"Ta đã không sao rồi, ngày mai có thể làm người hầu tiến cung theo đại nhân." Oán giận rồi lại oán giận, nàng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ cho hắn.
"Sau này ngươi cứ ở nhà an tâm mà điều dưỡng thân thể, không cần làm người hầu thân cận cho Gia nữa."
"Ngài--" Nàng nghẹn một cái suýt nữa thì đau sốc hông.
Lẽ nào hắn thực sự quyết định từ bỏ trở về con đường chính đạo, triệt để cắt đứt đến cùng sao?
"Nghĩ gì thế, sao lại xanh mặt thế kia?" Hắn sờ đầu nàng, ôn nhu nói: "Không phải Gia không tin ngươi, không cho ngươi đi theo bên người Gia, ít ngày nữa Lễ thân vương sẽ trở về kinh thành, chuyện trong triều vụn vặt lại phức tạp, Gia khó có thể để ý chiếu cố, sợ ngươi bị ủy khuất."
Nói dễ nghe như vậy, còn không phải rước được người vào cửa, đá cái lá chắn là bà mối này đi... Không đúng, thậm chí hắn còn chưa rước được dâu nhé!
Nghĩ đến cảnh tượng mỹ nam tử Phạm Lôi Đình oai hùng dũng mạnh, khí phách ngang tàng ôm lấy cái kẻ yêu diễm kia (ý chỉ cái anh hôm nọ đó ạ), trong lòng Hỉ Thước vô cùng buồn đau oán giận.
Cái thế giới gì đây a? Còn có để cho người ta sống hay không?
Không cho đi theo thì không đi, có gì ghê gớm!
Từ đầu đến cuối đều nhạo báng nàng, hại một tấm chân tình được trăng sáng chứng giám của nàng. Hỉ Thước vô cùng tức giận dứt khoát nhét tờ giấy ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh của Phạm Lôi Đình vào nơi sâu nhất trong tủ sơn hoa, tiếp đó còn áp thêm mấy cái ác danh khét tiếng vào nữa.
"Hừ, đường núi không đi được ta đi đường vòng, đường vòng không đi được ta đi đường nào?" Nàng thở phì phò trên nắm chặt một tờ giấy ghi ngày, tháng, năm sinh ủy thác hôn sự trong tay hồi lâu không có phản ứng gì, "Cầu người không bằng cầu mình, lão nương không tin với công lực từ khi thất thế tích lũy đến nay, chẳng nhẽ trong vòng hai tháng rưỡi không kết duyên được cho 10 đôi sao?"
Quả dưa xiêu vẹo còn có thể kết hợp với quả táo dập đấy, coi như không phải mối lương duyên kim ngọc, trái lại chỉ cần ba ba cùng đậu xanh hợp mắt đồng ý bái đường thành thân, kể cả đến lúc đó không đúng với quy định, Ngọc Đế đại nhân không thừa nhận, nàng cũng nhận!
Cái này gọi là thà đến muộn cũng còn hơn không tới.
Nàng ôm một tờ ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh của một đôi nam nữ vào trong lòng, sửa sang lại y phục, nhét chiếc khăn màu hồng Sở Hướng Vô Địch (Không có sức mạnh gì địch nổi) vào bên hông, sải bước từ lầu Vạn năm hồng nương đi ra.
Hỉ Thước sử dụng hết vốn từ ngữ, cuối cùng cũng đã thuyết phục được lão Vương nhà bên đồng ý trò chuyện với Lưu tỷ, thậm chí nàng còn hỏi thăm người hầu trà chuyên kể chuyện hôm nay vắng mặt, lúc này mới hứng thú bừng bừng an bài cho hai người một gian phòng trang nhã ở trên lầu hai quán trà.
"Trà nơi này được lắm, điểm tâm ngon, phong cảnh đẹp, phù hợp nhất cho tuấn nam mỹ nữ dùng trà tán gẫu tâm sự tình cảm."
Mặt mày nàng hớn hở nhiệt tình bắt chuyện, còn không quên lén lút dùng sức bóp Lưu tỷ một cái. "Đều là hàng xóm láng giềng cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp nhau, nhắc đến Lão Vương cũng coi như người mình, Lưu tỷ không cần phải ngượng ngùng, cùng người ta tâm sự a!"
Lưu tỷ xấu hổ kêu một tiếng, "Không biết bình thường Vương ca thích làm gì?"
"Giết lợn." Lão Vương ngoáy ngoáy lỗ mũi nói.
Khuôn mặt tươi cười của Hỉ Thước cứng đờ, vội vàng nói đỡ: "Nhắc tới đao pháp một tay của Lão Vương phải nói là xuất thần nhập quỷ, cổ nhân nói thành thạo điêu luyện chính là chỉ hắn. Nhìn thân thể Lưu tỷ thanh mảnh yếu ớt, nếu có phúc khí làm tức phụ Vương gia (Cô vợ trẻ của nhà họ Vương), đảm bảo mỗi bữa đều có thịt bồi bổ, chả mấy bữa có thể sinh ra một tiểu oa nhi mập mạp, cho nhà chồng có con cháu thành đàn, lão Vương ta nói đúng không?"
Nhưng lão Vương là người không hiểu phong tình, lòng dạ hẹp hòi: "Ta giết lợn để bán lấy tiền." Mắt thấy vẻ xuân tình của Lưu tỷ bị thay thế bằng lửa giận, tâm trạng Hỉ Thước nát bét, đang muốn nói tốt, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp mạnh mẽ.
"Ai vậy? Không thấy nơi này đang bận sao?" Nàng cắn răng đèn nén muốn bùng nổ, khuôn mặt nhỏ căng lên đi ra mở cửa: "Tiểu nhị ca, ngươi liều mạng gõ cửa như thế là có việc gì?" "Hỉ cô nương, ngươi đừng trách móc tiểu nhân, không phải tiểu nhân cũng đang cuống lên sao?" Tiểu nhị xoa xoa tay, vẻ mặt lúng túng. "Thực sự là có khách quý tới cửa, mà quán lại hết phòng, nên, chưởng quỹ mệnh tiểu nhân lên thương lượng với Hỉ cô nương một tiếng, có thể để lại chỗ này, hôm nay nước trà cùng điểm tâm đều chỉ thu một nửa giá."
Thực xui xẻo mà, uống miếng nước lã còn có thể nghẹn a!
"Tiểu nhị ca, lời này của ngươi không đúng, người tới trước người tới sau, các ngươi mở cửa làm ăn sao có thể mắt to mắt nhỏ, vì khách quý mà đuổi khách quen, làm những khách quen như bọn ta thất vọng sao? Sau này còn có thể tin tưởng đến quán trà này sao?" Nàng cũng phát hỏa, khóe miệng mang theo ý cười, từ ngữ đều là kim giấu trong bông. "Tiểu nhân biết Hỉ cô nương là khách lâu năm của quán trà, đều đã quen thuộc ba phần, lúc này mới không ngần ngại đến thương lượng với người, đổi lại người khác không hiểu cách chăm sóc khách nhân của mình, chúng tôi cũng lười mở miệng nhờ vả đây!" Tiểu nhị ca cũng có nhiều kinh nghiệm, sắc mặt nịnh nọt, chỉ mấy câu nói làm người ta muốn nói "Không" cũng thấy ngại ngùng.
Nhưng nàng là ai? Nàng là Hỉ Thước, luận khua môi múa mép, nàng nhận đứng thứ hai không ai dám nhận mình thứ nhất.
Hỉ Thước dứt khoát xắn tay áo lên, nghiêng người dựa vào cửa cười hắc hắc, "Ô, miệng tiểu nhị ca này càng ngày càng khéo a, bị ngươi nói thế, ta không nhường chỗ thì ta đúng là không phải." "Đa tạ Hỉ cô nương --" Tiểu nhị vui mừng.
"Khoan đã" Nàng mỉm cười. "Muốn nhường đương nhiên có thể, bất quá chúng ta vừa mới ngồi xuống, mông còn chưa ngồi nóng đây, trà còn chưa uống được một miếng, nếu tiểu nhị ca cầu chúng ta nhường lại, vậy đợi chúng ta dùng điểm tâm uống trà xong thương lượng chuyện hôn sự xong thưởng trăng xong, chúng ta liền để lại, được không?"
Tiểu nhị suýt chút nữa kinh sợ đến nội thương, miệng sùi bọt mép. Này này chuyện này... Hiện giờ còn chưa tới buổi trưa, chờ nàng ngắm trăng xong thì đến giờ nào?
"Tiểu nhị ca xuống lầu cẩn thận cẩn thận nha, chờ đến tối tính tiền a." Nàng xoay người lại, cười nhạt nhìn lão Vương với Lưu tỷ. "Lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"
Nhưng vào lúc này, có một âm thanh thô bạo tức giận vang lên ở cửa.
"Tiểu nhị, ngươi làm gì vậy? Bổn tướng quân để ngươi đi tìm chỗ, ngươi lười nhác đi nơi nào rồi?"
Thanh âm này... Ngữ khí quái gở gay gắt này...
Trên mặt Hỉ Thước xuất hiện một tia hoảng sợ -- không thể nào?
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nàng vừa quay đầu lại, phát hiện mình đối đầu với một thân cẩm bào, nói toạc ra là Mộc tướng quân ngang ngược.
"Ngươi?" Mộc tướng quân nhìn khuôn mặt tròn tròn trước mắt cảm thấy quen quen, ngớ ra, lập tức trợn tròn hai mắt: "Ngươi là nữ?"
"Vị đại gia này, chúng ta quen biết nhau sao?" Nàng ngước mắt, bản lĩnh nói dối không tệ, mặt không đỏ, thở không gấp.
Ngược lại, lão Vương cùng Lưu tỷ bị những chuyện xảy ra trước mắt làm cho hoa mắt chóng mặt, hơn nữa vừa nghe đến tướng quân, lập tức run rẩy.
"Hỉ, Hỉ cô nương... Nếu không còn chuyện gì, ta đi trước..." Lưu tỷ không hề có nghĩa khí tông cửa xông ra ngoài.
Lão Vương nuốt nước miếng một cái, cả đời chưa từng phản ứng nhạy bén linh hoạt như bây giờ. "Các ngươi bận việc, ta về nhà nấu nước đây --"
Trong nháy mắt người đi mất sạch, Hỉ Thước thì bị chặn trong phòng không đi được, còn có Mộc tướng quân bệ vệ đứng chặn ở cửa không cho nàng đi ra ngoài.
"Hóa ra ngươi là nữ." Mặt hắn âm trầm nở nụ cười xấu xa, trong ý cười tràn đầy khinh bỉ cùng xem thường. "Bình thường nhìn Phạm Lôi Đình một bộ nghiêm nghị dáng dấp ra vẻ đạo mạo, không nghĩ tới có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nữ nhân cũng dám công khai mang vào mang ra, ban ngày tuyên dâm, quả nhiên mặt người dạ thú -- mẹ nó chứ! Ngươi dám hắt trà vào bổn vương."
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hắt chén trà vào mặt tướng quân cũng thật lãng phí." Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi đặt cái chén không xuống bàn. "Có điều biết làm sao đây? Dáng vẻ tướng quân chính là một bộ thiếu người hắt nước, ta nào có thể không cho ngài mặt mũi đây?"
Hắn mắng ai cũng được, nhưng không được phép sỉ nhục Lôi Đình đại nhân của nàng!
"Ngươi - nữ nhân chanh chua này điếc không sợ súng --" Mộc tướng quân giận tím mặt, giương tay tát vào mặt nàng.
Hỉ Thước tuyệt không nghĩ tới hắn đường đường là đại tướng quân nói động thủ liền động thủ, khuôn mặt nhỏ bị đánh lệch sang một bên, thân thể cũng lảo đảo ngã ra đằng sau, ly bát ào ào rơi xuống.
Nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rát đau nhức, đầu óc ong ong, trước mắt từ từ biến thành màu đen.
Đầu đau đến muốn nôn, Hỉ Thước vẫn cắn răng chống đỡ đứng lên, nhổ ra một ngụm máu tươi, trừng mắt nhìn.
"Tướng quân không đi ra trận giết địch tận trung với nước, lại đến đây đánh một nữ nhân, ngươi không thấy xấu hổ sao."
"Đừng tưởng có Phạm Lôi Đình làm chỗ dựa cho ngươi, bổn tướng quân không dám giết ngươi!" Mộc tướng quân đột nhiên biến sắc, đáy mắt nổi lên sát khí.
"Tướng quân đương nhiên dám." Gò má nàng sưng tấy lên, nhưng vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bình tĩnh không hề run sợ nói: "Chỉ có điều gây ra trận ầm ĩ lớn như này, nói vậy người người từ lầu trên đến lầu dưới đều nghe thấy tướng quân ngài tranh chỗ ngồi với một tiểu nữ tử, sau đó thấy thi thể ta nằm tại chỗ, a, dưới chân thiên tử này lời đồn đãi có thể lưu truyền tới mức..."
Nàng còn chưa nói xong lời cuối, Mộc tướng quân đã nghe rõ ràng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, liền có chút cưỡi hổ khó xuống (đã trót làm thì phải làm đến cùng).
Nhưng đồng thời, đáy mắt hắn không tình nguyện lướt qua một tia tán thưởng.
Nữ nhân của Phạm Lôi Đình, lá gan cũng thật lớn.
Đầu Hỉ Thước đau như muốn nổ tung, tay nhỏ vuốt vuốt gò má sưng tấy đau nhức không chịu nổi, đột nhiên tức giận -- một cái tát này dường như tát nàng biến thành đầu heo vậy, mười ngày nửa tháng tới nàng sao có thể xuất môn gặp người đây?
Đáng ghét, sau khi về nhà nàng nhất định phải xem Hoàng lịch, xem xem năm nay có phải nàng phạm vào sao Thái Tuế không, hay quên tế bái thần linh, không thì từ mồng một đến mười lăm đều xui xẻo vẫn chưa kết duyên được đôi nào là sao?
"Hừ, hôm nay bổn tướng quân tạm tha cho ngươi, không tính toán việc ngươi giả mạo xông vào hoàng cung!" Mộc tướng quân hừ một tiếng, phất tay áo nghênh ngang rời đi.
Hai tay Hỉ Thước xoa huyệt thái dương chỉ cảm thấy đau nhức chóng mặt, bước từng bước đi qua phòng khách trang nhã, ở trong lòng cố sức chửi mười tám đời tổ tông Mộc tướng quân.
Dọc đường Hỉ Thước đều dùng khăn hồng che mặt, chỉ lo hàng xóm nhìn thấy lại chỉ chỉ chỏ chỏ, tạo thành trò cười.
Ra trận bất lợi, lại còn mang theo cái đầu heo này về nhà, nếu như chuyện hôm nay không xảy ra trên người nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy rất buồn cười đi!
Hỉ Thước nhịn đau múc một thùng nước giếng đổ vào chậu, vừa giặt khăn đắp lên một bên mặt vừa lẩm bẩm.
"Mặt ngươi bị sao đây?" Đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ hệt như tiếng sấm rền bổ xuống.
Cái tay đang giữ khăn của nàng cứng đờ, chợt nhận ra vận xui hôm nay còn chưa hết.
Sau ba ngày, cuối cùng nam nhân anh vĩ dũng mãnh lại xuất hiện trước mặt nàng, vừa đúng lúc nàng biến thành Thiên Bồng Nguyên Soái thê thảm thế này, không biết giờ chạy sang nhà bên mượn nước tương (xì dầu, nước mắm) có còn kịp không?
"Mặt ngươi, là ai tổn thương ngươi?" Ngón tay Phạm Lôi Đình thon dài thương tiếc muốn nhẹ nhàng chạm vào gò má sưng tấy đỏ ửng của nàng, rồi lại sợ làm nàng đau, tiếp đó lửa giận liền bùng phát, hắn tức giận đến muốn giết người: "Nói cho Gia, Gia cầm đao chặt hắn!"
Nghe vậy nàng vừa sợ vừa buồn cười, tự dưng trong lòng cảm thấy ấm áp, không hiểu sao mũi chua xót. Vừa mới bị tát cũng không khóc, mà giờ lệ nóng tràn mi, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hù chết nàng, lúc ở trong quán trà, nàng nghĩ mình sẽ mất mạng, nếu không phải cái miệng luôn luôn nhanh hơn cái đầu, vừa mở miệng quang quác mấy câu nói kia tự động lăn ra, nói không chừng nàng đã sớm bị cái tên tướng quân tàn bạo kia giải quyết tại chỗ rồi.
Hỉ Thước khóc như thế, cho dù Phạm Lôi Đình thân là Tổng giáo đầu mười vạn cấm vệ quân, dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt cũng không biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt tất cả đều biến thành tro bụi, nhất thời luống cuống tay chân.
"Không, không khóc, ngươi đừng khóc." Hắn hoang mang ôm nàng vào trong ngực, chỉ cảm thấy tim thắt lại. "Chờ ngươi tốt hơn một chút, muốn nói lại nói -- Gia không ép ngươi."
Nàng dựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi của hắn khóc rống một trận thỏa thích, một hồi lâu sau mưa to biến thành mưa nhỏ, mưa nhỏ biến thành khóc thút thít đứt quãng, hít hít mũi.
"Không ai đánh ta, do ta bị ngã." Nàng lau hết nước mũi nước mắt lên y phục của hắn, khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng khoan khoái không ít, chỉ còn cái mũi đo đỏ cùng gò má bị sưng, buồn buồn nói.
"Làm như mắt Gia có vấn đề? Không nhìn ra dấu tay năm ngón sao?" Hắn vừa đau lòng vừa oán giận, "Nói, là ai?"
Nàng vẫn cố chấp lắc đầu, yên lặng không lên tiếng.
Nói thế nào đi nữa Mộc tướng quân hung hăng càn quấy làm người khác chán ghét kia cũng là một đại quan, cùng là thần tử giống hắn, nếu Lôi Đình đại nhân coi là thật vì nàng mà trở mặt với đối phương, diễn biến thành tình trạng gió tanh mưa máu không thể vãn hồi, đến lúc đó nàng gây họa rất lớn.
Cứ nghĩ đến tính mạng hắn có thể gặp nguy hiểm, tim nàng như thắt lại đau đớn, ủy khuất khó chịu tức giận gì đó tất cả đều không đáng nói tới.
Nàng chỉ cần hắn khỏe mạnh, đứng ở trước mặt nàng không mất một sợi tóc là tốt rồi.