Tôi nhận thấy rõ ràng trong sâu thẳm tâm trí, thùm thụp như nhịp trống, có hai cảm giác khủng khiếp đồng hành là Tội lỗi và Hoảng hốt.
Tội lỗi. Tội lỗi. Tội lỗi. Tội lỗi.
Hoảng hốt. Hoảng hốt. Hoảng hốt. Hoảng hốt.
Nếu tôi nghĩ đến, chúng có thể chồm ra hạ đo ván tôi. Tôi sẽ cảm thấy hoàn toàn tê liệt trong khổ sở và sợ hãi. Vậy nên mánh tôi vừa học được đơn giản là phải giả câm giả điếc. Thần kinh của tôi đã rèn luyện đạt đến trình độ này.
Một mánh nữa là xua tâm trí mình đến những ý nghĩ, những việc làm khác. Vậy là tôi ngồi dậy, bật đèn lên, tắm táp, rồi diện đồ. Tiếng thùm thụp vẫn còn trong đầu, nhưng nó đang dần dần trôi đi. Khi vào bếp làm một tách cà phê, tôi đã hoàn toàn không còn nghe thấy nó nữa. Sự giải thoát tràn ngập trong tôi, giống hệt như cảm giác mà bạn só được khi tác nhân đau đớn cuối cùng cũng đã biến khỏi vết thương của mình. Tôi đã có thể thư giãn. Tôi sẽ ổn thôi.
Trên đường ra ngoài tôi dừng lại sảnh để kiểm tra lại diện mạo mình trong gương (Áo: River Island, Váy: French Connection, Quần tất: Pretty Polly Velvets, Giày: Ravel) rồi với lấy áo khoác (Áo khoác: House of Fraser hạ giá). Đúng lúc ấy có thư tuồn qua khe cửa, tôi tới nhặt lên. Một là thư tay cho Suze và một tấm thiệp từ nhà Maldives. Còn cho tôi thì lại là hai phong thư với điềm xấu hiện ngay trên bì. Một từ VISA, một từ Ngân hàng Engwich
Trong một giây, tim tôi ngừng đập. Sao lại có thư nữa từ ngân hàng nhỉ? Và VISA. Họ muốn gì? Chẳng nhẽ họ không để tôi yên được sao?
Cẩn thận, tôi đặt hai bức thư của Suze bên rìa tường trong hành lang rồi nhét vội hai bức thư của mình vào túi, tự nhủ rằng mình sẽ đọc trên đườn đi làm. Ngay khi lên tàu điện, tôi sẽ mở ra đọc, cho dù chúng hẳn chẳng vui vẻ gì.
Một cách thành thực. Khi bước lên vỉa hè, tôi đã định đọc những bức thư ấy.
Nhưng rồi tôi lại rẽ vào khu phố bên cạnh – có một thùng to đùng trước cửa nhà ai đó. Một cái thùng khổng lồ màu vàng, và đã đầy gần nửa. Thợ xây vào vào ra ra trong nhà mang theo những mẩu đồ gỗ cũ rồi vứt hết vào thùng. Hàng đống hàng đống rấc thải, tất cả lẫn lộn vào nhau.
Và một ý nghĩ len lỏi vào đầu tôi.
Chậm chạp rón rén tôi tới gần cái thùng, dừng lại, chăm chú nhìn chư thể đang đọc những chữ in bên ngoài, tôi đứng đó, cố làm ra vẻ tự nhiên, cho tới khi hội thợ xây đã đi hết vào nhà và chẳng còn ai nhìn nhó nữa. Rôi thì, nhẹ nhàng, tôi lôi hai lá thư ra khỏi túi, và thả xuốn mép, lọt vào trong thùng.
Biến.
Khi tôi vẫn còn đang đứng đó, một anh thợ huých tôi ra bằng hai bao tải đồ nhựa hỏng, rồi kéo lê chúng vào thùng. Và bây giờ, hai lá thư đã biến hẳn. Bị chôn vùi dưới một lớp nhựa, và chưa được mở ra. Sẽ chẳng bao giờ có ai tìm thấy chúng nữa.
Biến đi mãi mãi.
Nhanh chóng tôi rời khỏi chiếc thùng và tiếp tục hành trình. Bước chân thang thơi hơn, và tôi đã thấy vui vẻ.
Một lát sau, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn sạch tội. Ý tôi là, đấy đâu phải là nỗi của tôi nếu tôi chưa bao giờ đọc mấy lá thư đó, phải không? Đấy cũng đâu phải nỗi của tôi nếu tôi chưa bao giò nhận được chúng, phải không? Lúc bước bến tàu điện ngầm, tôi thực lòng tháy như thể những lá thư đó chưa bao giờ tồn tại.
Khi tới tòa soạn, tôi bật máy tính, nhanh nhẹn mở một trnag mới, và bắt đầu về tiết kiệm hưu trí. Có thể nếu tôi làm việc thật chăm, Philip sẽ tăng lương cho tôi, có thể lắm chứ. Tôi sẽ ở lại muộn buổi tối, và gây ấn tượng với ông ta bằng sự cống hiến trong công việc, rôi ông ta sẽ nhận ra rằng chưa đánh giá đúng về tôi. Có thể ông ta còn mời tôi làm phó tổng biên tập, hay cái gì đấy đại loại thế.
“Giờ đây, tôi gõ mạnh, “không ai trong chúng ta trông đợi chính phủ sẽ chăn sóc chúng ta khi về già. Vậy nên, kế hoạch tiết kiệm tiền nghỉ hưu được lên càng sớm càng tốt, lý tưởng nhất là ngay khi chúng ta còn đang kiếm được tiền”
“Chào buổi sáng, Clare,” Philip nói trên đường vào phòng làm việc, vẫn chưa bỏ áo choàng. “Chào buổi sáng, Rebecca.”
Ha. Đây chính là lúc gây ấn tượng với sếp.
“Chào buổi sáng, Philip.” Tôi nói, trong một tư thế thân-thiện-mà-chuyên-nghiệp. Rồi, thay vì ngả lưng ra sau hỏi sếp về mấy ngày cuối tuần, tôi quya lại với máy tính và tiếp tục gõ. Thực ra, tôi gõ nhanh đến nỗi màn hình lổn nhổn đầy lỗi chính tả. Phải nói rằng, tôi không phải người gõ giỏi nhất thế giớ. Nhưng ai mà quan tâm chứ! Trông tôi rất thành thạo. Đấy mới là vấn đề!
“Lưa chọn khôn ngoan nhất thường là với thu nhập từ công việc hiện tại của bạn, nhưng nếu điều ấy không khả thi, vẫn có rất nhiều phương án tiết kiệm tiền nghỉ hưu có lợi khác trong chương chình của họ, bắt đầu tuy...” Tôi ngừng lại, với tay lấy cuốn sách giới thiệu về hưu trí, tất bật lướt mắt tìm vài thông tin chính.
“Cuối tuần vui chứ, Rebecca?” Philip hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn ông,” tôi nói, ngước lên từ cuốn sách, như thể ngạc nhiên vì bị làm phiền khi đang túi bụi công việc.
“Tôi đã lang thang khu của cô hôm thứ Bảy vừa rồi,” ông ta nói. “Khu Fullham. Fullham Sành điệu.”
“Thế ạ,” tôi thờ ơ đáp.
“Đấy đúng là nơi đáng đến, phải không? Vợ tôi đã đọc một bài báo về nó. Đầy những cô gái Thời thượng, sống dựa hoàn toàn vào quyền thừa kế.”
“Tôi cũng thấy thế,” tôi lơ đãng đáp.
“Đấy là lý do tại sao chúng tôi gọi cô là,” ông ta nói và cười ha hả. “Cô gái công sở Thời thượng!”
“Vâng,” tôi nói, và mỉm cười lại với ông ta. Dù sao, ông ta cũng là sếp. Ông ta thích gọi mình thế nào mà...
Ô, khoan đã. Philip không hề nghĩ rằng tôi giàu có đấy chứ? Ông ta không nghĩ tôi có khoản thừa kế hay cái nực cười gì đó, phải không?
“Rebecca,” Clare gọi tôi, ngước lên từ bàn điện thoại. “Có điện thoại cho cậu. Một ai đó tên là Tarquin.”
Philip cười xòa một cái, nhử thể muốn nói “Gì nữa đây?” và tênh tểnh đi về bàn ông ta. Tôi nhìn theo ông ta đầy thất vọng. Thật là tồi tệ. Nếu Philip nghĩ rằng tôi có nguồn thu nhập đặc biệt, ông ta sẽ chẳng bao giờ tăng lương cho tôi.
Nhưng cái quái gì làm ông ta có ý nghĩ ấy nhỉ?
“Becky,” Clare gọi, chỉ về phía điện thoại của tôi.
“Ôi, tôi nói. “À phải.” Tôi nhấc ống nghe, và nói. “Xin chòa, Rebecca Bloomwood nghe.”
“Becky,” giọng nói the thé của Tarquin cất lên, không lẫn đi đâu được. Giọng anh ta khá hùng hồn, như thể anh ta đã chuẩn bị cuộc điện thoại này cả thế kỷ. Mà có khi thế thật. “Thật vui được nghe giọng nói của em. Em biết đấy, tôi đã nghe về em rất nhiều.”
“Vậy ư?” Tôi nói, cố không tỏ ra quá nhiệt tình. Ý tôi là, anh ta là anh họ của Suze nên tôi không muốn làm tổn thương anh chàng đáng thương đó.
“Tôi... tôi thực sự rất muốn có nhiều thời gian với em hơn,” anh ta nói. “Tôi có thể mời em ăn tối được chứ?”
Lạy Chúa! Tôi nên trả lời anh ta như thế nào đây? Đây đúng là một yêu cầu tẻ ngắt. Ý tôi là, thà anh ta hỏi tôi, Em có thể ngủ với anh không? Hoặc Anh hôn em được không? Đằng này, nếu tôi từ chối ăn tối với anh ta chẳng khác nào bảo “Anh thật quá khó ưa, tôi thậm chí không thể ngồi cùng bàn với anh trong vòng hai tiếng.”
“Thế cũng được,” tôi nói, nhận thấy rằng tôi chẳng tỏ ra quá rung rinh – đổng thời nhận thấy có lẽ tôi nên nói trắng ra rằng “Tôi chẳng ưa anh một tí nào.” Nhưng dù sao, tôi không thể làm thế được. Thực ra mà nói, đi ăn tối với anh ta có lẽ dễ hơn nhiều. Ý tôi là, nó có thể tệ đến mức nào nhỉ?
Vả lại dù gì thì tôi đâu có bắt buộc phải đi. Gần đến giờ tôi sẽ gọ để hủy hẹn. Dễ ợt.
“Tôi ở London đến Chủ nhật,” Tarquin nói.
“Vậy thì tối thứ Bảy nhé!” giọng tôi vui vẻ. “Ngay trước khi anh đi.”
“Bảy giờ nhé?”
“Hay là tám giờ đi?” tôi đề nghị.
“Được,” anh ta nói. “Tám giờ vậy.” Rồi anh ta dập máy mà chẳng hẹn nơi gặp. Nhưng thực ra thì tôi sẽ không đến hẹn, nên điều ấy chẳng vấn đề gì. Tôi đặt máy, thở hắt một cái rồi lại tiếp tục công việc.
“MẶc dù thực hiện đầu tư vững chắc là rất quan trọng, sự linh hoạt cũng thiết yếu không kém khi chọn một kế hoạch hưu phí, đặc biệt cho nhưng người đầu tư trẻ tuổi. Một kế hoạch mới gần đây là...” Tôi ngừng tay và tìm cuốn sách giới thiệu. “Dự án Nghỉ hưu ‘Later Years’ của hãng bảo hiểm Sun... “
“Vậy là anh chàng gọi điện mời cậu đi chơi hả?” Clare Edwwards đánh tiếng.
“À ừ, thực ra là thế,” tôi nói, ngước nhìn vẻ thờ ơ. Mặc dầu thật ra, tôi thấy một chút vui vui. Bởi vì Clare đâu biết Tarquin như thế nào, phải không? Cô nàng sẽ nghĩ, đó là một anh chàng bảnh bao và di dỏm. “Bọn tớ sẽ đi chơi tối thứ Bảy này.” Tôi cười hờ hững, rồi lại tiếp tục gõ.
“À ừ.” Cô nàng nói, tay quấn một vòng chun quanh chồng thư. “Cậu biết đấy, hôm trước Luke Brandon hỏi tớ cậu có bạn trai chưa mà?”
Trong một thoáng tôi ngồi bất động. Luke Brandon muốn biết tôi có bạn trai chưa ư?
“Thật à?” Tôi nói, cố tỏ ra bình thường. “Khi... khi nào vậy?”
“À, thì hôm trước,” cô nàng nói. “Hôm tớ đến buổi họp báo ở hãng Truền thông Brandon, anh ta hỏi tớ. Chỉ ngẫu nhiên thôi. Cậu biết đấy.”
“Thế cậu bỏa sao?”
“Tớ nói là chưa,” Clare nói, rồi cười xòa. “Cậu không thích anh ta đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi,” tôi nói và đảo mắt đi.
Nhưng tôi phải công nhận, rằng mình rất nhứng khởi khi quay lại với máy tính và bàn phím. Luke Brandon. Ý tôi là, không phải tôi thích hắn hay gì đâu – nhưng vẫn là thế. “Dự án này,” tôi gõ “đưa đến một khoản lời khổng lồ và một khoản tổng kếch xù khi nghỉ hưu. Ví dụ như, với 7% tăng trưởng, một phụ nữ 30 tuổi đầu tư £100 mỗi tháng sẽ nhận được...”
Bạn biết gì không? Đột nhiên tôi nghĩ, dừng ngay ở đây. Công việc này thật tẻ nhạt. Tôi nên làm gì hay hơn.
Tôi nên làm gì đó hay hơn là ngồi chết gí trong cái văn phòng dở ẹc này, gõ ra một đống các chi tiết lượm lặt trên một tờ quảng cáo, cố biến chúng thành loại tin tức đáng tin. Tôi xứng đáng được làm việc gì đó thú vị hơn thế này. Hoặc được trả nhiều hơn. Hoặc cả hai.
Tôi ngừng gõ và ngồi chống cằm. Đã đến lúc cần một khởi sự mới. Tại sao mình lại không làm công việc như Elly đang làm nhỉ? Mình đâu có sợ đôi chút vất vả, phải không? Sao không sắp xếp lại cuộc sống của mình, đến ngay một công ty săn đầu người cho Sở Tài Chính Thành Phố, và kiếm cho mình một việc làm mới? Mình sẽ được trả một khoản thu nhập khổng lồ, được tặng một chiếc ô tô, và mặc đồ Karen Millen mỗi ngày. Và mình sẽ không còn phải lo lắng về chuyện tiền nong nữa.
Tôi thấy hồ hởi. Chính nó! Chính là câu trả lời cho mọi thứ. Tôi sẽ là một...
“Clare?” đột nhiên tôi cất lời. “Ai kiếm được nhiều nhất ở thành phố này?”
“Tớ không biết,” Clare nói, cau mày suy nghĩ. “Có lẽ là đám môi giới hợp đồng tương lai chăng?”
Đúng thế đấy. Tôi sẽ trở thành một nhà môi giới hợp đồng tương lai. Đơn giản vậy thôi!
Và quả là đơn giản. Quá đơn giản để mười giờ sáng hôm sau tôi đã thấy mình hùng dũng bước lên văn phòng đại diện của William Green, công ty săn đầu người cho Sở Tài Chính Thành Phố. Khi đây của bước vào, tôi đã thấy hình phản chiếu của mình và thấy một chút sợ sệt trong lòng. Tôi thật sự đang làm điều này ư?
Cá là tôi làm đi. Tôi mặc bộ vest màu đen sang trọng, quần tất và giày cao gót, với một tờ FT dưới cánh tay, chắc chắn rồi. Và tay kia xách một chiếc cặp khóa số, cái này mẹ đã tặng tôi vào một dịp Giáng sinh, nhưng tôi chưa bao giờ dùng tới. Một phần vì nó rất nặng và cồng kềnh – phần khác bởi tôi đã quên dãy số, vậy nên thực ra tôi không thể mở nó. Nhưng nó trông rất ổn. Đáng giá là ở đó.
Jill Foxton, người phụ nữ mà tôi sắp gặp, đã rất dễ mếm trên điện thoại khi tôi nói muốn thay đổi công việc, và có vẻ như khá ấn tượng với những kinh nhiêm của tôi. Tôi đã gó nhanh một cái hồ sơ cá nhân và email cho cô ấy – à, phải, tôi cũng có thêm thắt một chút, nhưng đó là điều họ mong đợi, phải không nào? Giống như thể marketing chính mình vậy. Và đúng là hiệu quả, bởi vì cô ấy gọi lại chỉ mười phút sau nhận thư, và hỏi xem tôi có thể đến gặp cô ấy, bởi vì có lẽ có một vài cơ hội thú vị cho tôi.
Tôi đã rất phấn khích, và tôi hầu như không thể ngồi yên được. Tôi đến thẳng bàn Philip và bảo với ông ta tôi muốn được nghỉ ngày hôm sau để đưa đứa cháu đi vườn bách thú – và ông ta chẳng nghi ngờ gì hết. Ông ta sẽ sửng sốt khi phát hiện ra rằng trong một đêm tôi đã trở thành một nhà môi giới hợp đồng tương lai đắt giá.
“Xin chào,” tôi tự tin cất tiếng với người phụ nữ ở quầy lễ tân. “Tôi đến để gặp cô Jill Foxton. Tên tôi là Rebecca Bloomwood.”
“Từ...”
Tôi không thể nói từ tờ Successful Saving được. Rất có thể sẽ đến tai Philip rằng tôi đang đi tìm việc mới.
“Từ... không đâu cả, thực thế,” tôi nói và mỉm cười thư thái. “Chỉ là Rebecca Bloomwood thôi. Tôi có cuộc hẹn lúc mười giờ.”
“Tốt thôi,” cô ta nói và mỉm cười. “Cô ngồi đi.”
Tôi nhấc chiếc cặp lên và đi về phía những chiếc ghế da màu đen, cố xua đi cảm giác lo lắng. Tôi ngồi xuống, ánh mắt khấp khởi chạy dọc theo kệ báo trên bàn cà phê (nhưng chẳng có gì thú vị cả, chỉ là mấy tờ The Economist), rồi tôi thả mình ra sau nhìn xung quanh. Đây quả là một phòng nghỉ rất ấn tượng, tôi phải công nhận thế. Có một đài phun ở giữa, một cầu thang cuốn bằng thủy tinh đang lên xuống – và, dường như phải cách xa đến vài dặm, tôi thấy rất nhiều thang máy tối tân. Không chỉ một hay hai – mà có đến cả chục cái. Tròi đất. Nơi này quả là rộng lớn.
“Rebecca?” một cô gái tóc vàng tròn bộ vest ghi đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Bộ vest rất đẹp, tôi nghĩ. Booj vest quá đẹp.
“Xin chào,” tôi nói. “Cô Jill!”
“Không, tôi là Amy,” cô ấy cười. “Trợ lý của cô Jill.”
Trời! Tuyệt quá đi mất. Bảo trợ lý ra mời khách, như thể bạn quá cao cấp và bận rộn nên không thể tự làm. Có lẽ khi tôi đã trở thành một nhà môi gới hợp đồng tương lai quan trọng tôi sẽ yêu cầu trợ lý của tôi thực hiện điều đấy lúc Elly đến ăn trưa cùng. Hoặc có thể tôi sẽ có một anh trợ lý – và rồi chúng tôi sẽ yêu nhau! Chúa ơi, y như trong phim vậy. Một người phụ nữ danh giá và một anh chàng trợ lý đẹp trai và nhạy cảm...
“Rebecca?” Tôi quay lại thực tại với Amy đang chằm chằm nhìn tôi tò mò. “Chị đã sẵn sàng chưa?”
“Tất nhiên!” Tôi vui vẻ nói, rồi nhấc cặp lên. Khi cùn sải bước trên sàn nhà bóng loáng, tôi lén đưa mắt ngắm lại bộ vest cảu Amy lần nữa – và dán ngay mắt vào chiếc nhãn Emporio Armani! Vậy thì Jill phải mặc gì? Couture Dior? Chúa ơi, tôi thích nơi này mất rồi.
Chúng tôi lên tới tầng sáu và bắt đầu đi dọc những hàng lang trải thảm tưởng như bất tận.
“Vậy là chị muốn trở thành một nhân viên môi giớ hợp đồng tương lai,” Amy mở lời sau một thoáng.
“Vâng,” tôi nói. “Đúng là thế.”
“Và chị chắc biết ít nhiều về nó rồi nhỉ.”
“À, chị biết đấy.” Tôi cười nhũn nhặn. “Tôi đã viết bài trên hầu hết mọi khía cạnh tài chính, vậy nên tôi thấy mình được trang bị khá đầy đủ.”
“Thế thì tốt,” Amy mỉm cười. “Một số người đến đây chẳng biết gì cả. Cô Jill đành hỏi họ vài câu thông thường, và...” Cô ấy đưa tay làm một cử chỉ gì đó. Tôi không hiểu nghĩa là gì, nhưng nó có vẻ không tốt chút nào.
“Thế ạ!” Tôi nói, cố giữ giọng thật thoải mái. “Vậy - thường thì câu hỏi như thế nào?”
“Ồ, chị không phải lo! Cô ấy có lẽ sẽ hỏi... ôi, tôi không biết đâu. Cái gì đấy kiểu như ‘Bạn sẽ giao dịch một mô hình con bướm như thế nào?’ hay ‘Điểm khác nhau giữa tổng chi phí đầu vào và OR là gì?’ hay ‘Làm thế nào để tính được ngày kết thúc của một hợp đồng tương lai?’ Toàn vấn đề căn bản thôi.”
“Đúng vậy,” tôi nuốt ực một cái. “Tuyệt.”
Có cái gì đấy trong tôi bảo rằng hãy quay lại và chạy ngay đi – nhưng đúng lúc chúng tôi đã đến một cánh cửa gố xám.
“Đây rôi,” Amy nói, rồi mỉm cười với tôi. “Chị muốn dùng trà hay cà phê?”
“Cà phê nhé.” Tôi ước là có thể nói, “Xin cho một ly gin mạnh.” Amy gõ cửa, mở ra rồi dẫn tôi vào và nói, “Rebecca Bloomwood.”
“Chào Rebecca!” Người phụ nữ với mái tóc sẫm màu ngồi ssau bàn làm việc nói rồi đứng dậy bắt tay.
Tôi hơi ngạc nhiên vì Jill không diện bằng Amy. Cô mặc một bộ vesr màu xanh trông khá lỗi thời, với một đôi giày buồn tẻ. Nhưng dù sao, không vấn đề gì, cô ta là sếp. Và phòng làm việc của cô thì thật đáng kinh ngạc.
“Rất vui được gặp cô,” cô ta nói, ra dấu cho tôi đến chiếc ghế đối diện. “Cho tôi nói thẳng luôn nhé, tôi cực kỳ ấn tượng với hồ sơ của cô.”
“Thật ạ?” Tôi thấy lòng nhẹ đi chút ít. Hồ sơ tất nhiên không tồi, đúng không? Cực kỳ ấn tượng. Có thể cũng chẳng hề gì nếu không biết trả lời mấy câu hỏi kia.
“Đăc biệt là về mặt ngôn ngữ,” Jill nói thêm. “Rất tốt. Cô hẳn là người giỏi giang và đa tài.”
“À, tiếng Pháp của tôi mới chỉ ở trình độ giao tiếp thôi,” tôi nói khiêm tốn. “Voici la plume de ma tanta [Đây là cây bút lông của cô tôi], tất cả có thế thôi ạ!”
Jill cười khen ngợi, và tôi cười lại với cô ta.
“Còn tiếng Phần Lan!” Cô ta vừa nói vừa với lấy cốc cà phê trên bàn. “Thatk quá đặc biệt.”
Tôi vẫn giữ nụ cười và hy vọng chúng tôi sẽ tiếp tục chủ đề ngôn ngữ. Nói thực, tôi đề thêm “Tiếng Phần Lan trôi chảy” chỉ vì thấy “Tiềng Pháp giao tiếp” nghe hơi cụt lủn. Vả chăng, ai mà biết thiếng Phần Lan cơ chứ? Vì Chúa, không ai cả.
“Và kiến thức của cô về tài chính,” cô ta kéo cái hồ sơ về phía mình.” Cô có vẻ như đã nắm được khá nhiều mảng khác nhau trong những năm làm báo tài chính.” Cô ta ngước lên. “Loại nào đặc biệt cuốn hút cô trong các loiaj giao dịch phát sinh?”
Cái gì? Cái gì thế? Cô ta nói về cái gì thế? À phải. Các loại giao dịch phát sinh. Chúng là hợp đồng tương lai, phải không nhỉ? Và họ phải làm gì đấy với giá của một chứng khoán. Hoặc là hàng hóa. Đại loại như vậy.
“Vâng,” tôi bắt đầu một cách tự tin – và bị gián đoạn khi Amy mang tách cà phê tới.
“Cảm ơn,” tôi nói, và ngước lên, hy vọng rằng chúng tôi sẽ chuyển sang chủ đề khác. Nhưng cô ta vẫn đang đợi một câu trả lời. “Theo tôi sự hấp dẫn của hợp đồng tương lại là... ừm, khả năng suy đoán, kết hợp với khả năng kiềm chế rủi ro ở vị trí cận biên.” Tôi tự thấy mình bật ra từng tiếng.
Oa! Trời đất, sao tôi có thể nói ra được những điều ấy nhỉ?
“Đấy là một lĩnh vực cực kỳ thử thách,” tôi mau chóng thêm vào, “và tôi nghĩ...” Tôi nghĩ cái gì nhỉ? Tôi có nên nhét thêm một ý kiến nhanh nhảu về các mô hình com bướm hay ngày hết hạn hay cia khỉ gió gì nữa không? Hay về Ngân hàng Barings? Có lẽ tốt hơn là không. “Tôi ngĩ tôi sẽ rất phù hợp với lĩnh vực đặc biệt này,” cuối cung tôi kết thúc.
“Tôi hiểu,” Jill nói, rồi ngả lưng ra sau ghế. “Tôi hỏi thế là bởi vì chúng tôi có một vị trí trong ngân hàng mà tôi nghĩ có thể hợp với cô. Tôi không biết cô nghĩ sao về chuyện này.”
Một vị trí trong ngân hàng? Thật sự cô ta sẽ cho tôi một chân ư? Thật không thể tin nổi!
“Vâng, nó cũng tốt với tôi,” tôi nói, cố giữ giọng không quá phấn khởi. “Ý tôi là, nếu tôi không đỗ trong môi giới hợp đồng tương lai – thì ngân hàng cũng tốt, đúng không ạ?”
Ji
ll cười lớn. Tôi nghĩ cô ta cho rằng tôi đùa hay đại loại thế.
“Khách hàng là một ngân hàng loại A, đang tìm kiếm một nhân viên mới cho chi nhánh London để phụ trách mảng phân chia nợ tài chính của họ.”
“Ồ vâng,” tôi đáp vẻ thông minh.
“Tôi không rõ cô có thạo về các nguyên lý kinh doanh chênh lệch giáp lưng của châu Âu không nhỉ?”
“Tất nhiên,” tôi trả lời đầy tự tin. “Tôi đã viết bài về vấn đề này năm ngoái.”
Điều này không hoàn toàn thật, nhưng lúc nào tôi cũng có thể đọc sách về cái này được, đúng mà nhỉ?
“Chắc chắn là tôi không buộc cô phải quyết định gì cả,” cô ta nói “nhưng nếu cô muốn đổi nghề, thì tôi phải nói rằng đâu là công việc hoàn hảo với cô. Sẽ có một cuộc phỏng vấn, nhưng tôi thấy không có vấn đề gì đâu.” Cô ta mỉm cười. “Và chúng tôi có thể thương lượng với cô một khoản rất hấp dẫn.”
“Thật ư?” Đột nhiên, tôi gần như không thở nổi nữa. Cô ta chuẩn bị thương lượng một khoản hấp dẫn. Với tôi!
“À phải,” Jill nói, “Này, cô phải nhận thấy cô là có một không hai.” Cô ta mỉm cười chắc chắn với tôi. “Cô biết không, khi nhận được hồ sơ của cô hôm qua, tôi thực sự thấy rất mừng! Ý tôi là, thật trùng hợp!”
“Thế ạ,” tôi nói và cười rạng rỡ với cô ta. Chúa ơi, thật quá tuyệt. Đây đúng là một giấc mơ khủng khiếp trở thành hiện thực. Tôi sắp trở thành một nhân viên ngân hàng! Và không phải một ngân hàng cổ lỗ nào đó – mà là một ngân hàng bảng A!
“Vậy thì,” Jill nói. “Chúng ta tới gặp nhà tuyển dụng thôi nhỉ?”
“Gì cơ ạ?” Tôi kinh ngạc thốt lên, và một nụ cười phớt hiện trên mặt cô ta.
“Tôi đã không muốn tiết lộ cho tới khi gặp cô – nhưng giám đốc nhân sự của Ngân hàng Helsinki đang ở đây dự họp cùng giám đốc điều hành của chúng tôi. Tôi biết ngay là ông ta sẽ thích cô mà. Mọi điều sẽ ngã ngũ chiều nay thôi!”
“Tuyệt vời!” Tôi nói và đứng dậy. Ha-ha-ha! Tôi sắp trở thành nhân viên ngân hàng rồi!
Phải đến khi đi hết nửa hàng lang thì những lời nói của Jill mới bắt đầu thấm vào trí óc tôi. Ngân hàng Helsinki.
Ngân hàng Helsinki. Nó không có nghĩa... Chắc chắn cô ta không nghĩ rằng...
“Tôi không thể đợi đến khi hai bên nói với nhau bằng tiếng Phần Lan,” Jill vui vẻ nói, khi chúng tôi bắt đầu bước lên cầu thang cuốn. “Đấy không phải là ngôn ngữ tôi biết gì cho lắm.”
Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Không.
“Nói chung, vấn đề ngôn ngữ của tôi đúng là vô vọng,” cô ta thêm vào một cách dễ chịu. “Tôi chẳng có khiếu trong cái ngạch ấy, không giống cô!”
Tôi nhoẻn cười rồi đi tiếp, không thiếu một bước nào. Nhưng tôi như không thở nổi. Khốn nạn. Tôi sẽ làm gì đây. Tôi sẽ làm cái quái gì đây?
Chúng tôi rẽ vào một góc rồi bắt đầu từ tốn đi sang hành lang khác. Và tôi làm rất ổn. Miễn là chúng tôi cứ đi thế này, tôi vẫn ổn.
“Tiếng Phần Lan học có khó không nhỉ?” Jill nói.
“Không khó lắm đâu,” tôi nghe thấy tiếng mình lập bập. “Bố... bố tôi có nửa gốc Phần Lan.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ chắc là phải thế,” Jill nói. “Ý tôi là, đấy không phải là thứ tiếng cô học ở trường đúng không?” Và cô ta mỉm cười thú vị.
Tất nhiên là chẳng có vấn đề gì với cô ta cả, tôi tuyệt vọng nghĩ. Cô ta không phải là kẻ đang bị dẫn đến chỗ chết. Chúa ơi, thật kinh khủng! Mọi người đi ngang qua, liếc nhìn và mỉm cười với tôi, như thể muốn nói “Đó là người nói tiếng Phần Lan đấy!”
Sao tôi lại ghi là tôi trôi chảy tiếng Phần Lan cơ chứ? Tại sao?
“Cô ổn chứ?” Jill nói. “Không căng thẳng chứ?”
“Ồ không!” Vừa nói tôi vừa ép mình cười thật tươi. “Tất nhiên là tôi không hề căng thẳng!”
Có lẽ tôi sẽ có thể biểu diễn nó, đột nhiên tôi nghĩ. Ý tôi là, gã đó sẽ không thực hiện cuộc phỏng vấn chết tiệt toàn bằng tiếng Phần Lan, phải không? Gã sẽ chỉ nói “Haallo” hay cái gì cũng được, và tôi sẽ chào lại “Haallo” và rồi trước khi gã kịp nói gì khác, tôi sẽ mau chóng nói “Ông biết đấy, tiếng Phần Lan chuyên môn của tôi giờ đã quên nhiều. Liệu chúng ta có thể dùng tiếng Anh được không ạ?” Và gã sẽ nói...
“Sắp đến rồi đây,” Jill nói, và mỉm cười với tôi.
“Thật tốt,” tôi nói hồ hởi, và nắm chặt hơn bàn tay đang nhẹp mồ hôi vào chiếc cặp.Chúa ơi. Làm ơn cứu con thoát khỏi vụ này. Làm ơn...
“Đây rồi!” Jill nói, và dừng lại trước căn phòng gắn biển “Phòng Họp.” Cô ta gõ hai lần, rồi đẩy cửa ra. Trong phòng chật người ngòi quanh bàn, và tất cả đều quay lại nhìn tôi.
“Ông Jan Virtanen,” cô ta nói. “Tôi muốn ông gặp cô Rebecca Bloomwood.”
Một người đàn ông có ria đứng dậy, nở nụ cười to tướng với tôi, và mở rộng vòng tay.
“Neiti Bloomwood,” ông ta hớn hở nói. “Nautin erittain paljon tapaamisestamme. Onkhông oiken, etta teilla on jonkinlainen yhteys Suomeen?”
Tôi nhìn ông ta chằm chằm không thốt nên lời. Mặt tôi bắt đầu sáng rực lên như thể đang tràn ngập hạnh phúc. Tất cả mọi người trong phòng đang chờ đợi câu trả lời của tôi, tôi phải nói gì đó.
“Tôi... à... ừm...HaallØ!” Tôi giơ tay lên khẽ vẫy chòa thân thiện và mỉm cười với cả phòng.
Nhưng không ai cười lại với tôi.
“Ừm... Tôi chỉ đến để...” Tôi bắt đầu lùi lại. “Chỉ đến để...”
Tôi quay đầu lại. Và chạy.