– Đậu má
– Đậu má đậu má
– Đậu má đậu má đậu má
Mới sáng sớm đã nhận được một đống đậu má từ Viên Lai, Vương Dịch nhắn trả:
– Sao thế? Ai làm mày nóng vậy?
– Đậu má hình như em mới bị người ta chơi.
–?????????
Sáng nay Viên Lai mở mắt, khiếp sợ phát hiện mình nằm khỏa thân trong khách sạn. Cầm điện thoại lên, lại kinh hãi phát hiện thông báo đã nhận 200 đồng đêm qua. Một hồi chuông mãnh liệt báo động trong nội tâm Viên Lai, cậu dùng trí tưởng tượng tài tình xâu chuỗi sự việc, lập tức choáng váng.
Phản ứng đầu tiên chính là:
Ông đây bị người ta chơi rồi á?!
Tiếp theo là:
Chỉ có 200 đã con mẹ nó chơi được ông rồi á?!
Viên Lai chợt nghĩ đến cô gái ném bra lên sân khấu hồi tuần trước.
Mẹ kiếp, bị cưỡng gian thật á?
Viên Lai giận dữ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua đại sảnh khách sạn thì bị lễ tân gọi lại: “Này, cậu chưa lấy lại tiền cọc mà!”
Viên Lai dừng bước, đi tới chỗ lễ tân, cậu nghiến răng nói mấy chữ: “Cô gái đưa tối đến đây tối qua đâu?”
Nữ lễ tân nhìn Viên Lai bằng ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần, đáp: “Cô gái nào cơ? Hôm qua người đưa cậu vào đây là nam mà.”
Viên Lai giật mình. Nam? Cậu nhớ rõ ràng, hôm qua uống chưa bao lâu Lưu Phi Trác đã về trước, mới nãy cậu nhắn cho Vương Dịch, Vương Dịch cũng không nhắc tới. Huống chi nếu Vương Dịch đưa cậu về thì sao không về nhà, đâu phải Vương Dịch không biết nhà cậu ở đâu.
Lễ tân nhìn cậu, nói thêm: “Đêm qua anh ta thuê phòng, chưa được nửa tiếng đã đi.”
Viên Lai hỏi: “Người đó trông ra sao?”
“Vóc dáng rất cao.” – Cô lễ tân vừa nói, vừa gõ máy tính lách cách, rồi ngẩng đầu nói với cậu: “Người đăng kí tên là Thư Thanh Lãng.”
Viên Lai nghĩ ngợi một hồi cũng không nhớ người tên Thư Thanh Lãng là ai, cô gái nhìn cậu với vẻ ngờ vực: “Sao vậy? Bị mất đồ à? Có cần tôi báo án giúp cậu không?”
Viên Lai lắc đầu đáp: “Không có gì!”. Nói rồi cậu quay người đi ra ngoài. Khi cậu sắp bước tới cửa, nữ lễ tân vỗ ót một cái, gọi cậu lại: “Ôi!”
Viên Lai quay đầu lại nhìn, cô ấy nói: “Tôi nhớ ra rồi, hôm qua lúc anh ta đỡ cậu vào đây có nói anh ta là tài xế Didi. Tôi đã thấy không đúng lắm mà… thật sự không cần báo án giúp sao?”
Viên Lai đáp “Không cần.” rồi đẩy cửa ra ngoài.
Tài xế Didi? Tài xế Didi thì chuyển tiền cho cậu làm gì?
Đương nhiên Viên Lai sẽ không tin cái chuyện tào lao đó. Nghĩ nghĩ, đột nhiên cậu dừng bước, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu:
Ông đây có khi nào… bị đàn ông chơi mất rồi?!!
Viên Lai tức tối mặt đỏ phừng phực.
“Đing đing”, có thông báo WeChat, Viên Lai nhìn thoáng qua, là Vương Dịch nhắn tin.
– Bảo ca?
– Bảo ca?
– Mẹ nó mày thật sự bị người ta chơi rồi á!
– Mau trả lời nào.
Viên Lai bực dọc nhét di động vào túi, muốn rút điếu thuốc ra hút, nhưng lục lọi cả buổi cũng chỉ thấy CMND với thẻ ngân hàng.
Điện thoại lại vang lên, lần này là chuông điện thoại. Viên Lai lấy ra xem, vẫn là Vương Dịch.
Mới đầu Vương Dịch tưởng cậu đang đùa, không để ý đến, không ngờ mãi mà Viên Lai không trả lời, hắn thấy bồn chồn bèn gọi sang.
Viên Lai bắt máy, lập tức nghe âm thanh vang dội đất trời:
“Bà mẹ nó? Rốt cuộc chuyện là thế nào hả Bảo ca? Mày đang ở đâu?”
Viên Lai mệt mỏi đáp: “Còn ở đâu nữa, mới từ khách sạn ra…” – Nhịn không được mắng một cậu – “Thật quá mẹ nó khốn nạn!!”
Nghe giọng cậu ỉu xỉu, Vương Dịch cũng tức giận: “Móa! Tên Thư Thanh Lãng trông đứng đắn vậy mà, sao không đáng tin gì cả! Hôm qua đã nói là đưa mày về, rốt cuộc mẹ nó ném mày vô khách sạn rồi về một mình…?”
Viên Lai nghe mà thấy mông lung: “…Hở? Ai là Thư Thanh Lãng?”
Vương Dịch còn đang chửi: “…Cô gái ngoan ngoãn như Thư Quỳnh sao lại có ông anh không đáng tin như thế!”
Viên Lai nghe tới đây mới nhớ, hóa ra Thư Thanh Lãng là tên pháp y kia. À, hóa ra hắn không phải tên “Như Thử.”
Đoạn đối thoại “Viên lai như thử” đêm qua thật vô cùng kì dị, thành ra Viên Lai đã mặc định anh tên “Như Thử” rồi.
Viên Lai lập tức cắt ngang tên Vương Dịch còn đang lải nhải: “Em có việc cúp trước đây.”
Cậu gọi cho Thư Quỳnh, nói ngay – “Gửi số điện thoại anh trai chị cho tôi!” – rồi lập tức cúp máy.
Thư Quỳnh thấy khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng gửi số Thư Thanh Lãng cho cậu.
Thư Thanh Lãng ăn sáng xong, về giường tiếp tục ngủ nướng thì điện thoại reo. Đêm qua tận bốn giờ anh mới ngủ được, mệt mỏi không chịu nổi, đang tính nhân dịp chủ nhật không đi làm ngủ thêm cho lại sức.
Thư Thanh Lãng nhắm mắt mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tiện tay đặt nó bên tai.
Bật điều hòa qua một đêm, Thư Thanh Lãng thấy hơi khô cổ họng, giọng anh khàn khàn: “Alo, tôi là Thư Thanh Lãng.”
Tiếp đó nghe đầu dây bên kia mắng chửi: “Con mẹ nó anh có bị điên không?”
Thư Thanh Lãng mở mắt nhìn màn hình, là một dãy số không có trong danh bạ. Đầu kia không chờ anh đáp đã chửi tiếp: “Đậu má anh là thứ ngu dốt, có 200 đã đòi chơi ông? Đồ biến thái chết tiệt, tên gay chết tiệt!”
Đại não chưa tỉnh ngủ của Thư Thanh Lãng như một cái CPU bị đứng máy, anh bị mắng “ngu dốt biến thái gay chết tiệt” đến hoang mang, chỉ thấy bên kia la lối làm anh đau đầu quá. Thư Thanh Lãng đưa điện thoại ra xa, định nói “Có phải cậu hiểu lầm gì không?”
Bên kia lại rống tiếp: “Ông đây không muốn đả kích anh đâu, cái đồ ngắn nhỏ nhanh bắn! Thảo nào phải đi chơi bitch để giải quyết nhu cầu. Nói cho anh biết con mẹ nó ông đây đ*o có cảm giác gì hết!”
Sau đó là một tràng “tút tút tút —”, đối phương đã cúp máy.
Thư Thanh Lãng ngây ngốc cầm điện thoại một lát, lúc này mới tỉnh táo. Anh hắng giọng, gọi lại cho cậu. “Tích”, ngay khi Thư Thanh Lãng sắp ngắt cuộc gọi, Viên Lai bắt máy.
Thư Thanh Lãng quyết định đánh đòn phủ đầu, khi chuyển máy lập tức nói:
“Đừng kích động. Hôm qua không có gì xảy ra cả. Cậu tự cởi quần áo của mình, tiền kia cũng là cậu đòi lấy.”
Viên Lai đáp chẳng cần nghĩ ngợi: “Con mẹ nó tên thối tha! Tôi lấy tiền của anh làm gì? Thứ ông đây không thiếu nhất chính là tiền.”
Thư Thanh Lãng cũng đoán được cậu sẽ nói vậy, anh nhẹ giọng thuật lại chuyện hôm qua, bắt đầu từ lúc Viên Lai ôm chai rượu hát “Are you ok?”. Cuối cùng anh không quên bổ sung: “Tôi đâu thể đưa cậu đến sườn núi hoàng thổ cao cao đúng không?!”
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi trên mặt Viên Lai dần cứng lại, mặt biến xanh biến trắng như news ticker**. Cậu biết rõ tửu lượng của mình, nghe Thư Thanh Lãng nói cậu cũng tin bảy tám phần mười nhưng vẫn mạnh miệng để giữ sĩ diện “Vậy tại sao anh nói với lễ tân anh là tài xế Didi?”
** cái dòng chữ chạy chạy trên màn hình thời sự ấy, không biết TV là gì.
Thư Thanh Lãng thở dài: “Ai bảo cậu cứ khăng khăng đòi trả tiền cho tôi, tôi không nói vậy thì giờ hai chúng ta đã bị bên phòng chống tệ nạn xã hội bắt giam rồi.”
“…” – Viên Lai ấp úng – “Khụ, tôi… chuyển tiền lại cho anh nhé…”
Thư Thanh Lãng vừa nói “Không cần.” Viên Lai bên kia đã ngắt máy.
Sau đó Thư Thanh Lãng nhận được lời đề nghị thêm bạn WeChat, tên WeChat của Viên Lai là Nguyên Lai. Cậu cài avatar là ảnh selfie, chụp ở góc độ “Đầu ngẩng 45 độ nhìn lên bầu trời sao, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt”. Mũi Viên Lai rất thẳng, cằm hơi nhếch, mắt híp một nửa, nghiêng mặt nhìn về phía xa xăm, thẳng thắn mà nhận xét cũng… khá là đẹp trai.
Thư Thanh Lãng vừa chấp nhận thêm bạn tốt, Viên Lai lập tức chuyển 1000 đồng cho anh.
Thư Thanh Lãng không nhận tiền, gửi một dấu “?”
Nguyên Lai: Cả tiền phòng hôm qua.
Nguyên Lai: Thêm phí phục vụ nữa.
Thư Thanh Lãng ép giọng, nói: “Hầu hạ cậu cả nửa đêm mà cho ít vậy à?”
Nguyên Lai: …
Ngay sau đó, có thông báo WeChat:
Nguyên Lai chuyển cho bạn 5000 đồng, xin xác nhận nhận tiền.
Thư Thanh Lãng cười cười, nói: “Trêu cậu thôi, nhóc ạ.”
Viên Lai đợi một hồi cũng không thấy Thư Thanh Lãng nhận tiền, cậu cũng ngại đẩy đưa chút tiền ấy. Cậu nghĩ thầm, không nhận thì thôi vậy, hôm nào có thời gian thì mời anh ta đi ăn bữa cơm.
Nghĩ xong cậu thuận tay vào vòng bạn bè của Thư Thanh Lãng, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thoát ra ngoài.
Nguyên Lai: Anh có bệnh à?
Thư Thanh Lãng hỏi: Sao vậy?
Viên Lai gửi ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Thư Thanh Lãng.
《Thập đại kỳ án của thế giới, hung thủ khiến người người căm phẫn. Thận trọng khi xem》
《Những hiện tượng thần bí khoa học không thể lí giải cho đến ngày nay?》
《Vụ giết người có thật kinh khủng hơn cả Dark Web》
Cạn lời chết chính là, mấy bài này được chia sẻ với mấy chữ: Kỳ văn cộng thưởng. **
** Cùng nhau thưởng thức những bài viết lạ, ly kỳ.