“Thôi, cũng chẳng có gì đáng nói.”
Không đợi Diệp Phong Thành phản ứng, gã tóc bạc kia đã lắc đầu, tựa như sớm nhận ra chính mình thật ngớ ngẩn vô vị.
“Ngươi cũng quá bất cẩn, lại lộ sơ hở như thế này.”
Mây đen tản đi trong không trung, lộ ra một vòng trăng tròn, ánh trăng thanh chiếu sáng khuôn mặt gã. Bỏ qua tà khí quanh người, gã tóc bạc có mũi cao môi mỏng, hốc mắt hơi lõm vào, ba phần phong lưu hai phần bạc tình, đây là dung mạo tuấn mỹ mà các cô gái rất thích.
Một bên khác, đau đớn của Diệp Phong Thành càng thêm kịch liệt. Hắn cũng không nói được tại sao, chỉ cảm thấy sâu trong đan điền như dấy lên lửa hồng liên, muốn đốt hồn phách của hắn thành tro. Hắn mở miệng muốn nói chuyện, nhưng phát hiện dù mình có làm thế nào cũng không thể phát ra được âm thanh.
Doãn Tĩnh gào to, gã tóc bạc thần quỷ cay nghiệt, từ từ cách xa bọn họ.
“Dù sao ngươi cũng sắp chết, ta có ra tay hay không cũng không quan trọng.”
Trước khi bất tỉnh, Diệp Phong Thành cảm giác chính mình bị kéo vào trong vòng xoáy nào đó.
Hắn đi thật lâu trong bóng tối, mãi cho đến khi nhìn thấy bản thân thuở niên thiếu.
Có lẽ là sáng sớm, vài tiếng chim hót thỉnh thoảng cắt ngang sự tĩnh lặng.
Chỉ cần không phải bị bệnh đến nỗi không xuống giường được, trước giờ Diệp Phong Thành sẽ luôn dậy thật sớm. Trước đây hắn sẽ luyện kiếm, nhưng về sau, thân thể không cho phép nên luyện tập dần dần ít đi, chỉ đọc một chút sách, sau đó giúp Diệp Giang Lâm xử lý vài việc vặt trong thành.
Hắn ngồi bên cửa sổ, không biết nhìn cái gì đến mê mẩn.
Hình như vài ngày trước đó đã vào xuân, nhưng cơn gió thổi tới vẫn lạnh thấu xương, tựa như còn đang là mùa đông.
Hạ nhân hầu hạ hắn không dám lại đây đóng cửa sổ lại, chỉ có thể lo lắng nhìn ra bên ngoài, hi vọng người kia sớm xuất hiện một chút.
Một lát sau, người kia rốt cuộc đã đến —— Nàng là một y nữ được Diệp gia đặc biệt mời đến từ phương bắc, hi vọng năng lực của nàng có thể trị khỏi cho thân thể của Diệp Phong Thành.
Mấy ngày trước Diệp Phong Thành trúng gió, phát sốt cả một đêm, rất nhiều người đã phải bận trước bận sau, thật vất vả mới hạ được nhiệt độ, hiện tại gió vừa thổi, chỉ sợ bệnh cũ của hắn lại tái phát. Bởi vậy, toàn bộ mọi người ở đây đều coi nàng như cứu tinh, ước gì nàng có thể giải cứu bọn họ ra khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Bên ngoài, hoa phù dung nở rộ, trên đường đến đây, nàng nhón chân hái một bông hoa, cài vào một bên tóc mai.
Một tay nàng xách một chiếc hòm, một tay vén lên bức rèm dày nặng. Sau khi vào phòng, đầu tiên nàng cho thêm hai khối than thú vào trong chậu sưởi, cởi bỏ dây lưng, đưa áo choàng lông hồ ly bạch hồng cho hạ nhân, lộ ra một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Diệp Phong Thành không phản ứng lại nàng, nàng đành tự mình đi tới, nhìn theo ánh mắt của hắn.
Hoa phù dung nở thật nhiều ở trong sân, nhưng hình như Diệp Phong Thành cũng không phải người yêu hoa, nàng bèn nhìn ra xa hơn.
Là một thiếu niên đang so chiêu cùng người khác trong đình viện. Cách nhau quá xa, không thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên kia, hình như đang trong tuổi trưởng thành, tựa như cây liễu, vừa cao vừa gầy, tay chân nhẹ nhàng giống như sẽ bị bẻ gãy nếu gập lại.
Nhưng thiếu niên này không bị người khác bẻ gãy, trái lại dáng người uyển chuyển, đầu tiên tránh khỏi một chiêu lợi hại, đoản đao trong tay thẳng tắp duỗi ra, đâm thẳng vào điểm yếu dưới nách người kia. Cho dù đối với một người không biết một chữ gì về đao pháp như nàng, cũng có thể nhìn ra thiến niên dùng đao rất khá.
Khoảng chừng hơn bốn mươi chiêu, trên người thiếu niên không ổn, lộ ra sơ hở, bị bạch y nhân đánh rắn trên côn*, đánh thẳng vào điểm yếu, cuối cùng thua trận tỉ thí. Thiếu niên thua cuộc cũng không tức giận, chăm chú lắng nghe bạch y nhân dạy bảo.
*Đánh rắn trên côn: Lợi dụng sơ hở.
“Là đệ đệ kia của ngươi à.”
Quãng thời gian trước đây, Diệp thành chủ vừa đón một người con lưu lạc ở bên ngoài trở về, nàng ở ngoại vực cũng có nghe thấy.
Mẹ ruột của đứa bé kia nghe đồn là Chu loan tiên tử Tạ Quân. Sau khi vợ trước qua đời, Diệp Giang Lâm cùng Tạ Quân yêu mến nhau, Diệp Giang Lâm cũng đã chuẩn bị xong dự định cưới Tạ Quân, nhưng Tạ Quân lại bỏ chạy trước đêm tân hôn, mãi cho đến nhiều năm về sau, nàng vẫn kiên quyết không chịu trở về cùng Diệp Giang Lâm.
Diệp Phong Thành không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
“Ngươi đang nhìn y?”
“Không có gì đáng nhìn.”
Rốt cuộc Diệp Phong Thành cũng nói chuyện, hắn cắt ngang lời của nàng, bởi vì quá nhanh, nên ngược lại trông có vẻ hơi thô lỗ.
Y nữ cho rằng hắn không thích đệ đệ cùng cha khác mẹ này của mình, cố ý chuyển hướng đề tài, “Hoa nở thơm quá.”
Nhưng hoa phù dung vốn không có mùi hương, sao lại có thể thơm?
Bàn tay nắm thành quyền của hắn buông ra, thu hồi tầm mắt, nặng nề nhìn một chỗ trên vách tường, chờ đợi nhiệt huyết trong lòng mình từ từ lạnh đi.
Một chút nhiệt huyết này như ngọn lửa thiêu đốt tim phổi của hắn, còn thứ bệnh trầm trọng không trị được kia lại là gông xiềng ràng buộc hắn. Ngày tháng qua đi, bao nhiêu đại phu đều lắc đầu, bảo rằng bọn họ bất lực với bệnh tình của hắn, chỉ có thể tĩnh dưỡng trong suốt quãng thời gian còn lại, hạn chế đại hỉ đại bi, mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Dù cho hắn có cố gắng đấu tranh như thế nào, nhưng ngày qua ngày, sự bén nhọn trong hắn dần dần bị mài mòn, không nói được là từ ngày hôm đó gây ra hay là từ nhỏ đã vậy.
Hắn luôn cảm thấy mình đã nhận mệnh, nhưng bất ngờ cứ như vậy xông tới, muốn hắn nhớ lại tình cảm có tư vị như thế nào.
Yêu cũng tốt, hận cũng được, đều không phải là những thứ hắn nên có.
“Nên uống thuốc.”
Y nữ nhớ tới hạ nhân đã từng kể: Trước đây Diệp Phong Thành là một tay kiếm xuất sắc, nhưng mấy năm gần đây thân thể ngày càng sa sút, không thể không từ bỏ. Nàng đã nhìn thấy bội kiếm của hắn —— một thanh kiếm tốt —— toàn thân trong suốt, tựa như sương giá, thích hợp với người như Diệp Phong Thành.
Cho rằng hắn thấy cảnh thương tình, nhớ tới chính mình trước đây, nàng bất động thanh sắc đến bên cạnh hắn, “Nếu không có gì hay để nhìn, thì không nên nhìn.” Nàng kiễng chân, khép cánh cửa sổ lại, “Với lại nếu để ta nhìn thấy ngươi không biết yêu quý thân thể của mình, thì ta sẽ ngay lập tức đi gặp Diệp thành chủ cha ngươi nói, bệnh của ngươi ta không trị.”
Cuối cùng nàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện thiếu niên kia đã nhìn về bên này, suýt chút nữa đã đối diện tầm mắt với Diệp Phong Thành.
Nhưng cũng chỉ là suýt chút nữa mà thôi.
Lúc Diệp Phong Thành tỉnh lại, đối diện với khuôn mặt lo lắng của Doãn Tĩnh.
Không có hoa phù dung đầu xuân, không có y nữ xinh đẹp, cũng không có Diệp Duy Viễn thuở thiếu niên.
“…… A Tĩnh, bây giờ là lúc nào rồi.”
Ở trong giấc mộng không rõ thực hư kia, Diệp Duy Viễn đã nhìn hắn chăm chú từ xa xa.
Nếu như đây là thật… Đầu ngón tay của hẳn bấu chặt vào trong da thịt, đau đớn yếu ớt làm cho hắn tỉnh lại trong thoáng chốc.
Bất kể khi đó Diệp Duy Viễn ôm ấp một loại cảm tình thế nào với hắn, thì bây giờ cũng đã không còn.
Dù sao hắn đã từng tận mắt nhìn thấy chút ánh lửa còn sót lại trong mắt Diệp Duy Viễn đã bị dập tắt như thế nào.
“Đây là đâu? Sau khi ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì? Gã tóc bạc kia có gây khó dễ gì cho ngươi?”
Nhớ tới bọn họ vẫn còn đang ở trong bức hoạ của Diệp Cao Sầm, hắn vẫn chưa sa vào trong mộng cảnh lâu dài, trái lại hỏi Doãn Tĩnh tình trạng bây giờ.
“Ta cũng không biết……” Doãn Tĩnh nhìn bốn phía xung quanh, “Sau khi chủ nhân mất ý thức, ta cũng ngất đi.” Hắn nói một cách ngại ngùng, tựa như cảm thấy xấu hổ vì mình không làm trọn chức trách của bản thân, “Sau đó tỉnh lại thì đã ở đây. Xem ra chỗ này cũng là thư phòng của ai đó…”
Diệp Phong Thành phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người cũng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, tựa như cảm giác đau đớn dữ dội muốn làm cho người ta hồn phi phách tán kia chỉ là sự tưởng tượng của bản thân. Hắn nhớ đến chuyện gì đó, lấy bình ngọc từ trong ngực, đổ ra mấy viên thuốc, cũng không thèm nhìn, cứ thế nuốt xuống.
“Ngươi tốt nhất đừng nên lộn xộn.”
Ngay trước lúc hắn dự định đứng dậy, người thứ ba trong thư phòng đã lên tiếng ngăn cản.
“Tuy rằng đó chỉ là tàn ảnh, thế nhưng trên người ngươi có bùa chú của gã đó, thuật chú phản ứng kịch liệt nhất với chủ nhân của nó.”
Người kia ngửi một cái, “Thuốc của ngươi, tuy rằng không đến lượt ta nói, thế nhưng tốt nhất đừng nên uống nó nữa.”
Bọn họ đồng loạt nhìn về hướng âm thanh truyền tới, phát hiện người đang nói chuyện là một vị bạch y công tử.
Bạch y công tử hình như đang vẽ tranh, bút trong tay do dự không thể quyết định, nhưng cuối cùng hắn thở dài nhẹ nhõm, lựa chọn buông bút.
Trong khi nói chuyện, hắn quay người, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Nhận ra người kia là ai, Doãn Tĩnh nhanh miệng, trực tiếp hỏi, “Ngươi là… Người viết thư?”
Người kia nghiêng đầu, như là đang suy tư lời nói của Doãn Tĩnh, “Viết thư?”
“Ta cùng chủ nhân nhà ta nhìn thấy ngươi viết thư cho một người họ Giang ở nhà trúc, cầu người nọ cứu ngươi ra khỏi nơi đầy người rối sống này…” Doãn Tĩnh nhớ tới lời nói của hắn, cảnh giác nắm chặt chuôi đao, chỉ lo thi sống sẽ bất thình lình xuất hiện từ góc tối nào, “Người còn nói ngươi bị những thứ ma quỷ kia bao vây, không nhớ sao?”
“Có thể là có chuyện như vậy,” Bạch y nhân tựa như suy nghĩ, rồi nói một câu làm người ta kinh ngạc, “Nhưng ta không phải hắn.”
“Nhưng các ngươi trông…”
Diệp Phong Thành nhạy bén nhận ra được điều gì đó, hắn ngăn cản Doãn Tĩnh còn đang muốn nói tiếp, tự mình đối chất với bạch y nhân kia.
“Ngươi quả thực không phải hắn. Ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Bạch y nhân cười tự giễu một cái, “Ta quên rồi. Ta chỉ nhớ rõ ta đã ở đây từ rất lâu, lâu đến mức ta đã quên hầu hết mọi thứ. Nhưng ta thật sự không phải hắn, chỉ dùng dung mạo của hắn mà thôi.”
“Ngươi nói trên người ta có bùa chú của gã đó? Gã đó là ai, là cái gã có mái tóc bạc dưới ánh trăng?”
Diệp Phong Thành nói thẳng, hỏi ra vấn đề làm hắn lưu ý nhất.
“Ừ.” Bạch y nhân cau mày, hiển nhiên cũng tự cảm thấy khó hiểu, “Ngươi có thể coi như ta nói sai. Rõ ràng gã đó đã sớm chết, tuyệt đối không thể có cơ hội hạ chú.”
Bạch y nhân không cách nào thuyết phục chính mình, dao động nói thêm một câu, “Nhưng cảm giác này đích thật là của gã.”
“Người giết gã là ai?”
“Người viết thư trong miệng các ngươi.”
“Làm sao giải trừ bùa chú này?”
“Câu hỏi của ngươi giống hệt kẻ xâm nhập kia?”
“Kẻ xâm nhập đó có nói họ tên của mình là gì không?”
Thật ra Diệp Phong Thành cũng tự mình biết, kẻ xâm nhập chắc là Diệp Cao Sầm.
Diệp Cao Sầm hẳn là đã phát hiện bí mật trong bức hoạ, nên mới tìm Diệp Giang Lam xin bức hoạ này.
Nhiều năm như vậy, làm sao Diệp Cao Sầm có thể chưa từng đến nơi này?
“Kẻ xâm nhập ấy không nói, nhưng khí tức trên người kẻ đó rất giống ngươi, chắc hẳn đều là huyết mạch của chủ nhân ta.” Bạch y nhân cúi đầu, “Về phần bùa chú trên người ngươi, ta không biết. Ngay cả ai hạ chú, ta cũng không biết, thì làm sao biết cách giải?”
Nói xong câu đó, bạch y nhân không phản ứng với bọn họ, tiếp tục hoàn thành bức hoạ chưa xong kia.
Doãn Tĩnh đánh bạo liếc mắt nhìn, kinh ngạc phát hiện trên tranh không có bất kỳ vật gì, không hề giống như được người ta nghiêm túc cẩn thận vẽ rất lâu. Doãn Tĩnh lại nhìn chăm chú, phát hiện hoá ra mỗi khi bạch y nhân hạ bút, mỗi một đường nét sẽ biến mất.
Bất kể như thế nào cũng đều phí công, trên giấy như tuyết lớn rơi đầy, trắng xoá sạch sẽ.
“Chủ nhân, chuyện này…”
Diệp Phong Thành thoáng ngồi thẳng người, dường như căn bản nhận ra có cái gì không đúng, hoặc dường như chỉ đang chờ bạch y nhân kia vẽ xong.
Hắn cũng không biết hắn đã chờ bao lâu, chỉ biết thời gian ở nơi này giống như đọng lại, chờ đến khi bạch y nhân gác bút lần thứ hai, ánh sáng cũng không mảy may thay đổi.
“Các ngươi không nên tới nơi này.”
Bạch y nhân a một tiếng cảm thán đối với bức vẽ của mình, nếu Doãn Tĩnh không nhìn xem, chỉ sợ đã bị hắn lừa, thật sự cho rằng hắn đã vẽ cái gì đó vô cùng tinh diệu.
“Tại sao?”
“Nơi này sắp không chống đỡ nổi nữa rồi,” Bên trong ánh mắt của bạch y nhân lộ ra chút khổ sở, nhưng nét mặt lại mờ mịt, như không biết tại sao chính mình lại khổ sở như vậy, “Ta nhớ ra một ít thứ rồi, cũng chỉ là một ít mà thôi. Nếu ta nhớ không lầm, đây nơi cuối cùng hắn vẽ một bức hoạ khi còn sống. Vẽ xong chưa đầy mấy ngày thì hắn chết… Nhiều năm qua như vậy, lâu đến mức ta đều đã quên hắn trông như thế nào, nói với ta những gì.”
“Phép thuật của hắn sẽ nhanh chóng mất linh nghiệm, nơi này cũng sẽ phải quay về hư vô.”
Lúc bạch y nhân nói những lời này, cảm giác mọi thứ sắp bị huỷ diệt bỗng chốc nghiêm trọng dày đặc lên.
Thân thể của bạch y nhân bị bao phủ bên trong một chùm sáng trắng, khuôn mặt dần dần trở nên mơ hồ, hình như bắt đầu tiêu tán.
“Ngươi có tên không?”
Diệp Phong Thành không hề quan tâm nơi này đang đổ nát, cặp mắt chăm chú rơi trên người bạch y nhân, muốn hỏi ra chuyện mấu chốt nhất.
“Có thể có, thế nhưng ta không nhớ rõ. Ngay cả tên hắn, ta cũng đều không nhớ. Ta chỉ là một tia chấp niệm bên trong bức hoạ của hắn, nếu như không phải chấp niệm của hắn quá sâu, ta cũng sẽ không tồn tại lâu đến như vậy.”
“Nơi này chống đỡ không được bao lâu.”
Nói xong, dưới chân của bọn họ lay động một cái.
Rất nhiều hình ảnh hiện ra cực nhanh trước mặt bọn họ: Chuyện cũ đã bị phong tồn này của Diệp gia, còn thêm một chút bóng người mơ hồ. Tất cả mọi thứ sống sờ sờ đều biến trở về thành thuỷ mặc bình thường, nét mực như bị bạo sưởi, trở nên nhạt dần đi, để lại một mảng không bao la, giống như bức vẽ vĩnh viễn không bao giờ hoàn thành kia của bạch y nhân.
“Làm sao để đi ra ngoài? Hay là cần một người ở lại?”
Doãn Tĩnh hỏi, rõ ràng đã chuẩn bị xong cho suy nghĩ sẽ bị bạch y nhân làm khó dễ.
“Ta ở lại…”
Bạch y nhân cười giễu cợt một tiếng, cắt ngang Doãn Tĩnh, “Từ chỗ này đi ra ngoài, chủ nhân nhà ngươi chảy huyết mạch của hắn, ta không muốn để các ngươi chôn cùng.”
Bạch y nhân chỉ cho bọn họ một con đường. Con đường lại như không thể gọi là đường kia đột nhiên xuất hiện, ánh sáng trắng rực bổ ra như muốn nuốt chửng người khác, lộ ra đường đến thế giới thật.
Cũng không biết bọn họ đã đi bao lâu, bên ngoài trời đã sáng choang.
Phương xa truyền đến tiếng người huyên náo, dường như Diệp Hoài Cẩn dẫn người đến tìm bọn họ.
“Chủ nhân! Nơi này đã sắp, chúng ta…”
Nhìn thấy lối ra, Doãn Tĩnh kích động không, muốn ngay lập tức kéo Diệp Phong Thành đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
Bạch y nhân cũng thúc giục bọn họ.
“Nếu không đi thì các ngươi sẽ thật sự không đi được nữa.”
Nhưng Diệp Phong Thành vẫn cứ cố chấp đứng yên tại chỗ.
Nơi này sắp sửa biến mất vĩnh viễn, nhưng đáp án câu đố vẫn thiếu một mảnh liên kết cuối cùng.
Diệp Phong Thành biết, đây là cơ hội cuối cùng.
“Hắn nói với ngươi những gì, nói cho ta biết!”
Đột nhiên nhắc tới cái người đã sáng tạo ra bản thân mình, bạch y nhân vô cùng hoang mang.
“Ngươi nhất định nhớ rõ.”
Bạch y nhân là chấp niệm của người viết thư kia tạo thành. Dù cho ngàn năm trôi qua, chỉ cần bạch y nhân vẫn ở chỗ này, chứng tỏ chấp niệm kia chưa bao giờ thay đổi, chỉ là cố ý bị lãng quên, không chịu nhớ tới.
Bọn họ im lặng giằng co, chỉ khác là bạch y nhân đang dần dần bị đồng hoá, còn Diệp Phong Thành lẳng lặng chờ đợi trong tiếng la lo lắng của Doãn Tĩnh. Nửa người của bạch y nhân đã biến mất, chỉ còn cái đầu cùng phân nửa lồng ngực.
“Ta nhớ ra rồi. Hắn nói, hắn là một tội nhân.” Lúc sắp tan biến, bạch y nhân đột nhiên mở miệng, “Ta đã giết huynh trưởng tương y vi mệnh* của mình, vì lẽ đó, quãng đời còn lại của ta đều sống bên trong sự hối hận, ta không hối hận đã giết gã, ta chỉ hối hận đã không đi theo gã.”
*Tương y vi mệnh: Nương tựa lẫn nhau, gắn bó thân thiết.
Thời điểm nói câu này, bạch y nhân đã không còn là bạch y nhân, mà là người trẻ tuổi tuyệt vọng đã viết thư cho Giang tiên sinh.
“Trở về nơi các ngươi nên về.”
Bạch y nhân nhắm mắt lại, không nói nữa, chậm rãi đợi chờ vận mệnh giáng lâm.
Chiếm được thứ hắn mong muốn, Diệp Phong Thành nhanh chóng kéo Doãn Tĩnh, không chút nào chậm trễ đi vào trong bóng tối kia.
Đường sống lung lay, mỗi một bước đi qua của bọn họ, phía sau đều bị nuốt chửng vào bên trong ánh sáng trắng rực, trái lại bóng tối lại trở nên chân thật. Lúc cách thế giới bên ngoài chỉ có một bước, cửa ra sắp sửa biến mất, phía sau bọn họ đột nhiên có một luồng lực đẩy.
Ra ngoài đầu tiên là Doãn Tĩnh, sau đó là Diệp Phong Thành.
Doãn Tĩnh kinh hồn nhìn bức hoạ cũ kỹ đã trở nên loang lỗ tàn tạ, vẫn không thể tin được bọn họ đã thật sự thoát ra ngoài.
“Nhìn.”
Phép thuật ban đầu bám vào biến mất, hình vẽ nguyên bản chậm rãi hiện ra.
Hoá ra là gã tóc bạc kia. Trong bức hoạ, gã không có sự nham hiểm cùng tà khí như bên trong ảo cảnh, mà là ngậm lấy một nụ cười khẽ nhàn nhạt, ôm đầy ánh trăng dạt dào.
Doãn Tĩnh còn muốn nhìn kỹ thêm, nhưng lại thấy bức hoạ bỗng bốc lên một ngọn lửa, đốt cháy nó đến tro cũng không còn.
.