Anh vẫn chưa bỏ tay ra khỏi miệng nàng!Khi anh nhận ra điều đó, anh biết anh đã gặp rắc rối rồi.Anh nên đặt nàng xuống và tạo ra vài khoảng cách giữa họ.Tâm trí của anh có lẽ đã trở nên trống rỗng sau đó.Nhưng nhất định không trống rỗng vào lúc này.Nhưng anh không thể chịu đựng được việc bỏ tay ra khỏi người nàng.
Mrs.Tyler bằng xương bằng thịt, đây không phải là một giấc mơ.Dù anh đang ngủ hay thức, nàng đã lấp đầy tâm trí anh và bắt đầu trở thành một mối phiền toái từ lúc anh nhìn nàng.Nhưng đây là thực.Và nàng không phải là người can đảm,là người phụ nữ trẻ tốt bụng mà anh đã nghĩ.
“Những đứa trẻ mà cô đi cùng, chúng không phải con cô phải không?Cô cũng đã bắt cóc chúng phải không?”
Anh không để nàng trả lời.Anh không nghĩ anh có thể chịu đựng được một lời xin lỗi từ nàng.Anh đã kết luận rằng dù thế nào nàng lựa chọn việc kể cho anh, và anh sẽ để nàng đi với một lời xin lỗi và một nụ cười.Nhưng nàng bắt đầu vặn vẹo chống lại anh.Oh, chúa tôi…
Anh đi băng qua phòng, kéo lê nàng đi theo anh, và đá vào một chiếc ghế không tay ở giữa phòng.Anh xô mạnh nàng vào ghế, sau đó nghiêng xuống, để gương mặt anh gần với nàng.
“Cô không tưởng tưởng được tôi muốn cưỡng bức cô gần như thế nào đâu.Ngồi dậy khỏi chiếc ghế đó và tôi sẽ coi như đó là một lời mời.”
“Anh thực sự đã mắc -!”
Anh nhanh chóng đặt ngón tay mình lên đôi môi nàng.Có đủ lời cảnh báo trong đôi mắt anh rằng nàng đừng cố gắng kết thúc những thứ nàng bắt đầu nói, mặc dù tức giận xiết bao nàng đã kêu lên.
“Tôi cần thẳn thắn hơn về việc muốn ở gần cô như thế nào để cô kết thúc trên giường của tôi phải không?”anh hỏi khi anh bỏ ngón tay của mình đi.”Hay đó là một lời mời?”
Nàng lắc đầu không làm gián đoán tia nhìn giận dữ mà nàng đã ghim chặt vào anh.Nàng có đôi mắt to, đẹp, màu ngọc lục bảo xẫm, giận dữ - nàng đã nghĩ rằng anh quan tâm đến nàng ?
Anh đứng thẳng lên và nhìn xuống nàng.”Không cố gắng để ngồi dậy ư?”
Cô lại lắc đầu.
“Tôi thật thất vọng.Nếu tôi suy nghĩ rõ ràng, tôi đã không cảnh báo cô, và sau đó chúng ta có lẽ đang ầm ĩ trên chiếc giường thay vào đó rồi.Đó vẫn là một lựa chọn.Đứng dậy và tiến lên.Làm ơn đi!”
Nàng không động đậy.Anh nghiến răng.Anh không chắc anh giận ai hơn,bản thân anh, hay nàng.Những thói quen lịch sự có lẽ đang treo lơ lửng- sau cùng nàng là một tội phạm.Nhưng anh vẫn không thể khiến bản thân mình lợi dụng điều đó, mặc dù nàng xinh đẹp làm sao, mặc dù anh vẫn muốn nàng nhiều như thế nào.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt đơn giản.Với tay áo dài và cổ áo cao, không có gì gơi cảm ở đó cả- ngoại trừ nó ôm sát những đường cong gợi cảm trên cơ thể nàng.Mái tóc đen dài của nàng được bện lại thành một bím dài thả xuống phía sau nàng.Nàng đã mặc như vậy khi ở trên tàu.
Nàng cũng móc nó vào phần cuối cùng của sợi dây lưng để giữ nó.Anh nghĩ rằng nàng đã làm điều đó bởi vì sự dữ dội cuộn lại bên ngoài đại dương, nhưng nàng đã cười trong những bữa tối mà nàng chia sẻ với anh và thuyền trưởng và nói cho họ biết làm thế nào để giữ nàng ngồi ở đó.Vậy tại sao nàng không làm vài kiểu tóc phức tạp theo cách mà những phụ nữ khác làm?Bởi vì nàng không giống với những phụ nữ khác!
Anh di chuyển ra đằng sau nàng để cố gắng kết thúc cái nhìn cám dỗ mà nàng đang bắt anh chịu.Điều đó không giúp ích gì cho mọi chuyện.Vì điều quái quỷ gì mà anh lại mang nàng vào đây?Anh vẫn không thể nghĩ rõ rằng.Anh nên chở thẳng nàng đến nhà giam.Anh ít nhất nên gửi nàng đến cho cảnh sát địa phương.Anh chỉ là không di chuyển được.Ý nghĩ rằng Katey Tyler ở trong nhà giam khiến anh ớn lạnh.
Anh có thể thả nàng đi, đưa nàng ra khỏi nước Anh.Anh sở hữu cả một con tàu.Điều đó đủ dễ dàng để làm việc này.Nhưng sau đó thì sao?Hưởng thụ nàng một hay 2 tuần, sau đó để cho nàng đến một bến cảnh ở vài đại lục khác ư?Và nàng có thể quay trở lại công việc bắt cóc những đứa trẻ để tống tiến ,ở một nơi nào đó khác ư?Khi anh nghĩ về Roslynn Malory đang khóc suốt cả ngày vì cô con gái của mình, anh biết anh không thể làm điều đó.
Vậy thì anh sẽ làm điều chết tiệt gì với nàng đây?Anh biết anh đang tránh né sự thực.
Anh không di chuyển đủ xa phía sau nàng.Anh bắt được một làn hương thơm thoang thoảng của nàng, độc nhất của nàng, một chút của cây cỏ, một chút gia vị như miếng táo nóng bỏng, một chút của đất.Anh khép đôi mắt lại, đấu tránh với việc thôi thúc chạm vào nàng lần nữa.Anh đã thua.