• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái ôm này Phó Úy Tư kém chút nữa làm Tưởng Thỏa kinh hãi.

Đợi cô kịp phản ứng, chỉ cảm thấy chính mình hít thở cũng không thông.

Hắn ôm rất chặt, loại ý vị muốn dung nhập cô vào cốt nhục hết sức rõ ràng. Nhưng đột nhiên xuất hiện cái ôm này cũng làm cho cô cảm giác bài xích.

"Này, mau buông tôi ra.” Tưởng Thỏa đẩy người trước mắt, “Tôi không thở được.”

Phó Úy Tư không những không buông, thậm chí ôm càng chặt.

Hắn đã bao lâu rồi không ôm cô? Cảm giác cô giống như gầy đi rất nhiều.

Cả người vốn nhỏ nhắn như vậy, tại sao đào tim đào phổi cô ra cũng không thấy nửa điểm lương tâm.

Tưởng Thỏa cau mày, khó khăn đưa tay đánh vào phía sau tấm lưng rộng của hắn: "Thối quá thối quá, trên người anh vừa có mùi thuốc lá lại có mùi rượu, thối muốn chết."

Phó Úy Tư lúc này mới buông ra, ngửi ngửi mùi trên chính cơ thể mình.

Hắn ra ngoài áo khoác cũng không mang, áo lên đen bên trong ám mùi thuốc lá rất nặng.

Trong phòng chướng khí mù mịt, lại thêm việc khoảng thời gian này hắn hút thuốc rất nhiều. Hôm nay càng thêm nghiêm trọng, hắn cả ngày thuốc lá không rời tay, hết một điếu lại một điếu.

Biết cô không thích mùi thuốc lá, cho nên từ khi hai người ở bên nhau hắn cũng rất ít chạm vào, cũng không phải hoàn toàn bỏ, ngẫu nhiên xã giao không thể tránh được. Nhưng hắn trước nay chưa bao giờ mang mùi thuốc lá đến trước mặt cô.

Nhưng ba tháng trước sau khi chia tay, bệnh nghiện thuốc của hắn lại trở lại, một ngày hai bao là trạng thái bình thường.

Tưởng Thỏa che mũi, có chút tức giận nhìn hắn.

Cô cũng không biết vì sao mình nhìn thấy hắn luôn không cao hứng như vậy, rõ ràng đối phương cũng không có làm việc gì táng tận lương tâm, nhưng theo bản năng muốn cự tuyệt hắn tới gần.

"Vì sao đột nhiên ngất xỉu?" Hắn ở trên cao nhìn xuống, biết rõ còn cố hỏi.

Tưởng Thỏa nhìn thấy bộ dáng thẩm vấn tội phạm của hắn lười không thèm phản ứng, tiếp tục cúi đầu ăn cháo của mình.

Phó Úy Tư lại giống bà mẹ già ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu: "Em gần đây ăn uống không đều đặn phải không? Cơ thể mình như thế nào em còn không rõ sao? Nhìn xem em gầy thành dạng gì rồi."

Tưởng Thỏa trừng mắt liếc hắn một cái, cô không cảm thấy dáng người hiện tại của mình có vấn đề gì, ngược lại, cô còn hết sức hài lòng.

Muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, mông cũng thật đẹp.

Dáng người hoàn mĩ như vậy còn muốn tìm ở đâu?

"Bác sĩ còn nói gì không?"

Phó Úy Tư âm thanh ôn hòa hỏi.

Tưởng Thỏa tiếp tục ăn cháo, lạnh lùng ném một câu: "Liên quan gì tới anh."

Vừa vào cửa người đàn ông này đã thiếu chút nữa lấy mạng của cô không nói, còn có bộ dáng mình chính là Thiên Vương lão tử, Tưởng Thỏa thật sự là muốn bao nhiêu chán ghét có bấy nhiêu chán ghét.

Không phải nói chia tay sao? Ông chú này tại sao không có chút nào dứt khoát nào vậy? Dây dưa như vậy là như thế nào?

Phó Úy Tư tức đến muốn phát nổ: “Không liên quan tới tôi?”

Tưởng Thỏa quăng thìa ra, ngữ khí tức giận: "Anh có thể nói ít hơn vài câu không? Có còn để cho người ta ăn hay không?"

Nhưng đột nhiên, cô liền nghĩ tới Tưởng lão đầu.

Tưởng Thỏa trước nay thuộc dạng ba ngày không đánh leo lên nóc nhà người khác lật ngói, vô cùng nghịch ngợm, bởi vậy từ nhỏ tới lớn làm Tưởng Tài Phú lo lắng không ít. Thời điểm Tưởng Tài Phú giáo huấn Tưởng Thỏa tuy rằng không ôn tồn giống như Phó Úy Tư, nhưng cũng có ba phần giống.

Cũng không biết làm sao, lúc này mũi cô chua chua, một giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế rơi xuống.

Thời điểm thấy nước mắt của cô lạch cạch rơi xuống. Phó Úy Tư cũng là hoảng loạn, không nói hai lời muốn tới ôm cô.

Tưởng Thỏa nơi nào chịu cho hắn ôm, khóc lóc nói: "Đồ phiền phức, anh là đồ phiền phức đáng ghét! Như thế nào lại giống với bố tôi như vậy. Hơn nữa anh so với ông ấy còn phiền phức hơn! Anh tại sao lại phiền phức như vậy...."

Bởi đau đớn khi mất đi người thân, lúc này như tìm thấy nơi phát tiết. Cô khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt nước mũi cùng nhau rớt, cũng mặc kệ chính mình là hình tượng gì. Cô ở trước mặt của hắn cũng không chú ý tới hình tượng.

“Tại sao…… Tại sao lại thế này……” Cô cuộn tròn cơ thể, tự ôm lấy chính mình. Thút thít khiến cô nói không thành câu, run rẩy bả vai gầy yếu.

Phó Úy Tư rốt cuộc vẫn tới ôm lấy cô, ấn vai nho nhỏ, vây chặt mặc cô giãy dụa.

Cô dần dần buông lỏng, tựa trên ngực hắn làm càn rơi lệ.

"Em khóc cái gì?" Hắn vươn bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô: "Không khóc, được rồi được rồi, tôi đáng ghét, tôi đáng ghét nhất."

Tưởng Thỏa ngược khóc càng thương tâm: "Anh đi ra, trên người anh thối quá."

"Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi, tôi sẽ không hút thuốc nữa. Em đừng khóc, nghe lời một chút có được không?" Hắn cẩn thận từng li từng tí dỗ dành, rất sợ ngữ khí nặng một chút.

Tưởng Thỏa hít hít mũi, vốn muốn mở miệng trách móc, nhưng cái ôm ngoài ý muốn khiến cô rất an tâm.

Giống như tìm được một nơi trú ẩn an toàn, cũng giống như hoảng loạn bối rối tìm được nơi phó thác.

Cô rốt cuộc có thể khóc thút thít, rốt cuộc không thể kiên cường nữa.

Cửa sổ phòng bệnh mở ra một khe nhỏ, rèm cửa cũng không kéo kín. Bệnh viện tọa lạc tại trung tâm thành phố, ngoài cửa sổ là xa hoa nhộn nhịp.

Khi Vương Bồi Phàm từ dưới lầu mua đồ xong trở về nhìn thấy cảnh tượng này, Phó Úy Tư ôm Tưởng Thỏa, mà nước mắt của Tưởng Thỏa giống như đứa trẻ vỡ òa.

Cô thở dài, cuối cùng vẫn không đẩy cửa đi vào. Có những thứ không phải cô muốn giấu diếm liền có thể giấu, có những tình cảm cũng không phải cô muốn ngăn cản liền có thể ngăn cản được.

Cô đối với việc mình làm vẫn luôn rất mâu thuẫn, là đúng hay sai? Giống như hôm nay nói cho Tưởng Thỏa tin bố cô đã qua đời. Nếu như cô không nói, Tưởng Thỏa cũng sẽ không ngất xỉu.

Trong lòng đang có một tia cô đơn, đối diện liền nhìn thấy Tôn Châu.

"Sao anh lại tới đây?” Vương Bồi Phàm nhỏ giọng hỏi.

Tôn Châu bước tới nhìn vào cửa sổ gần cửa ra vào, mỉm cười ngồi cạnh Vương Bồi Phàm, hắn đem chân dài duỗi rộng, cà lơ phất phơ cười nói: "Tôi sợ cô một mình nhàm chán, đặc biệt đến bồi cô."

Vương Bồi Phàm xuy một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

“Như thế nào? Không vui à?” Tôn châu tiến tới hỏi.

Vương Bồi Phàm đem mặt lại gần đẩy ra: "Tôi đang suy nghĩ vài chuyện."

"Nghĩ gì thế?"

"Nghĩ xem anh lúc nào biến mất khỏi Trái Đất này."

Tôn Châu cười duỗi tay gảy nhẹ trên trán Vương Bồi Phàm “Toàn nói nhảm.”

= = =

Khi ngày hôm trời chưa sáng, Tưởng Thỏa đã tỉnh, cô mở mắt ra, gần tromg gang tấc chính là gương mặt cương nghị của Phó Úy Tư.

Hắn ngủ trên chiếc giường bệnh 1,5 mét của cô, một bàn tay đặt ngang hông cô, dùng tư thế cực kì thân mặt dựa vào trán cô.

Tưởng Thỏa không biết hắn nằm bên cạnh từ khi nào, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng hai tròng mắt nhịn không được dừng trên mặt hắn.

Trên cằm hắn có một chút râu ria, đáy mắt cũng có chút thâm đen.

Chiếc mũi thẳng tắp như ngọn núi, tóc lộn xộn như tuyết lở.

Tưởng Thỏa nhịn không được có chút muốn cười.

Người này thoạt nhìn luôn là một bộ cấm dục cẩn thận tỉ mỉ, khó khi có một mặt bụi bặm này.

Tối hôm qua không biết cô đã khóc bao lâu, giống như là trút ra toàn bộ buồn khổ trong lòng.

Khóc lớn như vậy một trận trong lòng ít nhiều cũng thoải mái hơn một chút, cô cứ như vậy không tim không phổi ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng có thể cảm giác được hắn ở ngay bên cạnh, hình như lúc rạng sáng hắn còn cùng y tá nói chuyện.

Tưởng Thỏa nghĩ nghĩ đến cùng vẫn không đẩy hắn ra, mà cẩn thận từng li từng tí quay người, mặt hướng về phía cửa sổ.

Cửa sổ mở ra một khe hở cỡ bằng lòng bàn tay, rèm cửa cũng được mở.

Bầu trời vẫn tối tăm mờ mịt, dường như lập tức sẽ sáng.

Tối hôm qua khi trở về từ nông thôn, Tưởng Thỏa ở trên xe dường như thấy được sao trên trời, đoán chừng hôm nay sẽ là một ngày nắng.

Thế giới chính là như vậy, Trái Đất sẽ không bởi vì sự đau lòng của bạn mà ngừng chuyển động, mặt trời vẫn như lẽ thường mọc lên.

Trong lòng Tưởng Thỏa vẫn không thể tiếp thu tin bố mình đã qua đời.

Cô luôn cảm giác có lẽ ngày mai khi mình tỉnh dậy, đây hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.

Cứ như vậy nghĩ, bàn tay phía sau đột nhiên siết chặt.

Ẩn văn bản được trích dẫn

"Tỉnh?" Thanh âm của Phó Úy Tư vừa thấp lại khàn, giống như chậm rãi xẹt qua trên giấy ráp.

Tưởng Thỏa không nói gì, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên lại phóng tới ngực cô. Tim đập thật nhanh.

"Ba" một tiếng, cô đẩy tay hắn ra: "Anh có ngủ hay không? Không ngủ thì cho tôi xuống giường."

Vừa mới dứt lời, Tưởng Thỏa liền cảm giác được sau lưng có vật cứng rắn chống đỡ lấy mình. Mặt của cô trong nháy mắt như lửa đốt, quay sang đá Phó Úy Tư.

Mười bảy tuổi cô đối với chuyện nam nữ nên hiểu cũng đều đã hiểu, rất rõ hắn hiện tại là tình huống như thế nào.

Cô hảo tâm cho hắn ngủ trên giường, không phải để hắn mượn cơ hội xâm phạm cô.

Cô vừa nhấc chân một nháy, Phó Úy Tư liền bắt lấy chân cô.

Chân nhỏ trắng trắng mềm mềm, hắn dùng một tay liền có thể nắm trọn.

Muốn hỏi cô mới sáng sớm nháo cái gì, lại thấy hai mắt cô còn sưng đỏ, lời gì muốn nói đều nuốt xuống.

Hắn trung thực xuống giường, hỏi cô: "Cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Tưởng Thỏa lắc đầu.

Theo bản năng mắt nhìn xuống giữa háng hắn.

Phó Úy Tư tùy tiện ngồi trên ghế trước giường bệnh, nhìn theo tầm mắt của cô về dưới thân mình: "Làm sao? Chưa xem qua hả?"

Tưởng Thỏa đỏ quay đầu: "Chưa xem qua nhỏ như vậy."

Tâm trạng Phó Úy Tư không thay đổi, chồm người qua một tay nắm lấy tay cô đặt xuống dưới thân: "Có năng lực thì khi tôi chạm vào em đừng xin tha."

Ai ngờ Tưởng Thỏa mở miệng chính là: “Cứu mạng! Phi lễ!”

Phó Úy Tư đè lại miệng của cô, đưa tay đập mông cô mấy cái: “Đừng náo loạn, em đừng di chuyển”

Mặc dù hắn rất muốn chạm vào cô.

Tưởng Thỏa lúc này mới thành thật.

Nhìn vẻ mặt vô tội cùng bộ dáng giảo hoạt của cô, tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn.

Vốn là người trọng dục, cũng là lần đầu tiên lâu như vậy chưa chạm vào cô. Tối hôm qua hương mềm trong ngực, hắn là có chút nhịn không được.

Phó Úy Tư thở dài, hỏi nàng: "Buổi sáng muốn ăn chút gì không? Tôi bảo dì Chu trong nhà mang đến."

Tưởng Thỏa lắc đầu.

Sáng sớm tỉnh lại làm gì có khẩu vị.

Cô lúc đi học thường xuyên không ăn bữa sáng.

Phó Úy Tư cũng không hề nghe ý kiến gì của cô, tìm điện thoại gọi điện thoại về nhà: ".....Ừm, vẫn là khẩu vị cô ấy thích, dì xem mà làm đi. Tiện thể mang thêm đồ dùng rửa mặt và quần áo tắm rửa của chúng tôi đến....Ừm, có thể."

Tưởng Thỏa nghe hắn tự nhiên như vậy nói ra những lời kia, trong lòng không hiểu sao có một cảm giác ấm áp xông tới.

Cô hẳn đã từng quen thuộc với hắn, cùng hắn chặt chẽ khăng khít. Cô không phải nhìn không ra hắn để ý cùng kiên nhẫn, rất rõ ràng trong lòng của hắn vẫn có cô.

Nhưng giữa cả hai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại chia tay?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK