• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10.

Ngày hôm sau thức dậy tôi vẫn còn kinh hãi.

Lúc Hoa Cường, Lưu Quyên chạy về phía tôi, tôi lấy hai tay ôm chặt ngực mình.

Tôi nói, hai bây ra ngoài trước đi, tao muốn yên tĩnh.

Lưu Quyên ném cho tôi một ánh mắt như thể bị tổn thương rồi bước ra khỏi cửa phòng ngủ mà không thèm ngoảnh lại.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi quyết định gọi cho Trì Dương.

Điện thoại vang một hồi lâu mới có kết nối, giọng Trì Dương khàn khàn, giống như còn chưa tỉnh táo: “Ai đó?”

“Hôm nay tôi không được khỏe, không dắt hai đứa đi dạo được, anh dắt chúng một ngày nha.”

Anh ta dường như cuối cùng cũng tỉnh táo: “Giang Hàn? Cô không sao chứ? Bị đau ở đâu? Có cần tôi cùng tới bệnh viện khám không?”

“Không cần đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, anh nhớ đến đón và dắt chúng đi dạo nha.”

Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Được thôi.”

Khi Trì Dương đến đón Hoa Cường và Lưu Quyên, tôi có chút lưu luyến, tôi đứng trước cửa sổ và nhìn họ ở phía xa.

Hai đứa, mỗi đứa xách một chiếc cặp nhỏ chạy theo Trì Dương.

Trước khi đi, Trì Dương còn đứng ở cửa lẩm bẩm: “Cô có thực sự cần tôi cùng tới bệnh viện không?”

Anh ấy cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đen lay láy đầy quan tâm.

Tôi trống rỗng trong ba giây.

Hoa Cường ở bên cạnh: “Hú——!”

Trong phút chốc, tôi liền nhớ tới giấc mộng đêm qua, vội vàng nói: “Không cần, không cần.”

Anh ta có vẻ không vui, dắt hai con quễ quay đầu bỏ đi.

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy tổ ấm của mình thật trống trải.

Tôi đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong.

Cứ chạm cái này, sờ cái kia.

Quả bóng của Hoa Cường vẫn ở giữa phòng khách, những củ cà rốt chưa ăn xong của Lưu Quyên vẫn nằm yên lặng trong bát.

Trước tủ giày là đôi dép lê mà Trì Dương tới thường mang, trên mắc áo là chiếc áo khoác len mà tôi luôn muốn trả lại cho anh ấy nhưng lúc nào cũng quên mất.



Trời ơi

Cứ như vậy không ổn chút nào.

Trong cơn hoảng loạn, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm vào số của em gái nhỏ.

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi đã hét lên “Kiều Kiều, tớ không xong rồi!”

Kiều Kiều: “…”

Tôi: “Đêm qua tớ mơ thấy mình trở thành mẹ của Hoa Cường với Lưu Quyên, đã thế còn phải cho chúng bú sữa nữa …”

Kiều Kiều: “…”

Tôi: “Hơn nữa, ba của tụi nó lại là Trì Dương.”

Kiều Kiều: “Há??? Cậu nói kiểu này làm tớ mắc cười quá đi. Bây giờ mình bắt đầu từ chuyện này. Làm thế nào mà hai cậu có thai?”

TÔI:”……?”

Kiều Kiều: “Cậu đợi đó, tớ tới liền, phải gặp nhau mới nói rõ được!”

TÔI:”……”

Kiều Kiều, cậu không bình thường..

Sau 15 phút, Kiều Kiều lái xe đến nhà tôi.

Tôi: “?? Sao cậu đến nhanh thế?”

Kiều Kiều: “Làm thế nào mà hai người có thai hả??”



Chúng tôi đi ăn và đi mua sắm.

Kiều Kiều liên tục hỏi, làm thế nào mà cậu có thai??

Tôi mệt mỏi vì bị hỏi, nói không có cảnh người lớn nào ở đây cả, chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Kiều Kiều: “… Tớ đã lái xe 130 dặm để đến đây bởi vì tớ không nghe thấy cậu nói điều này đấy.”



Kiều Kiều thất vọng, thế là cậu ấy đã đưa tôi đi bar.

Vũ trường rất đông người, tôi đã kể chi tiết cho Kiều Kiều về giấc mơ của mình và nói với cậu ấy rằng lúc Trì Dương đưa Hoa Cường với Lưu Quyên đi, tớ thực sự rất lưu luyến.

Kiều Kiều nhấp một ngụm rượu, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Cậu nghĩ xem cậu lưu luyến là vì Hoa Cường, Lưu Quyên hay là vì Trì Dương?”

Tôi nói tớ cũng không biết.

Cậu ấy lại uống một ngụm, suy tư một hồi rồi hỏi tôi: “Trì Dương thế nào? Bộ dáng anh ta ra sao? Công việc của anh ta thế nào?”

Thế là, tôi cho cậu ấy xem một bức ảnh của Trì Dương.

Kiều Kiều: “!? Tới! Cậu không muốn tớ muốn!”



Đã mười giờ, Kiều Kiều vẫn còn chưa chơi đã, cứ ngồi cười ngả nghiêng bên cạnh một cậu em đẹp trai, cười đến mức run rẩy cả người.

Tôi bất lực và nói, Kiều Kiều, tớ phải về nhà trước.

Kiều Kiều cũng không thèm liếc tôi một cái: “Nhớ bật định vị điện thoại, về đến nhà nhớ báo an toàn, biết chưa?”

Tôi ôm trán: “… Đã biết.”

Ngoài tôi, trên taxi còn có một người đàn ông say xỉn khác, ngồi dựa vào ghế sau và trông khá điển trai.

Thật khó hiểu, anh ta bắt đầu tự giới thiệu và nói với tôi rằng anh ta tên là Lưu Đường Nhân, năm nay 28 tuổi.

Anh ta còn kể lể với tôi là sếp luôn chủ động đi làm thêm giờ khiến ai cũng không dám về sớm.

Tôi hỏi anh ta có được trả tiền làm thêm giờ không?

Anh ta nói có.

Tôi nói ít ra sếp anh còn có lương tâm, tôi biết một người đàn ông luôn làm việc ngoài giờ nhưng không bao giờ được nhận tiền tăng ca.

Anh ta còn mắng sếp của mình là đẹp trai đến nỗi khiến tất cả các nữ nhân viên độc thân trong công ty chỉ nhớ anh ta.

Chúng tôi cứ anh một câu tôi một câu.

Cuối cùng tôi mới biết thì ra chúng tôi sống trong cùng một chung cư.

Tửu lượng của anh ta dần nổi lên.

Trước khi xuống xe, anh ta nói với tôi rằng anh ta là người giàu nhất thành phố này, khối tài sản lên tới hàng nghìn đô.

Sau khi xuống xe, anh ta chỉ tay lên mặt trăng và nói anh ta đã trồng ba mẫu ruộng trên đó.

Lúc bước vào chung cư, anh ta nói với tôi anh ta là vua của thế giới này, bầu trời là chăn, mặt đất là giường, đại bàng là mắt xủa anh ta và sông núi là xương sống của anh ta.



Bợm rượu không đáng sợ, chỉ sợ bợm rượu có văn hóa.

Tôi loạng choạng bước vào giữa tiếng ồn ào của anh ta, chợt nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rất quen thuộc.

Anh ta mặc một chiếc áo hoodie và đứng dưới ánh đèn đường, một tay đút túi, theo sau là một chú alpaca và một con chó.

Xỉu, là Trì Dương.

Anh ấy quay lưng lại với ánh sáng và đi từng bước về phía tôi, Hoa Cường, Lưu Quyên nhìn thấy tôi liền vùng vẫy điên cuồng.

Tiếng lảm bẩm của người đàn ông đằng sau tôi đột ngột dừng lại.

Trì Dương đứng yên, kéo Hoa Cường và Lưu Quyên đang bị kích động quá mức, anh ta nhìn tôi, rồi dán chặt ánh mắt vào người đàn ông phía sau tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ của vị vua của thế giới, người vừa dùng bầu trời làm chăn và đất làm giường:

“Ông, ông chủ.

Trì Dương vô cảm gật đầu.

?

Tuyệt vời.

Hóa ra đây chính là ông chủ tàn ác của Lưu Đường Nhân, người đã mê hoặc hàng nghìn cô gái trong công ty.

Thật trùng hợp, vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, vừa khéo lại cùng chung cư nữa chứ.

Tôi quay người đang định cười nhạo Vua của thế giới, lại nghe thấy Trì Dương lạnh lùng nói: “Cô đây là nói không khỏe sao?”

Ah?

Cái này.

Cái này quả thực rất khó giải thích.

Nhất là khi tôi còn khỏe như voi, cả người nồng nặc mùi rượu, lại thêm một người đàn ông say rượu đứng sau lưng nữa chứ.

Trì Dương tâm trạng không tốt, vẻ mặt u ám sải bước về phía trước mà không nói lời nào.

Tôi cẩn thận theo sau mông anh ta.

Hoa Cường và Lưu Quyên cũng không dám nói một lời.

Đến tận nhà, tôi thay giày.

Trì Dương im lặng không vào cửa.

Chỉ đứng ngoài cửa, nhìn tôi.

Tôi thấy hơi áy náy: “Sao anh không vào ngồi?

Anh ta phớt lờ tôi.

Bất lực, tôi cúi đầu cởi dây thừng của Lưu Quyên, rồi cởi trói cho Hoa Cường.

Trì Dương đột nhiên nói: “Không cần, đêm nay Hoa Cường sẽ ngủ với tôi.”

TÔI:”……?”

Hoa Cường: Hú hú hú-

Khi anh ta dẫn Hoa Cường đi, tôi nhỏ giọng giải thích “Hôm nay tôi đi uống rượu với bảo bối của mình nên có uống một chút. Còn buổi sáng thì thật sự khó chịu—”

Anh ta ngắt lời tôi: “Thế khó chịu ở đâu?”

Tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua và nói, “Cái này… chết tiệt, hơi khó giải thích~”

Anh ta lại ngắt lời tôi với vẻ mặt đen sì: “Vậy thì không cần giải thích nữa.”

Hửm.

Sau đó, anh ta cứ ù ù cạc cạc: “Lưu Đường Nhân không phải chính là cha của Lưu Quyên sao?”

Tôi sững sờ: “???”

Trước khi tôi có thể nói, anh ta lại nói “Thôi bỏ đi.”

Sau đó, anh ta quay đầu, đưa Hoa Cường xuống lầu.

Bỏ lại tôi chết lặng tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK