• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm ấy Phong đưa tôi đi dạo vòng quanh trong sân vườn, đến khuya thì vào ngủ. Đêm đó có một chút khác lạ là giữa hai bọn tôi không còn cái gối ôm cản mũi nữa. Khỏi nói cũng biết tôi khá là vui rồi. Đối với tôi, từ khi xác định thay con gái chủ nợ gả về đây tôi đã luôn luôn quan niệm rằng sẽ cố gắng cùng chồng xây dựng tình cảm. Vì đối với tôi, có duyên mới có thể cùng nhau một tiếng vợ chồng.

Thúy Liễu sau hôm đó cũng rất ít xuất hiện gây sự chú ý. Lắm hôm ăn cơm chị ta cũng đưa đẩy nhưng Phong không để ý nên là cũng không có kết quả gì. Mà tôi lại canh chừng chị ta gắt gao, chỉ mong sao chị ta sớm sớm đi cho tôi thanh thản được chút.

Chị Thắm xin về nhà mẹ đẻ chơi tầm 1 tuần còn Phong dạo gần đây đi sớm về khuya suốt. Trong nhà chỉ còn lại tôi với ba má chồng, anh Ba Thành cũng đi làm rất ít khi ở nhà.

Như thường khi, giấc gần trưa tôi xuống bếp phụ mọi người nấu ăn. Vú Huệ theo má chồng tôi đi công chuyện, má nhỏ thì nằm ở trong phòng. Dưới bếp có tôi với Thúy Liễu, bé Li thì đang quét dọn trên nhà trước. Thấy tôi đi xuống, Thúy Liễu không chào cũng không hỏi, mà tôi cũng không rảnh quan tâm đến chị ta. Lấy cái ấm nước nhỏ, tôi bắt lên bếp, nấu chút nước pha trà chanh uống, cái thời tiết này cũng oi bức quá đi mất.

Thúy Liễu thì đang nấu canh bên cạnh, thấy tôi bắt nước, chị ta hỏi:

- Chuẩn bị ăn cơm mà Mợ còn nấu nước chi vậy Mợ?

Nghe hỏi thì tôi cũng trả lời:

- Tôi pha chút trà thôi.

Nước sôi tôi chế ra một cái ca lớn, cầm trên tay. Phía nhà trên nghe tiếng của bé Li nói chuyện:

- Cậu Tư hôm nay về sớm vậy cậu?

- Ừ Mợ Tư đâu?

- Dưới bếp á cậu.

Nghe ra là tiếng của Phong, tôi thầm nghĩ trong lòng, ui cha hôm nay anh đi làm về sớm thế. Đang định quay ra thì "ào", ca nước trên tay tôi bị Thúy Liễu hất xuống. Cả tay cô ta dính đầy nước sôi, cô ta vừa vũ vũ 2 tay vừa khóc mếu máo:

- Mợ, tôi có nói gì đâu mà Mợ làm vậy, tôi với cậu quen biết nhau từ trước là có thiệt nhưng mà bọn tôi có gì đâu... Mợ, sao Mợ nỡ làm vậy với tôi?

Vừa hét vừa khóc um một góc trời, ca nước sôi văng trúng vào chân tôi cũng bị phỏng đi một mảng không nhỏ. Vừa hay lúc ấy Phong chạy xuống, bé Li với má nhỏ nghe tiếng Thúy Liễu khóc lóc cũng chạy ra xem.

Tôi nheo nheo mắt nhìn về Thúy Liễu, chị ta vừa khóc vừa mếu máo nhưng lúc nhìn tôi thì lại đang cười ranh mãnh. Mẹ nó, đây là vừa ăn cướp vừa la làng nè, lại giở trò quái quỷ gì đây?

Thấy Phong, Thúy Liễu thay đổi nét mặt, chị ta nhăn nhó:

- Cậu....ý cậu không có gì đâu, không có gì đâu cậu.

Miệng nói không có gì đâu nhưng hai tay lại để sờ sờ lên trước. Phong thấy tay Thúy Liễu đỏ ửng vì phỏng nước sôi, anh đi đến chỗ chị ta, chộp lấy tay xem xét, lo lắng hỏi:

- Tay sao vậy, có chuyện gì?

Thúy Liễu cắn răng không nói cái gì, chị ta tỏ vẻ như uất ức lắm. Mắt lại nhìn về phía tôi chẳng khác nào nói là do tôi làm.

Phong nhìn tôi, anh hỏi:

- Chuyện gì vậy Lài?

Tôi nhìn Phong, còn chưa lên tiếng đã nghe Thúy Liễu khóc than:

- Cậu Phong không có gì đâu, là do tôi lỡ tay bị phỏng. Cậu đừng có lo, Mợ Tư không có biết gì đâu cậu đừng hỏi Mợ.

Càng nói càng như muốn đổ oan cho tôi, sau lưng Má Nhỏ cũng lên tiếng, hỏi:

- Ủa tay Lài cầm cái ca gì vậy, Lài đứng gần với Thúy Liễu mà không biết Thúy Liễu bị sao hả? Ngộ ha.

Bé Li cũng đi đến gần tôi, con bé lấy cái ca trên tay tôi đem cất đi. Tôi đang muốn giải thích lại nghe được tiếng Phong quát:

- Lài, em nói cho anh nghe coi, chuyện này là sao?

Tôi điếng người... Phong thái độ như thế này... là không tin tôi sao???

Tôi lấp bấp:

- Em....không....

Thúy Liễu lại ôm tay Phong, khóc:

- Cậu, thiệt là Mợ đâu có biết cái gì đâu cậu. Là do tôi sơ sẩy làm đổ nước, cậu đừng hỏi Mợ nữa mà... Cậu đừng hỏi nữa... huhu...

Phong nhìn tôi, ánh mắt anh chứa vô vàn phức tạp, anh hỏi:

- Em...có làm không?

Phía sau Thúy Liễu vẫn ôm lấy Phong, bộ dáng nhỏ nhắn yếu đuối của chị ta rất hợp với gương mặt giận dữ của Phong lúc này. Tôi cảm thấy không nên giải thích, bây giờ mọi người đều nóng tính, để sau hãy nói.

Quay lưng định bỏ đi, lại thấy Phong nắm tay tôi kéo lại. Anh hỏi lại một lần nữa:

- Em đi đâu vậy, trả lời anh, em có làm chuyện này không?

Tôi cau mày, sự thật tay chân và cả ngực tôi cũng bị phỏng đây này....

- Không, em không có làm.

Tôi trả lời xong lại nghe thấy Thúy Liễu khóc dữ dội hơn nữa, chị ta vừa khóc vừa chỉ tay về phía tôi.

- Mợ....sao Mợ nói dối...Mợ...

Mẹ nó, bây giờ là chính thức đổ lỗi cho tôi rồi. Tôi cũng không muốn để cho mình mang tiếng, tôi cãi lại.

- Tôi không làm thì nói không làm, ở đây chỉ có tôi với chị, chị muốn nói cái gì không được. Ở chỗ này.....cũng chưa chắc có chị là phỏng tay... Tôi là Mợ Tư được cưới về đàng hoàng, thích thì nói một tiếng không muốn cho chị ở là được. Không cớ gì tôi lập kế hại chị làm cái mẹ gì. Còn nữa tôi có lập mưu lập kế cũng không chọn cái kế ngu như này đâu.

Thúy Liễu bị tôi nói cho cứng miệng, chắc chị ta không ngờ rằng tôi lại thẳng thừng đến như thế. Tôi lại nhìn sang Phong, bực dọc nói:

- Em không làm là không làm, anh nghe ai thì tùy anh.

Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi lên phòng, dưới chân hình như phỏng khá nhiều. Lúc đi, tôi còn nghe được tiếng bé Li nói ra với Phong.

- Cậu Tư, hình như Mợ Tư bị phỏng nhiều lắm...

Tôi cười nhạt, chung quy từ đầu đến cuối chắc chỉ mỗi con bé là tin tôi.

Tôi nghĩ nghĩ sau đó đi nhanh lên phòng lấy cái áo khoác với tiền rồi đi nhanh xuống nhà kêu anh Tùng tài xế đưa tôi lên thẳng bệnh viện khám cho chắc ăn, trừ trường hợp có người ăn vạ.

Thúy Liễu, chị ta ranh nhưng còn ngu lắm!

_________...________

Lúc tôi về đến nhà đã là hơn chiều, trong nhà vẫn vắng người, Phong cũng đi từ lúc nào. Tôi nghe bé Li nói Thúy Liễu vì sợ để lại thẹo nên khóc lóc mãi, Phong không chịu được nên đưa cô ta đi trạm xá, đến giờ chưa về. Tôi cười thầm trong lòng, tôi đi bệnh viện xa gấp mấy lần lên trạm xá mà còn về sớm hơn hai người kia. Mẹ... đi khám bệnh thì ít còn đi tâm sự cò cưa nhau thì nhiều quá. Trong lòng thật sự không vui nhưng tôi cũng không có cách gì khác. Ai biểu, tôi không là gì quá quan trọng với người ta làm gì.

Cái gì nắm chặt có thể chắc nhưng tình yêu thì không. Có đôi khi dù nắm chặt đến nhường nào mà đối phương không tình nguyện thì cũng coi như là công sức đổ sông đổ biển.

Đêm đó tôi không ăn gì, sứt thuốc phỏng sau đó uống thuốc bác sĩ kê cho rồi đi ngủ luôn, không đợi Phong về. Gần khuya tôi nghe có tiếng mở cửa nhưng không buồn tỉnh dậy. Bên cạnh giường, tôi cảm nhận được Phong đang ngồi xuống. Anh sờ sờ vết phỏng trên ngực, trên cổ tay tôi, và nặng nhất là ở dưới chân. Cảm giác có chút ran rát nhưng tôi vẫn nhắm kịt mắt vờ ngủ say. Một lát sau tôi thấy anh thở dài, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm. Đêm hôm đó, anh hình như cũng không lên giường ngủ.

Sáng hôm sau Phong đi làm rất sớm, anh có nhắn cho tôi một tin bảo là chiều anh sẽ về sớm. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã nghe tiếng huyên náo dưới nhà, bé Li chạy hớt ha hớt hải lên phòng, kêu cửa:

- Mợ, Mơ Tư ơi.... bà kêu mợ.

Tôi cũng hay vừa tắm xong định xuống nhà, nghe bé Li gõ cửa tôi ra mở luôn.

- Bà về rồi hả Li, bà tìm Mợ có chuyện chi không?

Bé Li mặt rầu rĩ:

- Bà với vú Huệ vừa về, vú Huệ nghe Thúy Liễu nói bị Mợ làm cho phỏng tay. Bà vú khóc lóc chỉ trích mợ, bà hết cách nên kêu mợ xuống nhà.

Tôi nhếch môi cười, công nhận Thúy Liễu chơi lớn thiệt. Vừa muốn gây sức mẻ tình cảm tôi với Phong, vừa muốn cho má chồng tôi chỉ trích tôi. Công nhận cũng cao tay đấy, nhưng mà.... để xem sao.

Tôi đi vào phòng, mặc thêm cái áo khoác mỏng che tay với che được cổ, cũng không quên cầm theo giấy khám bệnh của bệnh viện nhét vào trong túi.

Lúc đi xuống nhà, từ xa tôi đã nghe tiếng mụ vú khóc, lâu lâu pha thêm vào tiếng Thúy Liễu thút thít. Con mẹ nó, coi bộ xem cải lương lâm li bi đát nhiều quá nên bị nhập hay gì mà như đang đóng tuồng vậy.

Thấy tôi đi xuống, vú Huệ tru tréo:

- Ôi trời Mợ Tư ơi là Mợ Tư, sao Mợ ác nhơn vậy Mợ. Con nhỏ có làm cái gì mợ đâu mà mợ hành hạ con nhỏ ra như thế này hả mợ...

Tôi nhìn về phía kia, có má chồng, má nhỏ, mụ vú Huệ vú dài với Thúy Liễu. Trong nhà chắc cũng còn nhiêu đây người với người làm, mấy ông đàn ông đi hết rồi, hôm qua ba chồng tôi với anh Ba Thành đi công tác Sài Gòn chắc sớm mơi mới về được. Còn Phong thì khỏi bàn, đi làm từ sớm.

Má chồng thấy tôi, mặt bà cũng méo xẹo, biểu cảm này cho thấy bà rất là không vui.

- Lài, con vô đây má biểu coi. Nói cho má nghe cái tay Thúy Liễu là sao?

Tôi đứng đó chứ má chồng tôi cũng không biểu tôi ngồi mà dưới ghế của bà Thúy Liễu đang chễm chệ ngồi đó. Tôi nhìn chị ta, ôi vãi nhái bị thương có chút mà chị ta quấn cái tay y như bị bó bột. Bộ chắc sợ người ta không biết chị ta bị phỏng hay gì ấy ta.

Mụ vú lại trách móc khóc lóc:

- Mợ Tư nhìn mợ vậy mà tâm địa mợ ác ghê, vú tôi đi có ngày mà mợ đổ nước sôi lên tay con nhỏ. Mợ biểu tôi ăn nói với ba má con nhỏ sao đây, còn gì là con gái người ta nữa. Con nhỏ còn chưa có chồng đâu mợ huhu...huhu....trời ơi...

Má nhỏ tôi phe phẩy quạt, bình thường bà cũng coi như là bình chân như vại mà bây giờ cũng lên tiếng:

- Bà vú có gì bà từ từ nói chứ có cái gì bà rên rỉ dữ vậy. Con Lài nó chưa có nói câu nào được với bà đâu đó đa.

Thúy Liễu thấy Má nhỏ lên tiếng, chị ta cũng phụ họa theo. Vừa nói vừa khóc thút thít trông thấy thương.

- Bà nhỏ nói đúng đó dì, từ từ hả, nhiều khi Mợ Tư không có cố ý đâu, chắc lỡ tay...hic...

Má Nhỏ lại chen thêm câu:

- Ờ Thúy Liễu nói phải nè, vú yên tâm có chị Hai ở đây thì trắng đen rõ ràng. Đứa nào quấy đứa nào tâm địa xấu xa là lòi ra liền. Con Lài mà bậy thì ba má nói cũng không nói được đâu

Tôi cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, Má Nhỏ nếu tôi đoán không lầm là đang bênh tôi...thiệt sự bà ấy bênh tôi đó...

Vì sao tôi nghĩ vậy à? Vì nếu bà ấy bênh Thúy Liễu thì nhất định sẽ nói huỵch toẹt hôm đó bà ấy thấy tôi thế này thế kia và không cần phải nói đông nói tây là đứa nào tâm địa xấu xa... Tính Má nhỏ là ngay thẳng, cái gì không vừa ý bà ấy nói ngay luôn chứ chẳng dong dài bao giờ. Ít nói nhưng nói cái gì chuẩn nét cái đó. Hôm nay bà ấy có ý bênh tôi...tôi lại đoán không ra nguyên nhân gì.

Tôi quan sát thấy má chồng tôi đang nhìn má nhỏ, mà má nhỏ lại làm bộ cười cười nhìn Thúy Liễu. Kinh nghiệm xem cung đấu Trung Quốc và mấy bộ phim của ông Hồ Biểu Chánh cho tôi hay hai người má này có cái gì đó lạ lạ mà tôi chưa được biết.

Thấy tôi đứng im re không nói gì, má chồng tôi đánh tiếng:

- Lài, con nói má nghe coi, tay Thúy Liễu có phải con làm không?

Nghe má hỏi, tôi quay sang nhìn Thúy Liễu, chị ta một gương mặt xanh xao, hôm qua vẫn còn đánh má hồng các kiểu mà hôm nay thay đổi nhanh vậy. Nhưng mà cái mặt trắng bệch này là đánh phấn nè..

Tôi không trả lời, một đường đi lại chỗ Thúy Liễu, chị ta với vú Huệ hết hồn, hai người né ra sau, miệng la bài hãi:

- Mợ, mợ bị điên hả...

Tôi giơ một ngón tay quẹt vào mặt Thúy Liễu sau đó đi lại chỗ má chồng tôi trét một đường lên quần bà ba màu đen của bà. Tôi nói lớn:

- À ra phấn, vậy mà con tưởng chị Liễu bị bạch tạng. Mèn ơi, hôm qua còn hồng hào mà hôm nay trắng quá, làm con hết hồn. Ui may may, tưởng chị Liễu bị làm sao.

Thúy Liễu với vú Huệ trố mắt nhìn tôi, má chồng tôi thì mím môi hết nhìn vệt trắng trên quần bà lại nhìn sang mặt Thúy Liễu, còn má nhỏ che quạt tủm tỉm cười. Tôi thì lại thấy phấn này không được tốt, lát nữa sẽ tư vấn cho bà Liễu đổi phấn khác, kẻo xài có ngày hư mặt lại lấy gì đi mòi chài anh Phong chứ.

Vú Huệ thấy thế bà ta có chút lấp bấp:

- Mợ Tư.... Mợ làm vậy là sao hả mợ?

Tôi lại cười, không nói nhiều:

- Con có làm gì đâu vú.

Vú Huệ chắc nghĩ tôi túng quá làm liều, bà ta lại oang oang cái miệng:

- Thì Thúy Liễu là con gái chưa chồng, nó xài son xài phấn cũng có gì đâu. Còn Mợ Tư thân gái có chồng mà bụng dạ mợ ác, chỉ có chuyện cỏn con là hồi đó vú này làm mai Thúy Liễu cho cậu Tư mà mợ để bụng. Mợ canh tôi đi Mợ hại cháu tôi ra nông nổi này. Bà...hôm nay bà không lấy lại công bằng cho dì cháu tôi thì tôi...tôi xin nghỉ việc luôn chứ làm không nổi nữa.

Má chồng tôi chưa lên tiếng, tôi đã nhanh miệng:

- Vú định khi nào nghỉ, nếu nghỉ báo trước đặng con kêu vú con qua làm thay vú nha.

Bà vú nghe muốn té ngửa, bà ta giận khóc lóc um trời. Má chồng tôi thấy điếc tai quá nên mới nói lớn:

- Con Lài, mày yên để má hỏi coi. Mày cà rỡn vậy má xử kiểu gì được.

Tôi nghe má chồng ra lệnh liền nể mặt một phép mà im lặng đứng ngay ngắn. Má chồng tôi hài lòng, bà hỏi:

- Lài, hôm qua là sao hả con?

Tôi nghĩ thầm trong bụng, đến giờ diễn rồi Huyền ơi.... Tôi rưng rưng nước mắt, khóc than:

- Má, con về đây làm dâu không ai thân thích, má làm chủ cho con chứ không con nhảy sông con ch.ết luôn cho khỏi mang tiếng. Má nghĩ coi con đâu có ngu mà tự dưng đem nước sôi đổ lên người Thúy Liễu chứ. Đàn bà công nhận có người khôn người ngu, nhưng con là con không con ngu rồi. Má coi con nói đúng không má?

Má chồng nhìn tôi, bà coi như là phân vân. Thúy Liễu thấy tình thế nguy hiểm, chị ta liền khóc kể:

- Mợ Tư mợ nói vậy có thấy hổ thẹn không mợ? Tôi biết tôi với cậu Tư trước có qua lại, tôi hiểu là mợ là vợ cậu mợ sẽ không vui. Nhưng mà tôi thiệt tình không có tình ý gì với cậu Tư nữa hết. Mợ làm vậy giờ mợ nói không có làm thì tôi biết nói làm sao, rồi làm sao tôi ở lại đây được nữa...

Tôi giãy nảy:

- Rồi chứ Thúy Liễu chị biết là tôi nói không có làm thì chị không biết nói sao vậy bộ chị không nghĩ chị đổ oan cho tôi thì tôi biết nói sao chắc. Dưới bếp có tôi với chị với con mèo, hổng lẽ kêu con mèo lên làm chứng hả chị Liễu?

Tôi lại quay sang má chồng tôi, tôi khóc lóc:

- Má....má làm chủ cho con, chị Liễu chỉ nói con làm, mà con thề độc cho má hay luôn là con không có làm. Dưới bếp có 2 người, bây giờ chị Liễu nói con cầm dao kề cổ chỉ thì mọi người cũng tin sao? huhuhuhu....

Má chồng tôi đắn đo, bà lại quay sang má nhỏ, hỏi:

- Vũ, em thấy sao?

Má nhỏ lại phe phẩy cái quạt, bà nói từ từ:

- Như vầy, lúc em nghe tiếng Thúy Liễu la lên thì em với con Li chạy xuống. Lúc đó con Lài đang còn cầm cái ca nước, tay con Liễu thì phỏng rồi....

Má nhỏ chưa nói hết câu, bà vú đã tru tréo:

- Trời ơi, hết chối, bà ơi bà thấy chưa?

Má nhỏ coi bộ không vui, bà trừng mắt với bà vú, bà vú im re liền. Má nhỏ tiếp lời:

- Vú im để tôi nói hết cái đã, chưa gì mà....Cái tay con Liễu phỏng nước sôi, cái ca trên tay con Lài nhưng nhìn như vậy cũng có nói được là con Lài nó làm đâu. Chị Hai, em hỏi chị, đâu có ai ngu mà chơi trò đó đâu chị. Em không biết cớ sự sao chứ em không tin con Lài làm xằng bậy vậy rồi. Còn như nào thì chị giải quyết đi.

Thúy Liễu nghe má nhỏ bênh tôi, chị ta xanh mặt, oan ức kêu:

- Bà nhỏ... bà không tin con cũng được đi. Coi như.... coi như con lỡ bị phỏng... thôi mọi người đừng trách Mợ Tư nữa.. Lỗi này là do con, do con...

Vừa nói chị ta vừa bóp tay bóp chân, vú Huệ lại hợp tác diễn tuồng:

- Trời ơi, cháu tôi sao con khổ vậy nè, bị hại rồi giờ thành người hại. Có ai đi hại người mà để chân tay phỏng cỡ này không chứ. Cớ sự ra như vậy còn gì là thanh danh con nữa Liễu ơi, rồi sao con ở đây được nữa....

Tôi búng tay cái phốc, mụ vú nói cái này hợp ý tôi quá rồi. Tôi nhào lên phía trước, quyết định lật lại vở tuồng.

- Nếu vú nói vậy thôi để Thúy Liễu ở lại đây, rồi coi được đi xem thầy ngày lành tháng tốt vú nói ba chồng tôi cưới Thúy Liễu về cho anh Phong luôn đi vú. Chứ tôi tôi sống không đặng rồi, lát nữa tôi bắt xe về nhà mẹ đẻ cho vừa lòng vú.

Má chồng tôi nghe vậy, bà giận:

- Lài, chuyện hệ trọng con nói cái gì lạ vậy?

Tôi khóc thật sự:

- Má, má thấy người ta ức hiếp con không má...huhu...

Tôi vừa nói vừa cởi áo khoác mỏng bên ngoài, rồi lại kéo cái chân bị phỏng ra cho má chồng tôi coi. Bà cơ hồ giật mình, lấp bấp hỏi:

- Trời đất ơi, Lài... sao vậy con?

Trên chân tay da bị phỏng sưng đỏ một mảng, trên cổ tay trên ngực đều phỏng. Hai cái tay của Thúy Liễu chưa chắc nặng bằng tôi đâu. Vì chị ta tính toán sẽ để bị phỏng nên biết tiết chế để nước sôi chỉ đổ vào một vài chỗ trên tay, còn tôi là bị bất ngờ nên không kịp đề phòng trước. Mà tôi chắc là Thúy Liễu cũng không nghĩ được tôi sẽ bị nặng đến mức độ này.

Tôi quỳ xuống ôm lấy chân má chồng, khóc không ra hơi:

- Má coi có ai...ai...đi hại người mà thành ra như con không hả má? Con ở nhà được ba cưng má chiều đến chút nước sôi cũng chưa chắc được đụng vào. Con làm gì biết chị Liễu là nhơn tình nhơn ngãi gì của anh Phong mà hại. Mà có hại thì cũng đâu có điên để bị phỏng từ trên xuống dưới như này hả má? Huhu...má làm chủ cho con, không thì con chỉ còn biết cách kêu ba má con qua làm cho rõ chuyện.

Má chồng tôi coi bộ xót xa, bà ôm lấy lưng tôi, tay vỗ vỗ. Tôi được đà, móc trong túi ra tờ giấy khám hôm qua trên bệnh viện cho bà với má nhỏ coi. Má nhỏ tôi coi xong liền nói với má chồng tôi:

- Trời đất, nặng nha chị Hai. Cái này đi thưa kiện là ở tù ch.ết à..

Nghe đến ở tù, Thúy Liễu với vú Huệ biến sắc, bà vú mặt mày xanh mét:

- Cái... cái... gì ở tù bà?

- Chứ sao nữa vú, da dẻ con người ta thành ra vậy, chưa biết có để lại thẹo không. Đi thưa cũng coi là tội rồi chứ sao?

Thúy Liễu lấp bấp:

- Tay..tay con cũng bị mà bà...

Má nhỏ tôi bĩu môi:

- Phải chi con Lài nó không có gì thì tôi còn tin cô bị con Lài nó chơi xấu. Chứ bây giờ con Lài nó vầy mà hôm qua lúc thằng Phong về tôi có hỏi cô có sao không, thằng Phong nó nói cô phỏng nhẹ thôi thì giờ ai sai ai quấy thấy rõ rồi ha.

Má chồng tôi giận lắm, bà quát:

- Vú, vú dạy cháu vú cái kiểu gì vậy hả. Để đến tai ông chủ thì làm sao?

Bà vú lần này hết giả mèo khóc chuột, mặt mũi bà ta méo xẹo méo xọ. Bả rên:

- Chuyện này.... lỡ Mợ Tư cố ý để phỏng thì sao?

Tôi cười thầm trong lòng, sẵn miệng bụp luôn:

- Hồi nãy vú nói đâu có ai bị điên đi hại người mà để bản thân bị thương mà... giờ vú trở mặt nhanh vậy vú?

Bà vú với cả Thúy Liễu cứng họng, tôi liền quay sang má chồng, tôi xin tội.

- Má ơi, con biết con còn bồng bột không có giỏi giang lanh lẹ như chị Thắm nhưng mà bụng dạ con không có ác. Con được má với ba qua rước về hẳn hoi, con không có sợ ai vô đây mà giành giật được cái danh Mợ Tư của con hết. Con đâu có cần làm chuyện tào lao cho anh Phong ảnh ghét con. Mà con có hại người ta thì cũng kín đáo chứ có đâu bày ra kiểu này cho bàn dân thiên hả họ chửi con ngu. Má coi má giải oan cho con. Chứ hôm qua giờ anh Phong ảnh giận con, vết phỏng con thì đau rát không ai thương.... hông hay má trả con về cho ba má con đi, để ba má con đưa con đi chữa thẹo...huhu con đau lắm má ơi...

Tôi khóc... khóc thiệt sự chứ không chỉ là giả vờ. Nếu như tôi không đủ mạnh mẽ thì chắc giờ người bị chỉ trích chắc chắn là tôi rồi. Sống ở đây đôi khi làm tôi mệt mỏi quá, ngày nào cũng lo lắng, tranh đấu để bảo toàn hạnh phúc cho bản thân mình. Lắm lúc tôi cũng mệt mỏi thiệt sự.

Má chồng tôi vỗ vỗ lưng tôi, bà lớn tiếng coi bộ giận dữ thiệt sự:

- Vú, vú coi coi tôi nên nói sao với cháu vú đây?

Vú Huệ run cầm cập, tôi thấy mụ ta liếc mắt nhìn về Thúy Liễu. Còn Thúy Liễu thì y như con chuột rút rút không dám ra mặt. Tôi nghĩa chị ta không ngờ rằng tôi bị phỏng còn nặng hơn chị ta nhiều đã thế trên giấy khám hôm qua tôi cũng gian lận với ông bác sĩ mê gái cho nặng thêm. Cỡ bà Liễu là phải chơi hèn chơi bẩn mới quật lại được bả, chứ con người đâu mà mưu mô quá trời.

Má nhỏ tôi đứng dậy, bà vỗ vỗ vai tôi, nói đủ nghe:

- Ngay từ đầu má thấy là thấy kỳ rồi, thôi con coi nhưng xui rủi đi Lài. Nể mặt ba má mà bỏ nha con chứ bây giờ mà về bên nhà rồi lớn chuyện nữa.

Má chồng tôi cũng khuyên nhủ:

- Thôi bỏ qua nha Lài, coi như con thương má đi. Chuyện mà tới tai ba thằng Phong là rùm beng nữa. Con...thôi bỏ nghen con.

Tôi vờ ngoan ngoãn gật gật đầu. Vừa nói vừa mếu máo:

- Dạ hai má dạy sao con nghe vậy, con không có dám cãi.

Má chồng kéo tôi đứng lên, bà nhìn về phía vú Huệ, trách:

- Tôi nói bà nghe nha vú, cái lẽ này đi thưa ra công an là lỗi cháu bà. Còn Thúy Liễu, cô có gì muốn nói không, cô coi giờ ai hại ai, hả?

Thúy Liễu có gan làm ác nhưng gan nhận cũng nhanh, phải tôi tôi sẽ chống chế đến cùng. Nhìn chị ta lấm la lấm lét mà tôi mắc cười, phải ráng nhịn không thì phì cười mất.

- Bà....con....con không có....

Má chồng tôi giận dữ:

- Không có mà bây giờ thành ra vậy, không có mà mình mảy tay chân vợ thằng Phong thành ra như vầy. Lúc đó có hai người, cô muốn nói cái gì không được. Con Lài nó ở đây đó giờ, không có lý gì nó phải làm cái chuyện này hết. Nó làm phỏng tay cô thì nó có được cái gì đâu, cô với thằng Phong có cái gì quá mà con Lài nó phải làm vậy?

Má chồng tôi chửi mà tôi nghe sướng tai phải biết, phải vậy chứ, không nói chị ta chị ta nghĩ có mình chị ta biết tính kế còn tôi chắc không biết và cũng không ai biết hay sao ấy.

Thúy Liễu khóc râm rức:

- Bà...con không có làm gì hết, bà nói vậy là thiên vị cho Mợ T...

Chưa nói hết câu đã nghe má nhỏ tôi quát:

- Ý trời, cô nói vậy khác nào chửi chị Hai tôi ngu. Ý ý, cô gan dữ ha cô Thúy Liễu.

Tôi nhìn má nhỏ, bà lại đang nhìn Thúy Liễu, coi bộ bà chắc nhìn chị ta không thuận mắt rồi nên mới thêm dầu vào lửa như vậy. Hôm nay tôi lại nhìn má nhỏ bằng con mắt khác rồi...

Má chồng tôi càng nghe má nhỏ khích tướng thì càng giận, bà quát rất lớn:

- Vô lễ. Vú, bà coi tranh thủ thu gom cho Thúy Liễu nó về. Tôi không muốn nghe nó nói đông nói tây nữa. Tôi cảnh cáo vú, chuyện này đồn đến tai ba thằng Thành thì đến cả vú cũng bị đuổi đi chứ đừng nói là con Liễu.

Vú Huệ với Thúy Liễu run cầm cập, tôi ở bên tỏ vẻ đáng thương. Cho vừa, ai biểu hại người, như thế này là quá nhẹ cho chị ta rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK