Lần thứ hai tới nhà Kha Vũ, ấn tượng lần trước đại khái vẫn còn, nhưng lần này tâm trạng không còn bất an, nên trừ bỏ bài trí đơn giản bên ngoài, thì bức ảnh khỏa thân trên tường cũng làm cho ký ức hắn tái hiện như mới.
Chẳng qua bức tranh vẫn như cũ, nhưng khuôn mặt người được vẽ hình như đã thay đổi không ít.
Trịnh Hồng Nghiệp đứng trong phòng khách ngửa đầu nhìn bức họa, càng xem càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hắn nhớ người mẫu nam kia không có cao như vậy, hơn nữa khuôn mặt càng xem càng quen mắt —— Đclmm! Đây không phải là hắn sao?
Rốt cục cũng phát hiện chỗ quái dị, Trịnh Hồng Nghiệp thiếu chút nữa tức muốn nổ phổi. Đầu của mình cư nhiên lại bị gắn vào trên cổ một tráng nam ngoại quốc, nhìn như một thằng hề!
“Xảy ra chuyện gì với bức tranh vậy?” Hắn chỉ vào bức tranh khỏa thân trên tường, nhìn chằm chằm tên nam nhân đang đứng một bên mà cười đến dâm đãng. Hắn còn chưa kịp phát tán ảnh nude của tên kia, bản thân đã trở thành “Diễn viên chính”. Động tác của Kha Vũ vĩnh viễn nhanh hơn hắn!
“Đầu của hắn sao lại biến thành đầu ta?”
Tựa hồ đối với kiệt tác của mình hết sức hài lòng, Kha Vũ nhìn hắn thâm tình chân thành thuyết: “Nhìn vật nhớ người.”
Thì ra bản thân là người không hiểu nghệ thuật sao, Trịnh Hồng Nghiệp thưởng thức không được loại kiệt tác này, chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận phiên giang đảo hải. Trước kia hắn chỉ biết Kha Vũ ở trên giường có chút mãnh liệt, có chút hạ lưu, hiện tại mới biết được người này hạ lưu không phân trường hợp.
“Ta nói con mẹ ngươi, ngươi có thể đừng làm ta ghê tởm nữa được hay không? Có lời cứ nói có rắm cứ phóng, đừng có lãng phí thời gian, trong lòng ngươi đang thoải mái thống khoái lắm có phải hay không!” Trịnh Hồng Nghiệp vẻ mặt chán ghét nói.
Kha Vũ nhíu nhíu mày, đi về phía trước mấy bước tới đối diện đối phương. Thật ra hắn thấp hơn Trịnh Hồng Nghiệp nửa cái đầu, nhưng Trịnh Hồng Nghiệp có ảo giác, Kha Vũ cứ như người khổng lồ. Mặc dù việc này không tính là một đả kích nghiêm trọng, nhưng cũng làm cho hắn rất khó quên.
“Ta phát hiện đối phó ngươi chỉ có một chiêu hữu dụng.” Vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhìn hắn vài giây sau, Kha Vũ chậm rãi vung lên khóe miệng, lộ ra mỉm cười tà ác. “Đó chính là quăng ngươi lên trên giường hung hăng thao đến khi kêu không nỗi!”
Nếu như nói Kha Vũ mất trí nhớ trước kia và Kha Vũ vừa rồi có gì khác nhau, thì có thể bảo rằng vào giờ khắc này, hắn rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thực giấu diếm lâu nay. Mà Trịnh Hồng Nghiệp bi ai phát hiện thế nhưng mình lại thở phào nhẹ nhỏm, cảm thấy Kha Vũ trước mắt mới là người hắn quen.
Nhưng lời này trăm triệu lần không thể gật bừa. Bất quá Trịnh Hồng Nghiệp đã có kinh nghiệm, đối phó với những người như tên đang đứng trước mặt mình, đá chọi đá không phải là biện pháp, muốn đối phó với lưu manh, thì phải lưu manh hơn hắn. Nhưng, Trịnh Hồng Nghiệp hắn là ai chứ? Là lưu manh chính hiệu a!
“Ngại thật, nhưng thứ đồ chơi kia của ngươi nhỏ quá.” Hắn bĩu môi, nhìn nhìn hạ thân Kha Vũ một lượt. ”Sao so sánh được với gậy mát xa điện được chứ, người ta còn khuyến mãi cả mũ bôi trơn.”
Kha Vũ nhíu mi, nhưng sau đó vừa cười vừa hỏi: “Gậy mát xa điện có thể khiến ngươi thoải mái sao?”
“Yên tâm, gậy mát xa cắm điện trực tiếp, động so với ngươi còn mau hơn!” Trịnh Hồng Nghiệp cắn răng cười, bất cứ giá nào cũng phải làm cho cái mặt mo này dày hết cỡ. “Còn… kéo dài!”
Khiêu khích rốt cục có một chút hiệu quả, Kha Vũ mặt liền biến sắc, nhìn hắn một hồi, hỏi: “Hiện tại muốn thử một chút sao?”
Đclmm! Hắn cùng tên kia càng ngày càng không có tiếng nói chung.
“Ngươi tự đi mà mua gậy mát xa thử đi!” Rống lên một tiếng, Trịnh Hồng Nghiệp cảm thấy hôm nay cùng Kha Vũ đi ra ngoài “Hảo hảo nói chuyện một chút” căn bản là sai lầm, còn không bằng ở nhà ăn sầu riêng. Nhưng mà hiện tại đi cũng không tính muộn, nghĩ là làm, hắn có thể sẽ càng ngày càng hoài niệm lúc Kha Vũ mất trí nhớ, rất rất nghe lời!
“Hai chúng ta coi như đã thanh toán xong! Sau này đường ai nấy đi, có lỡ đụng mặt thì ngàn vạn lần cũng đừng có quay đầu lại, nhìn mặt nhau chỉ tổ phá hư tâm trạng!”
Nói xong hắn quay đầu hướng cửa bước đi, chỉ mới hai bước, cánh tay đã bị túm lấy.
Kha Vũ một tay nắm hắn giật trở lại, nhìn Trịnh Hồng Nghiệp rồi hừ cười hai tiếng, hỏi: “Tới tính sổ đúng không? Thanh toán xong?” Lại dữ tợn cười một tiếng, hắn tự tay nắm cằm nam nhân nói: “Ngươi mới vừa ở trong hồ bơi đánh ta một trận, hại ta bị nhiều người chê cười như vậy, khoản nợ này tính như thế nào đây?”
“Tính cái rắm! Có bản lãnh hiện tại ngươi đánh ta đi, Lão Tử phụng bồi đến cùng!” Trịnh Hồng Nghiệp giương cằm lên, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Kha Vũ cười meo meo hỏi: “Ngươi đánh thắng được ta sao?” Không đợi Trịnh Hồng Nghiệp phản bác, còn nói: “Bất quá ngươi mặc dù đánh không lại ta, nhưng công phu câu dẫn cũng không tệ, lần trước ở nhà vệ sinh, ngươi trừng mắt nhìn ta hay là đang câu dẫn ta đây.”
Hắn chậm rãi nhích tới gần, cơ hồ đem hô hấp phun đến trên mặt Trịnh Hồng Nghiệp. ”Ngươi vừa khó chịu vừa dâm đãng, bình thường ngượng ngùng ngược ngạo, khi lên giường muốn bao nhieu tao có bấy nhiêu tao a.”
Trịnh Hồng Nghiệp giận đến khóe miệng nhếch thẳng lên, chỉ có mười mấy phút đồng hồ, hắn cảm giác tôn nghiêm bản thân đã bị đả phá thành từng mảnh nhỏ. Hắn không ngừng ở trong lòng tự nhủ đừng nóng đừng nóng, không nên cùng tên kia chấp nhất!
“Lão Tử khó chịu hay dâm đãng, không quan hệ tới ngươi!”
“Ngươi sai rồi.” Vẻ mặt trêu chọc biến mất trong nháy mắt, ngay cả giọng cũng nghiêm chỉnh lại, “Ngươi chỉ có thể ở trước mặt của ta khó chịu và dâm đãng, dám ở trước mặt người khác…”
Trên mông hung hăng bị bấm một cái, Trịnh Hồng Nghiệp đau đến nhe răng, vừa muốn mở miệng mắng chửi người, Kha Vũ rồi lại cực kỳ ôn nhu bắt đầu vuốt ve cái chỗ kia.
Hắn dùng đôi môi ở bên tai Trịnh Hồng Nghiệp nhẹ nhàng mơn trớn, rồi đột nhiên cắn xuống, Trịnh Hồng Nghiệp bị loại thủ đoạn “Đánh một roi lại cho viên đường” này làm cho có chút khẩn trương. Mắt thấy tay Kha Vũ đã đưa vào bên trong cái quần đi biển của mình, cuối cùng Trịnh Hồng Nghiệp cũng từ trong sương mù tỉnh lại, vừa muốn giãy dụa, lại nghe đối phương nói: “Nếu không, chúng ta hiện tại lại bắt đầu hẹn hò đi?”
Trịnh Hồng Nghiệp cho rằng mình nghe lầm, bởi vì giọng nói của Kha Vũ tựa như đề nghị bọn họ hôm nay ăn mỳ đi.
“Ta không nói cho ngươi ta đã khôi phục trí nhớ, là do không muốn ngươi đuổi ta đi.” Kha Vũ còn nói: “Ta vẫn chưa nhớ ra cái gì cho tới khi ngươi lập kế hoạch đuổi ta đi, nếu không phải ta hy sinh mình uy ngươi ăn no, ngươi đã sớm vứt ta tới trên đường cái!”
“Ngươi thúi lắm!” Trịnh Hồng Nghiệp không nhịn được. Bất kể lúc trước nói cái gì mà yêu với chả thương, nhân cách đã bị vũ nhục thì không nhịn được.
“Ta chán cái bộ dạng tiểu nhân bỉ ổi trang đức hạnh của ngươi lắm rồi!” Đẩy hắn ra, chỉ vào mũi Kha Vũ mắng. “Sớm biết ngươi là tên vong ân phụ nghĩa, lúc ban đầu đã không đem ngươi từ đồn cảnh sát mang về, Đclmm!”
“Vậy ngươi đem ta mang về là vì cái gì?”
Tuy rằng chuyện đến mức này cũng không nghĩ đến báo thù hay cái gì nữa, nhưng Trịnh Hồng Nghiệp không muốn cho Kha Vũ vừa lòng đẹp dạ, nên nghe hắn hỏi như thế, cà lơ phất phơ cười một tiếng, “Ngươi nói tại sao? Cũng không phải là vì cái phía dưới của ngươi sao!”
Ai biết Kha Vũ không chút nào tức giận, ngược lại cười đến tâm hoa nộ phóng, “Ta chính là chờ đáp án này.” Vừa nói liền tiến lên cúi đầu hôn Trịnh Hồng Nghiệp, không để cho đối phương có cơ hội giãy giụa cự tuyệt.
Này da mặt cũng quá con mẹ nó dày! Trịnh Hồng Nghiệp cam bái hạ phong. Song trong lòng hắn vốn có mấy tảng băng thiên tuyết, hiện tại không còn được một mẩu nhỏ mà đã thay bằng sóng nhiệt ngập trời, răng môi dây dưa mấy hiệp, sóng nhiệt rốt cục cũng hòa tan sạch sành sanh băng tuyết.
Hắn thở hồng hộc tựa vào trên người Kha Vũ, chau mày cắn môi, Kha Vũ đưa lưỡi khẽ liếm môi mình mấy lượt, một tay ở bên trong quần tứ giác đi biển của Trịnh Hồng Nghiệp vuốt ve, vuốt vuốt đến độ bên dưới hắn đã cương lên phân nửa, trêu chọc ham muốn của hai người.
Được rồi, có lẽ tính cách của Kha Vũ đến một chút ưu điểm cũng không có, nhưng ít ra trên phương diện này, bất kể mất trí nhớ hay không có mất trí nhớ cũng là một cao thủ, đồ chơi cũng dễ nhìn, Trịnh Hồng Nghiệp có chút ấm ức nghĩ.
Kha Vũ chậm rãi kéo xuống cái phòng tuyến duy nhất bên dưới của đối phương, mà phân thân của Trịnh Hồng Nghiệp tựa như cây thương đang nâng cao ló mặt.
Liếm liếm môi, Kha Vũ cong khóe miệng tiến tới bên tai hắn hỏi: “Muốn hạ xuống phải không, hôm nay ta lại hi sinh một lần nữa, hảo hảo báo đáp ngươi một lần?”
Đây chính là điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mã, Trịnh Hồng Nghiệp mặc dù phía dưới đầy máu, nhưng đầu óc vẫn cố gắng gượng, mắt thấy vụ nói chuyện thẳng thắng vẫn còn chưa nói đã trực tiếp làm, nghĩ thầm hiện tại giả bộ rụt rè cũng không còn ý nghĩa, không bằng đơn giản hỏi cho rõ ràng minh bạch.
Hắn níu lấy áo Kha Vũ, nhíu mày nhìn đối phương hỏi: “Con mẹ nó cuối cùng ngươi có ý gì? Đùa bỡn người cũng không phải kiểu như vậy, ngươi nếu chỉ muốn tìm người lên giường thì cứ việc nói thẳng, không cần đi theo ta làm những thứ loạn thất bát tao kia, ta không phải nữ nhân, không cần ngươi phải phủng trong lòng bàn tay, hay dỗ dành!”
Không phải hắn không dám chơi trò đó với tên kia, chẳng qua là không muốn chơi, cho dù một giây sau hắn và Kha Vũ không còn bất cứ quan hệ nào, ít nhất về điểm này cũng không nên phá hư, để sau này thỉnh thoảng khi mọi việc đã trở về như lúc ban đầu. Cũng còn chút gì đó để nhớ lại, hắn cũng không hy vọng thứ cuối cùng này cũng bị phá hư.
Kha Vũ không trả lời, mà nhìn chăm chú hắn, nhìn sâu vào bên trong ánh mắt chất vấn của Trịnh Hồng Nghiệp, kéo tay của hắn từ từ để vào khóe miệng mình, nhẹ nhàng hôn một cái.
So với những chuyện hoang đường trước kia mà hai người đã làm, động tác này quả thực thuần tình đến ấu trĩ. Nhưng khiến Trịnh Hồng Nghiệp sửng sốt, thế nhưng không nhịn được đỏ mặt.
Sống đến từng tuổi này, vẫn chưa từng cùng ai nói qua chuyện yêu đương, hành động trên ngược lại càng làm cho Trịnh Hồn Nghiệp chống đỡ không được thế công nhu tình mật ý này.
“Ngươi, ngươi có ý gì?”
Nhìn hắn đỏ mặt cà lăm, Kha Vũ nhịn không được cười lên, sau, hắn nhìn nam nhân trước mắt nói: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, bây giờ bắt đầu hẹn hò.”
Bình tĩnh mà xem xét, bây giờ chính là lúc tốt nhất để bọn họ bắt đầu lại. Không hủy bỏ trước kia, cũng không buông tha cho sau này.
…
Nói tuyệt đối không động tâm là giả, nhưng rất nhanh, Trịnh Hồng Nghiệp ý thức được này hoàn toàn là một câu nói nhảm! Mới một phút trước còn tỏ tình yêu thương, phút tiếp theo đã cút ngay lên giường sao? Đây không phải là phim a!
“Không có biện pháp, nhiều ngày như vậy không có làm, ta nhịn muốn chết rồi!” Kha Vũ mặt không đỏ hơi thở không gấp vừa sờ mông Trịnh Hồng Nghiệp, vừa cởi y phục của mình.
Trên phương diện này, hai người đều đã quen thuộc lẫn nhau, ngay cả lần đầu tiên cũng làm ở nhà cầu, hiện tại càng không cần thiết làm bộ làm tịch, thời điểm mấu chốt vẫn có tính hào sảng của nam nhân —— hai người giống như té ngã, rất nhanh sau đó đang ở trên mặt thảm mà lăn.
Thảm tại đây so với cái giường nhỏ ở phòng trọ của Trịnh Hồng Nghiệp xem ra rộng rãi hơn nhiều, Kha Vũ ngửi được mùi thơm xà bông trầm nhàn nhạt mới tắm trên người đối phương —— còn có chút vị sầu riêng vị nên đem người kia từ đầu đến chân đều hôn một cái, cuối cùng đem cả hai chân Trịnh Hồng Nghiệp quấn chặc ngang hông mình, hai người cùng nhau dán tại một chỗ mà đụng đụng, thiếu chút nữa chưa làm tới nơi đã bắn ra.
Đợi đến khi Kha Vũ để Trịnh Hồng Nghiệp nửa quỳ trước sô pha, từ phía sau vịn hông của hắn muốn đi vào, thế nhưng nơi đó của Trịnh Hồng Nghiệp lại ngặm quá chặt, hắn đâm mấy lần cũng không vào được.
Nghĩ đến đây là do nam nhân cố ý khiêu khích hắn, Kha Vũ cúi người, gục trên lưng Trịnh Hồng Nghiệp cắn cắn cổ hắn. ”Bảo bối, mau nhả ra để ta đi vào, không vào làm sao sáp để ngươi thoải mái a?” Vừa nói vừa dùng cái thứ ngạnh cứng kia ở giữa đùi đối phương cao thấp trượt.
Quay đầu lại nhìn Kha Vũ, Trịnh Hồng Nghiệp cười hắc hắc hai tiếng, “Ta cảm thấy những việc quan trọng, luôn để ngươi hy sinh, làm ta cũng băn khoăn, hôm nay ta cũng nên hy sinh một lần mới đúng?”
Kha Vũ sửng sốt một chút, trên mặt có chút do dự.
“Làm sao? Không được? Vậy coi như xong.” Trịnh Hồng Nghiệp một bộ không sao cả, làm như muốn kéo quần rời đi. Vừa muốn bò dậy đã bị Kha Vũ túm trở về.
“Đốt lửa xong muốn bỏ đi?” Kha Vũ đem hắn đặt trên ghế sa lon, đưa tay sờ tiểu đệ phía dưới của đối phương. ”Huynh đệ của ngươi nâng cao như thế ngươi còn đi như thế nào?”
“Không cần ngươi quan tâm, không có cái kia của ngươi, Lão Tử cũng có thể bắn!” Trịnh Hồng Nghiệp liếc hắn một cái, trong lòng lập tức có loại hưng phấn muốn xoay mình làm chủ.
Nhìn hắn vẻ mặt dâm đãng, Kha Vũ vung lên khóe miệng nói: “Ta đây thử một chút.” Vừa nói liền lui về phía sau, cúi đầu ngậm lấy phân thân của Trịnh Hồng Nghiệp.
Là nam nhân cũng sẽ không cự tuyệt chuyện này, Kha Vũ hút chưa được hai cái, Trịnh Hồng Nghiệp đã phản xạ có điều kiện động theo hắn.
Đợi đến khi bị lộng sắp bắn ra, Trịnh Hồng Nghiệp liền đưa tay nghĩ đẩy hắn ra, nhưng Kha Vũ đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng khuấy động mấy cái bất chợt khẽ hấp, Trịnh Hồng Nghiệp không có chút nào chống đỡ được mà tiết ra, trong đó có một nửa còn xuất tại trong miệng Kha Vũ.
Phun ra tính khí nam nhân, Kha Vũ cúi đầu lè lưỡi để dịch trong miệng trôi đi ra ngoài, một bên tà ác nhìn Trịnh Hồng Nghiệp gục trên mặt đất thở gấp, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi ngực. Tính khí sau khi giải phóng xong đang mềm nhũn ướt nhẹp thùy hạ giữa hai chân, một bộ dạng vừa bị giày xéo.
Kha Vũ ngẩng đầu, dùng ngón cái lau khóe miệng, nhìn hắn cười hỏi, “Có chút nồng, có phải đã lâu chưa làm qua không? Còn có khí lực chứ?”
Trịnh Hồng Nghiệp vừa nghe hỏa khí lại nổi lên. Tên khốn kiếp này tuyệt đối là cố ý!
Từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn chỉ vào Kha Vũ, “Cong cái mông lên cho đại gia ta thao!” Một bộ dáng vào nhà cướp của, sau đó hướng về phía dục vọng to lớn giữa hai chân Kha Vũ mà nghiến răng nghiến lợi.
Kha Vũ nhướng mày, miễn cưỡng đưa tay vuốt cái đã mền nhũn, lại dùng một ít bạch trọc khuấy động lên rừng tùng lâm đen nhánh kia hỏi: “Ngươi nghĩ đem “Tiểu hoàng qua” này nhét vào mông ta sao?”
*Tiểu: nhỏ; hoàng: vàng; qua: dưa leo. Các nàng ghép lại òi tự hiểu nhoa.
“*** mệ ngươi, chứ tiểu hoàng qua! Đợi lát nữa Lão Tử sẽ cho ngươi biết một chút về cái gì gọi là 『 Đại sầu riêng 』!” Trịnh Hồng Nghiệp lấy tay kéo ra vũ khí ỉu xìu của mình, nhanh chóng khuấy động lên xuống.
Kha Vũ muốn cười lật ngửa. Cùng Trịnh Hồng Nghiệp ân ái, không chỉ có là tinh thần cùng thân thể đồng thời hưởng thụ, tuyệt đối là hài vô cùng a!
Mà Trịnh Hồng Nghiệp thật vất vả mới đợi được khoảnh khắc có thể đấu tranh anh dũng, anh dũng a lần nữa, như ác hổ bổ nhào vào dê béo, nhào tới trên người Kha Vũ, qua lại đấu tranh mấy lần, đang chuẩn bị xách thương ra trận, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, tạm thời dừng lại hỏi: “Ngươi ngày đó rốt cuộc tại sao bị xe đụng?”
Không phải là muốn sát phong cảnh, mà vấn đề này quấy nhiễu hắn đã lâu. Nếu nghĩ tới, vậy thì đành lên tiếng hỏi.
“Ách…” Kha Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sờ sờ mũi, không nói lời nào.
“Tại sao? Nói a! Ngươi cầm bóp da của ta để làm gì?”
“Thật ra thì…” Kha Vũ ánh mắt lóe lên nói: “Cũng không có gì, ta nhớ không rõ. Sách! Nhức đầu!” Hắn nhướng mày hừ hai tiếng, sau đó hỏi: “Ngươi còn có làm hay không?”
Nguồn :
Rõ ràng là trả lời có lệ, Trịnh Hồng Nghiệp bỏ qua mới là lạ.
“Không được! Ngươi nhất định là có chuyện gạt ta, hôm nay không nói rõ ràng, chuyện này sẽ không xong đâu!”
Không khí ám muội hình như vừa bị đánh trả về lúc ban đầu. Kha Vũ trấn an nam nhân không hợp tác, đầu tiên là dùng miệng, sau đó dùng tay, cuối cùng tự thể nghiệm “Hy sinh” một lần.
Mấy giờ sau, Trịnh Hồng Nghiệp nằm ở trên giường Kha Vũ, trước cúi đầu liếc nhìn “Đại sầu riêng” của mình biến trở về “Tiểu hoàng qua”, vừa liếc nhìn nam nhân đang gục ở ngực hắn mà ngủ say, nhất thời trong đầu có điểm trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, người trên người đột nhiên giật giật, sau đó mơ hồ ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì.
Vừa bắt đầu hắn không có nghe rõ, đợi đến khi phản ứng kịp, Kha Vũ đã ôm hắn ngủ. Trịnh Hồng Nghiệp có chút mờ mịt nhìn trần nhà, một lúc lâu sau, thở dài một tiếng.
Một trò đùa khôi hài mà, quên đi, cái gì luyến cái gì ái, để mai tính.
Trịnh Hồng Nghiệp vẫn cho rằng Kha Vũ bởi vì mất trí nhớ mới cùng hắn “Dụ dỗ” lẫn nhau, trên thực tế, ngày đó Kha Vũ vốn là muốn đi nhà Trịnh Hồng Nghiệp để đùa bỡn hắn, nhưng nếu hắn nói thật, hiện tại nhất định sẽ bị đá xuống giường.
Lời của nam nhân ở trên giường tuyệt đối không được tin, hẳn là nên thêm vào một câu —— nam nhân khi lên giường, năng lực suy nghĩ sẽ trở về mức không.
Trịnh Hồng Nghiệp đau lưng vô cùng từ từ ngồi dậy, đầu óc cũng dần thanh tĩnh, suy đi nghĩ lại cũng có cảm giác mình là người bị hố. Hắn cũng không phải cứ chăm chăm vào cái vị trí trên giường mà cằn nhằn, chuyện đã đến nước này, thì người nào thượng người nào hạ cũng vậy thui.
Nhưng cùng Kha Vũ biến thành loại quan hệ như hiện tại, hắn thật là có chút bất ngờ.
Kha Vũ nói, bọn họ đang yêu.
Trịnh Hồng Nghiệp nghĩ muốn phun một bãi nước bọt vào mặt tên kia, có ai mà lại yêu đương như vậy sao? Hắn mặc dù không cho rằng mình là mẫu người có tế bào lãng mạng, nhưng hắn và Kha Vũ ngay cả quá trình hai tay thẹn thùng nắm lấy cùng đi dạo, hay hai đôi môi run rẩy lần đầu hôn nhau cũng chả có, toàn bộ con mẹ nó trực tiếp ở trên giường lăn!
Hạ lưu, dâm đãng a! Coi như là hai đại nam nhân không chơi những thứ trẻ con kia, cũng không thể như vậy hù dọa hắn chứ!
Cho nên, hắn nghĩa chánh từ nghiêm cự tuyệt Kha Vũ lại một lần nữa “Câu dẫn”, lập trường rất kiên định.
Cho nên, Kha Vũ còn nói: “Ta đây hiện tại bắt đầu theo đuổi ngươi.”
Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của mình, Trịnh Hồng Nghiệp chỉ có nhận được cảm giác bị ghét bỏ, cho tới bây giờ bị người theo đuổi vẫn là lần đầu tiên, nét mặt già háp có chút tò mò.
Kết quả Kha Vũ nói được là làm được, thật đối với hắn triển khai cái gọi là “Theo đuổi”.
Chạng vạng, mặt trời mau rơi xuống, Trịnh Hồng Nghiệp trên cổ treo bao bao ở ven đường qua lại du lãng, đợi đến đèn đỏ, một chiếc xe màu đen ngừng lại. Giống như con ruồi nhìn thấy thịt, hắn một đường chạy nhanh tới bên cạnh xe, may mắn chính là cửa sổ xe đang mở.
Hắn cúi người xuống, nhếch môi cười nói: “Trước…” Nhưng vừa thấy được người trong xe, nụ cười lập tức suy sụp.
Trong xe Kha Vũ tây trang giầy da, vẻ mặt thần thanh khí sảng, cười đến ngay cả hàm răng phảng phất đều như đang sáng lên, hỏi một câu tuyệt đối thuộc về đám lưu manh đùa bỡn gái nhà lành… “Có mũ hay không?”
Hợp với vẻ mặt cùng giọng nói, Trịnh Hồng Nghiệp khóe miệng co quắp, đã không biết phải nói gì tốt, hắn hiện tại coi như đã biết mình lúc ấy hỏi Kha Vũ “Có muốn mũ hay không” có bao nhiêu đáng khinh mà.
Mà vào buổi tối khi Kha Vũ giơ lên bịch sầu riêng tới gõ cửa, “Mùi thơm” nồng nặc kia trong nháy mắt làm cho Trịnh Hồng Nghiệp sinh ra một cảm giác tuyệt vọng đối với tình yêu.
“Ngươi cố ý phải không?” Nhìn chằm chằm nam nhân ngoài cửa, hắn cắn răng hỏi.
Kha Vũ vẻ mặt vô tội mỉm cười, “Ngươi không thích sầu riêng?”
Thích sầu riêng cái rắm!
“Con mẹ nó ngươi đùa bỡn ta phải không?”
Đây chính là cái gọi “Theo đuổi” mà Kha Vũ nói, đuổi theo hỏi ngươi có mũ hay không, cầm sầu riêng đến nhà ngươi la cà! Trịnh Hồng Nghiệp đánh chết cũng không tin hắn đối với những người khác cũng làm như vậy.
Kha Vũ thở dài, “Ta cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người a.”
“Đúng.” Trịnh Hồng Nghiệp cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí thuyết, “Ngươi chỉ có kinh nghiệm lên giường thôi!”
“Chúng ta tới đó trao đổi một chút kinh nghiệm đi?” Kha Vũ vô sỉ cười cười chen chúc vào trong.
Trịnh Hồng Nghiệp biết vị nhân huynh này chỉ cần đi vào mà không “Ăn uống no đủ” là tuyệt đối sẽ không ra, nhưng là hắn liên tục ngăn chặn mắng đuổi cũng không thể ngăn cản Kha Vũ xâm lấn.
“Đclmm!” Chậm rãi khép cửa bên trong liền truyền đến tiếng Trịnh Hồng Nghiệp hét thảm, “Sầu riêng rơi vỡ rồi! Lại con mẹ nó khiến cho phòng ta một trận mùi a!”
Tiếng chửi bậy đột nhiên dừng lại, cuối cùng ngưng bặt theo một khe hở khép lại, không gian bên trong thuộc về hai nam nhân đang bắt đầu thời điểm yêu thương.
———-oOo Hoàn oOo———-