Từ lúc vào phòng, Đại nương cứ lạch bạch dậm chân. Ta thấy hàng đống lớn hạt châu trang sức cài trên đầu và ở hài thêu dưới chân nàng lung lay chực rớt, cứ tiếp tục kiểu này nữa chắc chắn sẽ rơi xuống mất thôi.
Nhị nương đứng ở một bên trào phúng: "Còn có thể là cái gì? Không phải yêu thương ôm ấp nhớ nhung sao... Bất quá chỉ dựa vào diện mạo của nàng ta cũng có thể cám dỗ được, ha hả, xem ra thật sự nhìn người không thể dựa vào tướng mạo a."
Tam nương vẫn băn khoăn, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cũng không có gì không tốt a... Ma Y là con gái nhà ta có thể đem gả cho tiểu vương gia, việc hôn nhân này coi như đã định. Ít nhất cũng tốt hơn là gả nàng ta cho Trương đồ tể?" . Ôi, ta biết chỉ tam nương hiểu rõ ta nhất, nghe lời nói này mới ấm áp làm sao... Nhưng mà hiển nhiên những người khác đều không nghĩ như thế.
Từ sau khi Ngôn Thù ngang nhiên trước mặt mọi người tuyên bố muốn lấy ta làm vợ, Thứ sử phủ liền nổ tung như cái nồi hơi, ta đã biết mình chẳng có kết quả hay ho gì. Quả nhiên không đợi tiệc tối kết thúc, mấy nương cùng tỷ tỷ liền lấy cớ sai nha hoàn bắt ta trở vào nội đường rồi chất vấn, công kích, châm chọc, nói móc kiêm quở trách giống hệt một cái hội nghị phê đấu .
Nhị tỷ hỏi: "Hắn vì sao thích ngươi?"
"Không biết."
Tam tỷ hỏi: "Hắn rốt cuộc thích ngươi điểm nào?"
"Không biết."
Tứ tỷ hỏi: "Hắn có phải là kẻ đần độn không?"
"... Không biết..."
Về phần Đại tỷ, nàng lại bị bệnh trở lại nên không tham gia lần thẩm tra này. Cuối cùng, lại là Tam nương đi ra giải vây: "Ta nói này, tiểu vương gia trước mặt mọi người đã đặt hôn ước, nói cách khác, Ma Y về sau có thể là Vương phi, chúng ta cứ bắt nàng quỳ như vậy sẽ không được đúng đắn cho lắm?"
Một câu nhắc mọi người nhớ, cho dù hiện tại ta đầu bù tóc rối, cho dù ta hiện tại vẫn hằng khiêm tốn như xưa, nhưng xưa đâu bằng nay – sau lưng, ta đã có một người quyền thế chỉ sau hoàng thượng làm chỗ dựa rồi.
Nhị nương lập tức vươn tay kéo ta từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt tươi cười bảo: "Xem ta hồ đồ, cũng là, Ma Y a, từ nay về sau nhà chúng ta đã có thể dựa vào con rồi đây!"
Nhị tỷ cũng theo đó nói vớt: "Ma Y gả đến kinh lý, chúng ta cũng có thể theo đi kinh thành nhỉ? Nghe nói nơi đó có rất nhiều hậu duệ quý tộc thân quý, người nào cũng phong lưu tuấn tú..."
Tứ tỷ trừng mắt: "Ta không thèm đi."
Tam tỷ cẩn thận nhìn ta từ đầu đến chân, nghiêm túc đánh giá rồi nghi hoặc: "Có vẻ như thẩm mĩ của người kinh thành không giống với chúng ta?"
Đại nương vài lần mở miệng, nhưng miễn cưỡng cố gắng ngậm lại, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, dậm chân bảo: "Tóm lại, ngươi tự giải quyết tốt cho ta!" Nâng bước vừa định đi, đám hạt châu trên đầu rút cục không chịu nổi mà rơi thẳng xuống đất vừa vặn lúc chân nàng dẫm lên – trượt chân té bịch.
Ta nhắm mắt, thật sự là không đành lòng nhìn.
Đại nương đứng lên vừa mắng té tát mấy nha hoàn, vừa quảy quả đi thẳng. Nàng đi rồi, những người khác cũng dồn dập đi theo mất.
Trong phòng chỉ còn lại tam nương.
Tam nương thở dài: "Ma Y a, con quả nhiên là có phúc khí a... Lúc trước con rút phải quẻ xấu làm ta vẫn lo lắng may mà Bồ Tát hiển linh ban cho con cơ duyên tốt như vậy, muội muội dưới kia có biết thực sự sẽ rất vui mừng."
Ta kéo kéo tay áo người, cầu xin: "Tam nương, không gả con đi có được không..."
Người bị shock: "Cái gì?"
"Tam nương, con không thể gả cho Ngôn Thù, hắn, hắn hắn..." Hắn là Xà Yêu! Yêu quái hỉ nộ vô thường vạn nhất ngày nào đó mất hứng lên ăn ta thì biết làm sao? Cho dù hắn không có dự định hại ta thì từ xưa đến nay người và yêu đều không có kết cục tốt đẹp gì, hắn là Bạch Nương tử, ta không muốn làm Hứa Tiên*! Nhưng mà, những lời này không thể nói cho rõ ràng, ta chỉ có thể trưng khuôn mặt đưa đám cầu xin "Tam nương, xin người nghĩ biện pháp, xem có thể từ chối hôn sự này không?"
"Con ngốc vậy?" Tam nương hoa dung thất sắc, "Đây là mối nhân duyên tốt bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, con xem xem mấy tỷ tỷ ghen tị..."
"Nếu vậy để bọn họ đem gả đi thì tốt lắm!"
"Bọn họ muốn gả cũng phải cần tiểu vương gia muốn cưới mới được a."
Ta cảm thấy cõi lòng thê lương — xem ra, không thể nhờ Tam nương rồi. Lúc này, tất cả mọi người trên đời đều nhận định Hạ Ma Y hồng phúc trời ban: chim sẻ nhỏ phút chốc bay lên ngọn cây hóa phượng hoàng, nào ai biết cho ta trên cây chờ ta không phải rồng mà là một độc xà!
"Hắn sẽ ăn ta..." Nghĩ đến đây ta tuyệt vọng rên rỉ, "Hắn nhất định sẽ ăn ta mất thôi..."
Tam nương đỏ mặt lên, nhăn nhó nhéo ta một cái: "Ôi chao, ôi chao, sự tình này sớm muộn gì nữ nhi đều phải trải qua thôi... Kỳ thật, kỳ thật... Bị ăn cũng rất chi là khoái nhạc..."
Ta nghe xong lời này, càng tuyệt vọng.
*) Truyện Hứa Tiên – Bạch Nương : Bạch xà – Thanh xà
Ngày xửa ngày xưa, trên núi Nga Mi có hai con rắn đã tu luyện hơn ngàn năm, một con Bạch xà, một con Thanh xà. Hai chị em rất thích quang cảnh tươi đẹp của trần gian, liền biến thành hai cô gái xinh đẹp, đặt tên là Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh, dắt nhau đến Tây Hồ Hàng Châu du ngoạn.
Phong cảnh Tây Hồ đẹp tuyệt vời. Hai chị em đến bên Đoạn Kiều trên Tây Hồ nổi tiếng, trời chợt đổ cơn mưa, liền đến núp dưới một gốc cây liễu. Lúc này có một chàng trai trẻ tay cầm chiếc ô đi qua trước mặt, chàng tên là Hứa Tiên, vừa đi tảo mộ trở về, chàng thấy hai cô gái tránh mưa núp dưới cây liễu, liền đến trước mặt đưa ô cho hai nàng mượn, còn gíup họ gọi thuyền chở về nhà. Bạch Tố Trinh phải lòng với Hứa Tiên, bảo chàng ngày mai đến nhà mình lấy lại ô.
Ngày hôm sau, Hứa Tiên đến nhà Bạch Tố Trinh ở Hồng Lâu bên bờ hồ, Bạch Tố Trinh cảm ơn sự giúp đỡ của Hứa Tiên, lại hỏi tình hình gia đình chàng. Được biết Hứa Tiên mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hiện ở nhờ nhà người chị gái, làm việc tại một hiệu thuốc. Bạch Tố Trinh liền xin gả cho Hứa Tiên. Hứa Tiên tất nhiên là rất đỗi vui mừng. Dưới sự điều khiển của Tiểu Thanh, hai cô cậu cùng cúng trời đất, xây dựng tổ ấm hạnh phúc. Sau khi lấy nhau, hai người mở một hiệu thuốc, Bạch Tố Trinh am hiểu về y thuật, hằng ngày bất chấp mệt mỏi khám bệnh cho rất nhiều người, mọi người cũng rất mến nàng, bèn gọi nàng là Bạch Nương Nương.
Trấn Giang có ngôi chùa Kim Sơn, trong chùa có vị Hoà thượng Pháp Hải. Ông được biết Bạch Tố Trinh là một con yêu xà (con rắn yêu quái) ngàn năm, cho rằng, yêu xà nhất định sẽ làm hại con người, liền tìm cách cho Hứa Tiên đi tu để rời khỏi Bạch Tố Trinh.
Một hôm, Pháp Hải đến nhà Hứa Tiên, nói cho chàng biết vợ chàng là một con yêu xà.
Hứa Tiên không tin, Pháp Hải liền mách bảo cho chàng rằng, đến Tết Đoan Ngọ mồng 5 tháng 5 âm lịch, dỗ Bạch Tố Trinh uống mấy ly rượu Hùng Hoàng, nàng sẽ hiện nguyên hình.
Đến Tết Đoan Ngọ, nhà nào nhà nấy đều uống rượu Hùng Hoàng đề xua đuổi yêu tà. Rắn sợ nhất là loại rượu này. Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh liền tìm cách đi trốn, nhưng lại sợ Hứa Tiên hoài nghi, đành phải giả mắc bệnh.
Tuy không tin lời Pháp Hải, song thấy hôm nay ai cũng uống rượu Hùng Hoàng, Hứa Tiên liền khuyên Bạch Tố Trinh cũng uống một ly. Bạch Tố Trinh đành chịu, sau khi miễn cưỡng uống hết một Ly, liền cảm thấy rất khó chịu, như bị say vậy. Hứa Tiên liền đỡ vợ vào trong màn nằm, rồi đi pha thứ nước tỉnh rượu, bưng đến cho vợ uống để giải rượu. Ai ngờ rằng, khi chàng vừa vén màn lên, liền thấy một con rắn màu trắng nằm khoanh tròn trên giường. Hứa Tiên chợt sợ đến nỗi chết mất.
Sau khi rắn Bạch Tố Trinh tỉnh lại, thấy Hứa Tiên bị chết, cảm thấy rất đau khổ. Nàng liền nhờ em gái Tiểu Thanh chăm nom Hứa Tiên, còn mình đi lên núi tiên để đánh cắp cỏ Linh chi, vì chỉ có cỏ Linh chi mới cứu sống được Hứa Tiên.
Thời gian này, Bạch Tố Trinh đã mang thai 7 tháng. Nàng đến núi tiên, bị tiên đồng canh núi phát hiện, chúng thấy Tố Trinh lấy cắp cỏ Linh chi, liền đánh nhau với nàng. Bạch Tố Trinh một phen sống mái với tiên đồng , Tiên Ông Nam Cực trên núi tiên thấy nàng một lòng nhất mực thương chồng như vậy, bèn tặng nàng cỏ Linh chi đem về chữa bệnh cứu chồng.
Hứa Tiên đã được cứu sống, song chàng vẫn cảm thấy sợ hãi, Bạch Tố Trinh nghĩ ra một cách, nàng biến chiếc thắt lưng màu trắng thành con rắn trắng nằm khoanh mình trên xà nhà rồi gọi Hứa Tiên đến xem, lúc này Hứa Tiên mới không còn nghi ngờ vợ mình là con yêu xà nữa, chàng với Tố Trinh làm hòa và lại chung sống với nhau.
Thế nhưng Pháp Hải vẫn không cam tâm, ông ta dụ dỗ Hứa Tiên đến chùa Kim Tự, rồi giữ chàng ở lại. Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh đến chùa Kim Tự đòi thả Hứa Tiên về, hai người liền đánh nhau với Pháp Hải. Bạch Tố Trinh động thai, cảm thấy đau bụng, liền chịu thua và đến bên Đoạn Kiều. Nhìn chiếc cầu gãy này, nàng nhớ lại cảnh ban đầu gặp Hứa Tiên tại đây, rồi cảm thấy rất đau lòng. Tiểu Thanh trách Hứa Tiên không nên nghe lời Pháp Hải, nàng khuyên Bạch Tố Trinh rời khỏi Hứa Tiên.
Dưới sự giúp đỡ của tiểu Hoà Thượng, Hứa Tiên trốn khỏi chùa Kim tự, chàng tìm được vợ ở Đoạn Kiều. Bạch Tố Trinh nói cho chồng biết rằng mình quả thật là biến từ con rắn trắng. Lúc này, Hứa Tiên mới nhận rõ tình cảm thắm thiết của người vợ đối với mình, chàng thề rằng bất kể vợ mình là người hay là rắn, cũng sẽ sống bên vợ cho đến khi tóc bạc da mồi.
Về nhà không bao lâu, Bạch Tố Trinh sinh một đứa con trai. Hôm đứa bé vừa đầy tháng, cả nhà đều rất vui mừng. Ai ngờ Pháp Hải lại đến, mặc cho Hứa Tiên nằng nặc cầu xin, hắn ta vẫn cứ bắt Bạch Tố Trinh đem chôn dưới tháp Lôi Phong bên bờ Tây Hồ.
Tiểu Thanh chốn về núi Nga Mi, nàng khổ luyện võ nghệ, cuối cùng đánh bại Pháp Hải, cứu thoát Bạch Tố Trinh.