• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Elodie – Beta: Hann

Ngu Ý chưa từng ở chung với ai khác ngoài người thân nhà mình.

Thế nên cô không thể tránh khỏi chuyện cảm thấy hơi căng thẳng. Nghĩ một lúc, Ngu Ý lại tìm Ôn Anh, muốn nhắn tin trò chuyện với cô ấy một chút.

Bên Ôn Anh nhắn lại trong vòng chưa đầy hai phút: “!!!”

Sau đó cô ấy gửi qua ra một tràng dài tin nhắn: “Ngu Ý, cậu được đấy nhờ! Thế mà cậu lại dám ở chung với đàn ông!”

“Đó là một người xa lạ, lỡ là người xấu thì sao hả!”

“Không được! Cậu về ngay cho mình! Về ngay! Về ngay lập tức! Cậu mà không về, mình sẽ chạy đi nói cho bố mẹ cậu biết đây!”

Ngu Ý trả lời cô ấy: “Nhưng mà anh ấy đẹp trai lắm. Mình rất thích. Nhìn mặt anh ấy, mình có thể ăn hai chén cơm lận đấy.”

“Tí nữa mình gửi ảnh cho cậu.”

Cô không quan tâm Ôn Anh đang gửi tin nhắn như ném bom, mang đồ đạc của mình chạy qua chỗ Hoắc Huyền xin ở nhờ.

Hoắc Huyền xách đồ lên giúp cô. Vì trời nóng nên cô gái nhỏ ra mồ hôi mồ kê cả người, sau khi lên lầu thì ầm ĩ đòi đi tắm rửa.

Hoắc Huyền sắp xếp đồ đạc giúp cô, sau đó để Ngu Ý đi tắm.

Cũng không có nhiều đồ lắm, chỉ để vừa một chiếc vali nhỏ, đa số đều là quần áo mùa hè.

Có hai chiếc váy quá ngắn, chỉ ngang đùi, Hoắc Huyền lấy ra rồi ném vào thùng rác.

Chân của Ngu Ý vừa nhỏ vừa dài, mặc váy ngắn như thế ra ngoài lỡ bị thương thì sao.

Nội y màu hồng nhạt, kiểu dáng rất nữ tính. Hai đôi giày, một đôi giày vải màu trắng và một đôi giày da nhỏ. Mọi thứ đều rất sạch sẽ, được để trong một cái túi to, không dính tí bụi nào.

Cô gái nhỏ này vẫn luôn yêu sạch sẽ như vậy.

Tắm xong Ngu Ý bước ra. Cô mặc váy ngủ dài tay, kiểu dáng rất đáng yêu, trên váy còn in hình quả dâu tây, mái tóc thì mới được sấy khô một nửa.

Hoắc Huyền đã mua cho cô một cái máy sấy tóc. Anh kéo cô lại rồi sấy tóc cho cô.

Ngồi trong lòng Hoắc Huyền, Ngu Ý cảm thấy có hơi chạnh lòng: “Chị Tĩnh nấu ăn rất ngon. Chúng ta mà ở với nhau thì sẽ phải gọi đồ ăn ngoài đấy, em không biết nấu ăn.”

“Anh sẽ nấu ăn.” Thật ra Hoắc Huyền cũng không biết nấu ăn, nhưng anh không thể phá hủy hình tượng dịu dàng mình đã gầy dựng nên được: “Anh sẽ nấu cho em ăn.”

Ngu Ý ôm lấy cổ Hoắc Huyền, hôn một cái “Chụt” lên mặt anh: “Anh trai à, anh thật sự tốt quá.”

Môi cô rất mềm như cánh hoa, đã vậy trên người còn rất thơm nữa.

Hoắc Huyền thuận thế ôm lấy Ngu Ý, đè cô xuống trên ghế sofa rồi hôn.

Vì bị anh hôn nên suýt chút nữa cô hô hấp không thông, váy ngủ dâu tây cũng bị kéo xuống. Vốn dĩ cổ áo không lớn lắm, lại bị anh mạnh mẽ xé ra khiến nửa bả vai lộ ra ngoài.

Cuối cùng, Ngu Ý đã choáng váng, đầu óc quay cuồng được Hoắc Huyền ôm lên giường. Anh sờ đầu cô: “Em nghỉ ngơi một lát, anh đi nấu cho em ăn.”

Ngu Ý gật đầu.

Cửa phòng bị đóng lại.

Hoắc Huyền gọi điện thoại bảo trợ lý đưa cơm đến.

Ngu Ý không muốn động đậy tí nào hết. Sức lực của Hoắc Huyền quá lớn, nắm lấy cô làm xương cốt đau nhức hết cả rồi. Tuy rằng váy ngủ chưa bị hỏng nhưng cổ áo đã bị xé rách một mảng lớn.

Không cần nhìn cũng biết, cổ cô đã bị anh cắn loạn xạ cả lên.

Một Hoắc Huyền bình thường dịu dàng nhã nhặn nhưng khi hôn lại không dịu dàng chút nào.

Ngu Ý lấy điện thoại, bật camera trước lên. Môi đã bị hôn đến sưng đỏ. Dường như Hoắc Huyền xem môi cô như cục thạch hoa quả, ăn hoài ăn mãi, đầu lưỡi vẫn còn cảm thấy tê dại vì đau đớn.

Ôn Anh oanh tạc biết bao nhiêu là tin nhắn, Ngu Ý chỉ liếc sơ qua.

Cô nhất định phải chụp hình Hoắc Huyền rồi gửi cho cô ấy xem, để cô ấy biết cô nào phải người chịu thiệt. Hoắc Huyền đẹp trai thế này, cô mà có tiền á, cô tình nguyện nuôi anh đẹp trai này cả đời.

Ngu Ý cũng hơi mệt mỏi rồi, hai mắt bắt đầu mơ mơ màng màng.

Khi tỉnh lại, cô thấy trên người rất nặng. Xương quai xanh có một mảng ẩm ướt ấm áp, mở mắt ra thì thấy Hoắc Huyền đang nằm trên người mình.

Ngu Ý ôm lấy bả vai của Hoắc Huyền: “A, Ngụy Hiển…”

Hoắc Huyền nói: “Anh đã nấu cho em một bữa thật ngon rồi, em có muốn dậy ăn không?”

Quả thật Ngu Ý cũng đang đói bụng. Cô gật đầu: “Dạ.”

Hoắc Huyền cởi váy ngủ của cô ra, đưa nội y cho cô: “Ở nhà cũng phải mặc vào.”

Khuôn mặt Ngu Ý lập tức đỏ bừng: “Em… em tự mặc…”

Cô quên mất vụ này, vừa tắm rửa xong đã lau khô người rồi mặc váy ngủ vào luôn. Váy ngủ mùa hè rất mỏng nên mặc như thế thì không ổn lắm.

Hoắc Huyền đã cài khoá rồi mặc lại váy ngủ cho cô, sau đó hôn lên trán Ngu Ý: “Thích nghe em gọi “anh trai”, gọi thêm một tiếng nào.”

Ngu Ý: “…╯^╰…”

Không gọi đấy.

Cô và Hoắc Huyền đi ăn cơm. Bữa trưa vô cùng phong phú, bốn món ăn và một món canh, hạt cơm cũng tròn tròn trắng trắng, nhìn rất ngon miệng.

Ánh mắt Ngu Ý như phát sáng: “Chỉ nửa tiếng mà anh nấu nhiều món ngọt như vậy, thật giỏi quá đi mất.”

Hoắc Huyền: “…”

Có thể làm bốn món ăn và một món canh trong vòng nửa tiếng sao? Hai người đều chưa từng xuống bếp, cả hai đều không rõ lắm. .

Ngu Ý nếm thử một thìa canh cá trích: “Ngon lắm, còn ngon hơn chị Tĩnh nấu.”

Đương nhiên là ngon rồi. Trợ lý của Hoắc Huyền đã trực tiếp đến nhà hàng năm sao mua mà.

Sau khi ăn xong, Ngu Ý chủ động đòi đi rửa chén. Hoắc Huyền lo rằng Ngu Ý sẽ phát hiện phòng bếp có gì đó không bình thường.

Dù sao thì trong phòng bếp ngay cả cái nồi cơm điện cũng không có.

Hoắc Huyền nói: “Anh rửa.”

Ngu Ý lắc đầu: “Không được, để em rửa. Ở chỗ chị Tĩnh thì là chị ấy nấu ăn, em rửa chén. Không thể để cho một người làm hết việc trong nhà được.”

Hoắc Huyền vân vê tay của Ngu Ý: “Em có đôi tay đẹp thế này, anh không thể để cho em làm việc nhà được.”

Tự nhiên Ngu Ý lại bị trêu chọc, sau đó đứng nhìn Hoắc Huyền dọn dẹp chén bát rồi rời đi.

Hoắc Huyền cũng sẽ không rửa, thẳng tay ném hết toàn bộ.

Ngu Ý còn nhớ rõ chuyện phải chụp hình Hoắc Huyền.

Cô mới nằm nghỉ nửa tiếng, Hoắc Huyền lại chưa được nghỉ ngơi. Có lẽ đến giữa trưa anh sẽ ngủ một lát. Ngu Ý muốn nhân lúc anh ngủ mà chụp ảnh anh.

Quăng vị hôn phu lạnh lùng vô tình trong truyền thuyết đi, nay Ngu Ý lại nhận được một anh bạn trai vừa dịu dàng vừa đẹp trai thế này, đương nhiên là muốn cho Ôn Anh nhìn thấy, hiện tại cô đang sống rất tốt.

Chờ Hoắc Huyền đi ra, Ngu Ý nói: “Chúng ta đi ngủ trưa đi.”

“Được.”

Hoắc Huyền và Ngu Ý cùng nhau đi vào phòng ngủ. Cô nằm ngủ bên cạnh Hoắc Huyền, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Năm phút sau, cô mở to mắt nhìn Hoắc Huyền.

???? Vì sao Hoắc Huyền vẫn còn trợn tròn mắt nhìn cô vậy?

Ngu Ý nhanh chóng nhắm mắt lại.

Qua hai phút nữa, cô lại lén mở mắt. Hoắc Huyền vẫn còn nhìn cô!

Ngu Ý nhịn không được nữa rồi: “Anh không ngủ được à?”

Hoắc Huyền sờ đầu cô: “Bé cưng rất đáng yêu, muốn nhìn em.”

Trái tim Ngu Ý cảm thấy vô cùng ấm áp, vùi mặt trong lòng anh.

Hoắc Huyền nhắm hai mắt lại, nói: “Ngủ đi.”

Ngu Ý được anh ôm, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ rất say. Đôi môi anh đào màu hồng nhạt hơi cong lên, lông mi vừa dài vừa dày, cánh tay vô thức đặt trên lưng Hoắc Huyền. Hoắc Huyền rất cao, gần 1m9, cô lại rất nhỏ nhắn, tầm 1m65, ở khoảng cách hơn hai mươi cm này, Ngu Ý vô cùng động lòng người.

Sau khi Ngu Ý tỉnh lại, cô phát hiện ra Hoắc Huyền vẫn đang ngủ. Hai mắt cô sáng lên, cầm di động, đưa lại gần Hoắc Huyền để chụp ảnh.

Gương mặt của Hoắc Huyền vô cùng đẹp. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, mũi cao, mỏng môi, mang theo khí chất tao nhã quý phái, khiến người ta không thể rời mắt được mà.

Ngu Ý chỉ mới thưởng thức được một lát, đột nhiên điện thoại bị người khác lấy mất: “Đang nhìn gì vậy? Hửm? Chụp ảnh?”

Mặt Ngu Ý đỏ lên trong nháy mắt: “Em…”

Hoắc Huyền cười như không cười nhìn Ngu Ý: “Đẹp không?”

… Đương nhiên là đẹp rồi.

Ngu Ý vùi mặt vào đống chăn.

Hoắc Huyền lần mò kiếm cô, sau đó hôn lên gáy của Ngu Ý: “Sao không nói gì? Hửm?”

Ngu Ý cầm điện thoại về: “Chỉ có cái này thôi.”

Hoắc Huyền lấy lại điện thoại từ tay cô lần nữa, đè lên người Ngu Ý mà hôn. Ngu Ý bị anh hôn đến nỗi thất thần, sau đó bị anh chụp ảnh lại.

Trong hình gương mặt cô đỏ ửng, đôi môi anh đào bị anh chiếm lấy, vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ.

Cô nhìn tấm hình này, không biết nên xóa đi hay giữ lại nữa.

Quá quá quá quá là khiến người ta cảm thấy xấu hổ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK