Nước mắt đọng trên khóe mắt cô một lần nữa, cô buộc mình gầm nhẹ: “Đúng vậy, đây là sai lầm, tất cả đều là sai lầm không thể sửa chữa! Em có thể không quan tâm, nhưng chị không làm vậy được! Chị không chịu nổi người khác ở sau lưng nói quan hệ của chúng ta, nói chị ngay cả em trai mình cũng quyến rũ, nói chị biến thái, nói chị “luyến em trai”! Em không sao cả, vì em là thiên tài, nhưng em bằng cái gì cho là chị cũng không sao? Chị là người bình thường, cũng có giới hạn cuối cùng! Bởi vì em, chị mất đi tất cả bạn bè, biến thành một người cô độc, biến thành một quái nhân đáng thương! Chị thật sự không chịu được nữa rồi, em rốt cuộc có hiểu hay không?”
Cô gầm nhẹ một phen, trong nháy mắt khiến toàn thân Thẩm Thiên Dục cứng ngắc, nhưng nhìn cô hoàn toàn mất khống chế, hắn đột nhiên như trút được gánh nặng... Bởi vì cuối cùng hắn cũng biết được nguyên nhân cô lo lắng sợ hãi, cho dù cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Nếu sự thật là như vậy, anh nói với em một tiếng thật xin lỗi..Bởi vì anh sai lầm rồi, cho rằng em cũng yêu anh nhưng mà anh yêu em, yêu đến mức có thể vứt bỏ toàn thế giới.”
Bỗng dưng cô cảm thấy trái tim mình bị móc ra, khô khốc chát chát, rồi lại không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt. Cô cảm thấy mình thật ghê tởm, đứng trước mặt hắn thẳng thắn nói ra tất cả, cô cảm thấy mình cực kỳ ích kỷ, cực kỳ đáng sợ!
“Thiên Dục...” Cô khổ sở thở dài, mắt đẹp mang theo tình yêu say đắm nhìn hắn, nhỏ giọng thẳng thắn: “Em không phải là chị, làm sao biết chị tự ti chứ?”
“Tự ti? Em rốt cuộc đang nói cái gì?” Thẩm Thiên Dục không hiểu.
Mặt cô như không còn một giọt máu, môi cô tái nhợt khẽ run, thật lâu sau, một sự thật mà cô không chịu nổi từ trong miệng bật ra “Chị... Là con gái của tội phạm giết người.”
Đột nhiên không khí trở nên im lặng khác thường.
Thẩm Thiên Dục cho là mình nghe nhầm, không thể tưởng tượng nổi mà cười lên, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Vậy sao? An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều biến thành tội phạm giết người hồi nào vậy?”
“Em rõ ràng cũng biết, không phải sao? Tại sao phải làm như không biết?” Cô nhếch môi.
Cô thật sự cho rằng mình đã quên mất, cho đến ngày ba ruột của cô xuất hiện...
Mặc dù cô ngoài mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng kỳ thật lòng cô đã như gương vỡ thành nghìn mảnh. Đúng vậy, cô không hận, cũng đã quên! Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện, đến nhắc nhở cô nhớ tới sự thật tàn nhẫn kia!
Cô không phải là con gái của Thẩm gia! Ba ruột cô là người mang tội giết người, hơn nữa còn là hung thủ giết mẹ ruột cô...
Cô hèn mọn như vậy, làm sao đường đường chánh chánh cùng Thẩm Thiên Dục ở chung một chỗ?
Vô luận là chị em, hoặc là con gái của tội phạm giết người, mặc kệ là thân phận nào, đều không cho phép cô phóng túng tình cảm của mình!
Nếu quả thật yêu hắn, sẽ vì hắn mà suy nghĩ không phải sao?
Đúng vậy, hắn đương nhiên biết ý của cô, nhưng điều đó với bọn họ có quan hệ gì?
“Thẩm Thiên Vi!” Thẩm Thiên Dục hạ thấp giọng nói xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên nhìn mình, nghiêm túc nói: “Em có thể không cần rối rắm như thế được không? Lúc nào cũng suy nghĩ lung tung? Em chỉ cần nhìn anh, yêu anh là được rồi, không cần vì bất cứ chuyện gì mà lo lắng.”
“Chị không làm được.” Thẩm Thiên Vi khổ sở quay đầu “Trên thế giới này không phải chỉ có hai chúng ta, tối thiểu còn có người yêu thương chúng ta là ba và mẹ, bọn họ tuyệt đối sẽ không hi vọng nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ, tuyệt đối cũng không hi vọng chị yêu em.”
“Em...” Thẩm Thiên Dục cứng họng “Thật là tức chết anh mà! Em vì như thế mà giận anh, như vậy mới thật sự là tổn thương anh! Em đã lo lắng phản ứng của ba mẹ như thế, vậy thì đi, em theo anh về nhà cùng nhau đối mặt với họ! Cùng lắm thì nói cho toàn thế giới biết chúng ta đang yêu nhau! Xem bọn họ sẽ tiếp nhận chúng ta hay là sẽ thất vọng?”
Thẩm Thiên Vi hoảng sợ, vội vàng lùi xa ra: “Em điên thật rồi! Cái gì mà nói cho toàn thế giới biết chứ, ba và mẹ sẽ bị dọa chết mất!”
“Bọn họ sẽ không bị dọa!” cô muốn hắn giải thích như thế nào cô mới hiểu chịu hiểu “Dù sao, em theo anh trở về thì biết.”
“Chị không về.” Thẩm Thiên Vi dùng lực tránh thoát Thẩm Thiên Dục, cô vội vàng chạy đi, muốn thoát khỏi hắn.
“Thẩm Thiên Vi, không cho phép chạy!”
Tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng gần, Thẩm Thiên Vi hoảng hốt vọt tới bên lề đường, cũng không nhìn đèn tín hiệu bên đường liền chạy thẳng qua, gió bên tai đang thổi o o... Cô chỉ biết cô phải rời khỏi hắn thật nhanh, tuyệt đối không thể cùng hắn quay về gặp ba mẹ nói ra mọi chuyện, không thể!
Thẩm Thiên Vi chưa kịp qua hết đường, đột nhiên cô rùng mình, tiếng kèn xe vang lên khắp nơi. Khi cô ý thức được hành động lỗ mãng của mình, cô hoảng sợ đứng trên đường cái, trơ mắt nhìn phía bên phải một chiếc xe hơi chạy thẳng về phía mình...
“Vi Vi!”
Một thanh âm hoảng sợ vang lên, Thẩm Thiên Vi liền giật mình cô cảm thấy mình bị đẩy ra xa, ngã sấp trên mặt đất! Lúc đó, cô nghĩ là mình sẽ bị thương, thậm chí có thể sẽ chết... Vậy mà, chớp mắt một cái, cô lại phát hiện mình bình yên vô sự.
Sau đó, một suy nghĩ đáng sợ ập tới, cô thẫn thờ, chậm rãi quay đầu, nhìn vị trí vốn là mình phải nằm đó, hiện tại, lại là người mà cô yêu đến tận xương tủy khắc cốt ghi tâm...
Máu từ đầu, từ thân thể hắn chảy ra, nhiễm đỏ xung quanh hắn, giống như là một màn máu diêm dúa đáng sợ, chói mắt mà dữ tợn.
Toàn thân Thẩm Thiên Vi lạnh lẽo trong nháy mắt, cô cảm thấy hô hấp của mình gần như ngừng lại.
Đợi đến khi cô phản ứng kịp, cô giống như phát điên điên, lăn một vòng mà chạy tới bên cạnh hắn, ôm thân thể của hắn, phát ra tiếng hét thê lương mà tuyệt vọng: “Thiên Dục!”
Đèn đỏ bên ngoài phòng giải phẫu vẫn sáng, mọi người vẫn chờ đợi bên ngoài có tâm trạng vô cùng lo lắng, vợ chồng Dịch Thiên, vợ Đỗ Vịnh Duy - Tống Mật Nhi, tất cả người của Sự Vụ Sở... Tất cả đều đến đông đủ, mặt mỗi người đều không còn một giọt máu.
Đặc biệt là An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều, thân thể họ lảo đảo muốn ngã xuống. Đối với bọn họ mà nói, Thẩm Thiên Dục là toàn bộ thế giới, không có Thẩm Thiên Dục, đối với bọn họ tuyệt đối là đả kích trí mệnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy một ngày dài như một năm.
Nhưng có một người lại không như vậy, cô chỉ ngơ ngác ngồi núp ở góc tường, ánh mắt trống rỗng nhìn tới ánh đèn đỏ trước phòng giải phẩu, không biết là đang nghĩ gì.
Không biết trải qua bao lâu, ánh đèn trước phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Tất cả mọi người gần như nín thở, xông về trước cửa phòng mổ, rất nhanh... Một bóng người quen thuộc đi ra từ phòng phẫu thuật, Đỗ Vịnh Duy mệt mỏi vén lên khẩu trang, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Phẫu phẫu rất thành công, Thiên Dục không có nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là còn phải hôn mê một thời gian.”
“Cám ơn trời đất!”
“Ông trời, thật tốt quá...”
Đỗ Vịnh Duy vừa dứt lời, một đám phụ nữ liền ôm chồng mình vừa khóc vừa cười giống như biến thành một đứa trẻ. An Vịnh Tâm thở phào nhẹ nhõm lúc này mới phát hiện một bóng dáng mảnh khảnh đang vùi ở góc tường, bà vội vã đi tới, lại phát hiện Thẩm Thiên Vi không ổn lắm, bộ dáng kia có chút quen thuộc, giống như là... đã từng là bà trước đây!
Cái ý nghĩ này dọa sợ An Vịnh Tâm, bà vội vã lay người Thẩm Thiên Vi: “Vi Vi, Vi Vi, con đừng hù dọa mẹ! Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ nghe.”
Thẩm Tư Kiều nghe tiếng vợ thét lên liền đi tới, ngồi xổm xuống vòng chắc người An Vịnh Tâm, chau mày lại: “Vịnh Tâm, không nên gấp gáp, từ từ đã.” Thẩm Tư Kiều an ủi vợ xong, mới chậm rãi vuốt đầu Thẩm Thiên Vi, nhẹ nhàng nói: “Vi Vi, Thiên Dục đã không sao rồi, hắn được cứu sống rồi! Hơn nữa bây giờ hắn rất cần con, con phải chăm sóc hắn!”
Đơn giản chỉ là mấy câu nói đã khiến Thẩm Thiên Vi chợt run một cái, cô gần như từ trong mộng tỉnh lại. Cô ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tư Kiều, giọng nói khàn khàn thô két giống một người đàn ông, lầm bầm lầu bầu: “Thiên Dục... Không sao? Hắn cần con?”
“Ừ, đúng vậy.” Thẩm Tư Kiều gật đầu một cái, khẳng định.
“Vi Vi, đi xem Thiên Dục có được không? Cùng mẹ đi xem Thiên Dục...” An Vịnh Tâm thấy Thẩm Thiên Vi khẽ nhúc nhích, mới thở phào một cái, dịu dàng khuyên can.
Bỗng chốc, từng giọt nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt Thẩm Thiên Vi chảy xuống, từ nức nở, khóc lớn rồi đến gào khóc, khóc đến gần như thở không nổi, cô nhào vào ngực An Vịnh Tâm, tự trách: “Mẹ, là lỗi của con, đều là con làm hại, là con làm liên lụy tới Thiên Dục!”
“Không phải, ngoan, chuyện không liên quan con.” An Vịnh Tâm bật khóc cùng con gái mình.
Làm sao bà có thể trách con gái mình chứ? Đây tất cả đều là đứa con trai mình tự nguyện. Huống chi, nếu như không có Thiên Dục, bọn họ đã mất đi Vi Vi rồi, con bé tại sao không hiểu...
Hai mẹ con ngồi ôm nhau khóc nức nở làm mọi người cảm động, bọn họ cũng hiểu nhưng không làm gì được.
Thẩm Thiên Dục hôn mê một thời gian, lâu hơn so với suy nghĩ của mọi người.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thiên Vi kiên quyết một mình chăm sóc hắn, không cho phép bất cứ ai giúp một tay. Có lẽ chính cô cũng không biết, ham muốn giữ lấy cùng ý muốn bảo hộ Thẩm Thiên Dục của cô đã đạt đến giới hạn cao nhất có thể nói đã trở thành một loại bệnh hoạn.
Nhìn Thẩm Thiên Dục tái nhợt yếu ớt nằm trên giường bệnh, lòng Thẩm Thiên Vi vô cùng đau đớn.
Cô nhẹ nhàng nằm trên người hắn, yên lặng rơi lệ, lầm bầm lầu bầu: “Thiên Dục, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại có được không? Không cần ngủ nữa, tất cả mọi người thật lo lắng cho em, chị cũng thế.”
Mà Thẩm Thiên Dục nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Điều đó khiến Thẩm Thiên Vi vô cùng lo lắng. Cô khẽ hôn lên tay trắng nõn của hắn: “Chị thề, chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa! Là chị ngu ngốc, là chị ích kỷ, chị cho là... Cho là kháng cự lại em như thế mới là tốt cho em nhưng chị lại không chú ý đến cảm giác của em! Thiên Dục, chị thật sự yêu em, chị cũng yêu em, yêu đến mức có thể vứt bỏ toàn bộ thế giới! Em có thể tin tưởng chị không? Chị sẽ không trốn tránh, không bao giờ rời xa em nữa... Em nói yêu chị, cưng chiều chị, không để cho chị khổ sở, có đúng không? Em mau tỉnh lại, sau này đến lượt chị cưng chiều em, yêu em! Chị đồng ý với em, trừ em ra, chị tuyệt đối không nhìn người khác, có được không?” Thẩm Thiên Vi tha thiết bày tỏ tình cảm của mình nhưng cũng không thể lay tỉnh Thẩm Thiên Dục đang ngủ mê man, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, cô sẽ kiên trì, mỗi ngày ngồi nói chuyện với hắn, chờ hắn tỉnh lại.
Từ khi Thiên Dục bị đụng xe, cô hoàn toàn hiểu được một chuyện. Cái gì là lời đồn đại, cái gì là chị em, cái gì là con gái của tội phạm giết người, cái gì tự ti... Tất cả đều là lời nói suông, buồn cười mà vô căn cứ! Thiên Dục chính là thế giới của cô, chỉ cần hắn tốt, tất cả đều tốt! Tất cả rối rắm trước kia, đều là do cô mua dây buộc mình, là cô đáng chết. Nếu như không có Thiên Dục thì cô cũng không còn thiết sống nữa.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Vi mỉm cười chùi sạch nước mắt.
Cô không khóc, cô sẽ kiên nhẫn chờ Thiên Dục tỉnh lại, cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ tỉnh lại thật nhanh.
Đúng như sự hy vọng của Thẩm Thiên Vi, sau khi hôn mê nửa tháng Thẩm Thiên Dục cuối cùng cũng tỉnh lại! Ở trường học nhận được điện thoại thông báo, Thẩm Thiên Vi gần như là dùng hết sức mình nhanh chóng vọt tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh của Thẩm Thiên Dục có rất nhiều người, tất cả đều đang cùng hắn vui vẻ nói chuyện phiếm, giễu cợt hắn nếu như không tỉnh dậy nữa thì sẽ hóa đá mất! Thẩm Thiên Vi thở hồng hộc đứng ở cửa phòng bệnh, cô thấy người đang ngồi trên giường gầy hơn trước và còn có vẻ hơi tái nhợt nhưng lại cười dịu dàng như nước. Đó chính là Thẩm Thiên Dục, vành mắt của cô lập tức ửng hồng lên.
Hắn tỉnh, thật sự tỉnh rồi!
Đang lúc mọi người cười nói vui vẻ, cô đi về phía Thẩm Thiên Dục, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cô có thật nhiều điều muốn nói với hắn, rồi lại không biết mở miệng bắt đầu từ đâu...
Bầu không khí có chút căng thẵng, lúng túng. Người ngồi trên giường cuối cùng cũng nhìn đến Thẩm Thiên Vi, hắn dùng ánh mắt hờ hững lạnh lùng trước đây chưa từng có tò mò dò xét cô, sau đó lại làm tất cả mọi người khiếp sợ khi hắn nói: “Chị là ai?”
Chị là ai?
Đây là một ma chú ác độc, chỉ ba chữ, lại phá hủy tất cả niềm tin có thể bắt đầu sống lại của Thẩm Thiên Vi! Hắn rõ ràng nhớ mọi người, lại chỉ quên mình cô.
Chị là ai?
Cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều là một mảnh đen tối, trên mặt đất rộng lớn như thế lại âm u chỉ có một mình cô, cô bị hơi thở lạnh lẽo bao vây, cảm giác này quả thật sống không bằng chết, giờ phút này, cô lại không biết... Cô là ai.
Bảy năm sau.
Đài Bắc.
“Cô giáo Thẩm, cô giáo Thẩm, Đồng Đồng khi dễ con! Ô ô...” Một giọng nói non nớt yếu đuối vang lên, sau đó một cô gái mập nhỏ đáng yêu chạy từ nơi vui chơi của nhà trẻ vọt tới bên cạnh giàn hoa Thanh Đằng.
Ở giàn hoa Thanh Đằng, có một cô gái xinh đẹp trầm tĩnh đang ngồi đó, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi trên người cô.
Theo lý mà nói, đây là một phong cảnh ấm áp, mà cô, rõ ràng cười nhưng lại không cảm thấy một chút ấm áp nào, đó là cảm giác cô đơn lạnh lùng.
Nhưng đứa bé không có nhạy cảm như thế, nó chỉ là cảm thấy cô giáo Thẩm rất đẹp, rất dịu dàng, cô bé úp sấp trên người cô giáo làm nũng khóc: “Đồng Đồng lấy món đồ chơi của con, không trả cho con, hắn là tên khốn kiếp!”