Khương Lai nằm dài trên bàn***, lặng yên nghe tiếng nhịp tim của mình, cảm thấy kim giây còn chạy chậm hơn tiếng nhịp tim của mình, giống như ông lão tuổi già chậm chạp đi trên đường.
Nếu lúc ấy nói nửa ngày thì tốt rồi, Khương Lai ảo não thở dài.
Người con trai mà cô nhìn trúng, thời thiếu niên cũng đã đủ đẹp trai, huống hồ là mười hai năm sau, bộ dạng trưởng thành của anh càng thêm có tư vị, nụ cười lười biếng kết hợp cùng ngũ quan xuất sắc, cả người lộ ra một cỗ hương vị ấm áp như ánh nắng mặt trời giữa mùa đông, làm cho ánh mắt mọi người không dứt ra được, trong đó cũng bao gồm cả cô.
Lần đầu tiên cô liếc mắt đã nhận ra anh, hơn nữa còn bị anh bắt làm tù binh.
Mà anh nhẹ nhàng bâng quơ một câu cô biết tôi sao, làm cho cô chịu đả kích nặng nề, cô tất nhiên biết mười hai năm này đối với một cô bé mà nói, là mười hai năm không thể quay lại, từ trên xuống dưới cô đều có *** thay đổi, anh không nhận ra là đương nhiên , nhưng trong lòng không thể nào quên được, bởi vì cô quan tâm anh như vậy.
Thời điểm chuông điện thoại rung lên, Khương Lai đang nằm úp mặt vào gối, không yên lòng cầm lấy di động trên tủ đầu giường, "Ai vậy?"
"Là anh, Khương Lai, em......"
Cô gái vốn lạnh nhạt đột nhiên hét ầm lêm, Tả Thiên che lỗ tai, chờ người kia hét xong, mới nghe được tiếng nói bình tĩnh từ đầu dây bên kia, "Anh tìm em có chuyện gì?"
Trong đầu Tả Thiên bỗng nhiên tự động hiện lên bộ dáng Khương Lai ôm ngực làm làm mặt lạnh, khóe môi nhịn không được hơi hơi cong lên, "Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Tuy rằng Khương Lai cho anh kỳ hạn một ngày, nhưng thời gian còn lại vẫn làm anh không thể bình tĩnh lại, trong đầu luân chuyển việc anh làm trong đêm đó *** hôn môi, cảm giác như tội ác như hòn đá nặng nề đè trên ngực.
Năm đó anh đã là một người con trai trưởng thành, mà đối phương lại là một cô bé cái gì cũng không biết, anh không nên tự cho là đúng dứt khoát đi ra khỏi sinh mệnh đối phương, mà phải dùng lý trí để khiến cô hiểu, trong lúc đó bọn họ tồn tại khoảng cách không thể vượt qua.
Tả Thiên mời làm Khương Lai quá mức giật mình, rất lâu không mở miệng nói chuyện.
Tả Thiên có chút tiếc nuối, "Em có việc? Vậy thì để lần khác đi, chẳng qua là chúng ta nhiều năm không gặp, anh cũng hơi tò mò về cuộc sống trước mắt của em, rất muốn cùng em ôn chuyện."
"Không, không phải......" Sợ đối phương hủy bỏ cuộc hẹn, Khương Lai vội vàng lên tiếng, lại bởi vì dùng sức thật mạnh nên thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, "Em không sao, em lúc nào cũng được, bây giờ em có thể ra ngoài."
Tả Thiên nhìn đồng trên hồ tay một chút, "Thời gian cũng không còn nhiều lắm, em nói cho anh biết địa chỉ, anh đến đón em."
"Được." Khương Lai cắn cắn môi, Tả Thiên tính gác điện thoại, bên kia lại truyền đến âm thanh chần chờ , "Này, anh thật là Tả Thiên đúng không?"
"Chẳng lẽ còn có một Tả Thiên giả?"
"Em không có ý tứ này, em chỉ là cảm thấy bất khả tư nghị (không thể tin nổi), lúc giữa trưa xảy ra chuyện như vậy, em nghĩ anh nhất định sẽ không thích em, cho dù em cho anh phương thức liên lạc, anh cũng không nhất định sẽ liên lạc với em, có lẽ còn có thể vì tránh cùng em tiếp xúc mà đổi số, em thậm chí còn lo lắng nếu anh thật sự không muốn gặp em, em nên bắt đầu tìm anh ở đâu, dù sao Đài Bắc cũng lớn như vậy, em có khả năng cứ như vậy mà bỏ qua anh."
Tả Thiên bật cười, trong lòng lại cảm thấy không nỡ, "Đứa ngốc."
Bất mãn buổi trưa vì bị đối xử như vậy cũng như như một cơn gió mà bay đi mất ,nói xong hai chữ này anh cũng không biết nên nói cái gì,cô gái đầu bên kia điện thoại cũng im lặng nghe, mơ hồ truyền đến tâm tình không rõ là làm sao.
Tả Thiên tận lực xóa đi bầu không khí không được tự nhiên, "Có chuyện gì chờ gặp mặt nói sau, bây giờ em đưa địa chỉ cho anh trước, anh đi xuống lầu lái xe, thuận tiện ngẫm lại muốn ăn cái gì, anh mời em."
"Được."
◎◎◎
Mười hai năm trôi qua, Khương Lai đã thay đổi chỗ ở.
Khi Tả Thiên lái xe tới căn nhà lớn tràn ngập sắc thái ảo mộng được sơn màu trắng thì Khương Lai đã đứng ở cửa chờ anh,áo ngắn tay màu đen đơn giản cùng quần jean, đem dáng người lồi có lõm có lộ ra không thể nghi ngờ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên thanh tú, nhưng đã trưởng thành thành cô gái xinh đẹp, Tả Thiên không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ.
Anh vừa xuống xe, Khương Lai giống như vừa đi vào cõi thần tiên dường như có linh cảm quay đầu sang, Tả Thiên cười cười thay cô mở cửa xe, "Lên xe đi, tiểu công chúa của anh."
Khi anh quay đầu, ánh mắt không thể nào nhìn thấy phía sau, Khương Lai ngượng ngùng sờ lỗ tai đang nóng lên.