Nay, hai người đưa mắt nhìn nhau đã không còn do dự, có chính là tình yêu.
"Hàn Ngữ, em ngay từ đầu theo lời Tinh Tinh...... là lời nói đùa, em sẽ tưởng thật là chứ?” Tuy rằng nhìn cô không có thèm để ý, anh trước vẫn là trừ độc một chút, tránh cho không giải thích được lại bị âm.
"Là ai vui đùa? Anh thật là yêu em nhất? Hay là thật ra không quan tâm nhất?" Cô thấy anh khẩn trương, cố ý chế nhạo.
Nghe thấy kiểu trả lời của cô, biết là cô đã thật sự tiêu tan, Hướng Kình rốt cuộc cũng thả lòng lộ ra tươi cười. "Em đừng dọa chết anh." Quan hệ hai người sau cơn mưa trời lại sáng, anh không nhịn được cảm thán.
"Hàn Ngữ, anh là người đàn ông vô ý, nhiều khi không lập tức phát hiện ra tâm lý nhỏ nhặt của phụ nữ, cho nên về sau nếu em cảm thấy lòng mình không thoải mái, hoặc anh làm cho em mất hứng, xin em hãy lập tức nói cho anh biết."
"Anh không cần cẩn thận như vậy, mặc dù em rất nhạy cảm, cũng không yếu ớt, hơn nữa em cũng có thể thông cảm cho anh mà." Cô thản nhiên cười. Không phải động viên anh, mà là phát ra từ nội tâm xúc động. "Kỳ thật Xa Tinh Tinh cũng nhắc nhở em không ít chuyện, em còn phải ảm ơn cô ấy."
"Nhắc nhở em?" Anh không hiểu ra gì hết, hoàn toàn không nghĩ ra chuyện này.
"Cô ấy nhắc nhở em dụng tâm của anh. Kỳ thật, chỉ cần anh có tâm, đem em đặt ở trong lòng anh là quan trọng nhất, mọi hành động, lời nói của anh như vậy, hiển nhiên là tràn nập che chở cùng quan tâm, chỉ là em quá xem trọng tâm tình của mình, không chú ý tới điểm ấy." Hàn Ngữ bình tĩnh nhìn anh, "Cho nên em thiếu chút nữa xem nhẹ, thật ra là anh quá quan tâm."
Hướng Kình đắc ý cười: "Cho nên anh rất đáng khen nha! Bà xã, sau này em giận anh trước, phiền em nhớ lại một chút lời nói hôm nay, anh nhưng là cũng có một mặt săn sóc."
Vừa mới nói anh tốt, mông liền nhếch lên đây? Hàn Ngữ thật sự không biết là nên khóc hay cười. Chỉ là cô vẫn còn một chuyện khác, cùng cùng anh thảo luận.
"Anh săn sóc, em hoàn toàn cảm nhận được hết, nhất là cái này." Cô lấy một phần văn kiện từ ngăn kéo, nếu không phải hôm nay anh cùng Xa Tinh Tinh nhắc tới, cô thiếu chút nữa quên. "Anh vì sao muốn đem cổ phần của công ty cho em? Cái này rất quý giá, em không thể nhận....."
Cái này đã vượt quá quà tặng có giá trị, mà chồng cũng đã có ý tức giận. Từ nhỏ đã kiêu ngạo hơn người, Hàn Ngũ hiểu rõ đàn ông tự tin không cho phép có sự nghi ngờ, bởi vậy cô lặng lẽ cất văn kiện, không hề nói chuyện này nữa.
"Em tin tưởng anh có năng lực." Cô thật chân thành nói, đã có chút cảm kích. "Nhưng là em không có biện pháp giống Xa Tinh Tinh,giúp cho sự nghiệp của anh, chỉ có thể ở nhà làm một con sâu gạo.
"Ngàn vạn lần không được coi thường chính mình, Hàn Ngữ." Anh như có suy nghĩ gì nói: "Em có một loại mị lực kinh người, có lẽ chính em cũng không biết."
Cô tiêu tan nở nở cười.
Hướng Kình nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, cũng đã muộn, nhân tiện nói: "Em mệt chưa? Chúng ta nên đi ngủ."
Nói xong, anh tự động đi hướng giường sofa miệng rộng. Lần trước Hàn Ngữ tuy rằng nói muốn ngủ ở đây, nhưng anh làm sao có thể để chính mình ngủ thoái mái trên giường lớn, để cô ngủ ở sofa? Cho nên sau ngày đó, hai vợ chồng lại trở về vị trí ngủ ban đầu.
Vậy mà bây giờ, Hàn Ngữ lại phát ra một câu long trời lở đất, làm cho anh ngây người bao lâu.
"Hướng Kình, anh đến ngủ trên giường đi." Cô có chút thẹn thùng nói.
"Anh......" Anh không thể điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình, lại chỉ chỉ vào giường lớn: "Ngủ ở đó?" Lại đần độn hỏi: "Vậy em muốn ngủ như thế nào?"
"Em đương nhiên cũng thế......" Cô dậm chân, mặt ửng hồng "Muốn ngủ ở giường thôi!"
Nếu không hiểu lời nói, Hướng Kình chính là đại ngốc, huống chi cô ấy là người con gái đáng yêu, nhắm trúng vết ngứa tâm anh, không nói hai lời, anh lập tức mang gối đến giường lớn, dùng tay trái ôm cô đi đến bên giường.
Vừa đến bên giường, nụ ôn của anh liền ập tới, làm cho Hàn Ngữ không thể chống đỡ được. Vợ chồng ân ái, anh đã chờ thật lâu, mà Hàn Ngữ cũng không cự tuyệt anh, làm cho Hướng Kình không hề kiêng kị, bàn tay to thong thả khiêu khích ở trên người cô di chuyển, nụ hôn cháy bỏng rơi xuống hết người làm cô thở gấp không thôi, nghĩ rằn đây là kiểu tra tán tỉnh tra tấn.
Hàn Ngữ cảm thấy người mình như muốn hoà tan, anh đụng vào nơi nào cũng giống như một phen lửa nóng, thiêu đốt hết lý trí của cô, hơn nữa anh vỗ về ôn nhu, càng làm cho cô có cảm giác được bảo vệ an toàn.
Tình cảm mạnh liệt trào dâng, Hướng Kình dùng kiên nhẫn lớn nhất làm cho cô gái của mình cảm thấy vui thích. Khuôn mặt của người dưới thân mê loạn mà say mê, hoàn toàn thỏa mãn nam tính kiêu ngạo của anh, càng làm cho cô trầm luân khi anh đi vào bên trong.
Đêm nay, là thuộc về những người yêu nhau, trong phòng hơi thở triền miên, ở trong lòng hai người, cũng ấn xuống những dấu vết không thể xóa hết.
Ngày hôm sau, Hướng Kình từ trong giấc ngủ trầm luân tỉnh lại, cảm thấy người bên cạnh quấy nhiễu, Hàn Ngữ ưm một tiếng lăn vào trong lồng ngực của anh, làm cho anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô thể ôm lấy người mình yêu rời giường, cảm giác thật sự là quá tuyệt vời! Anh cố gắng mở mắt ra nhìn vợ mình, hôn vào má nụ hôn ngọt ngào buổi sáng, chòm râu mới nhú ở trên làn da mịn màng của cô in lại nhiều dấu ấn hồng nhạt, làm cho cô lại ngứa.
"Không cần!" Cô vẫn từ từ nhắm hai mắt, chỉ có thể vô lực cười ha ha, đêm qua anh tình cảm mãnh liệt, thật sự là lấy mất đi rất nhiều sức lực của cô.
"Anh lại rất muốn, em làm cho anh đợi lâu như vậy, bậy giờ phải bồi thường." Anh làm chuyện xấu gãi cho cô buồn, nhìn thân thể mềm mại trắng muốt đang giãy dụa, khuôn mặt ngọt ngào nhỏ nhắn cười đến đỏ bừng, anh liền có tư tưởng xấu nhiều hơn.
Cả người Hàn Ngữ như nhũn ra, cần phải dâng nên nụ hôn xin tha thứ, hai người ở trên giường đùa vui ầm ĩ một thời gian, cô mới bị chồng ôm vào trong phòng tắm, tiếp theo một màn tắm sớm cảnh xuân vô hạn.
Đợi bọn họ rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm, đã gần đến giữa trưa, hai người bụng đều đói kêu thì thầm, ăn ý nhìn nhau cười.
"Đi thôi." Hướng Kình dắt tay cô, cùng nhau đi khỏi phòng, đi vào phòn khách thì bị người trong phòng khách làm hoảng sợ.
"Mẹ?" Hướng Kình trước tiên giật mình "Mẹ đã trở về?"
Hướng mẫu cười như không nhìn chằm chằm vào bộ dạng thân mật của hai người. "Đúng vậy, mẹ đã ngồi ở trong này từ sáng sớm, không thể nghĩ hai con ngủ dậy thật muộn."
Lời vừa nói ra, Hàn Ngữ lập tức đỏ mặt, ý tứ không tốt ra sau lưng chồng trốn, mà thân là đàn ông Hướng kìn bị mẹ trêu trọc như vậy, chỉ có thể giấu sự xấu hổ trước mặt mẹ, nói lảng sang chyện khác.
"Mẹ, con nhớ rõ tuần sau mẹ mới về!"
"Chuyến bay đã thay đổi giờ, con quên rồi sao? May là mẹ đã thông báo với lão Ngô, sớm biết là con không đáng tin." Hướng mẫu làm bộ thở dài: "Chuyến đi này là do con sắp xếp, đã có thay đổi mà con chũng chẳng quan tâm."
"Hướng Kình sắp xếp?" Hàn Ngữ nghe thấy điểm mấu chốt, bỏ qua ngượng ngùng, từ sau lưng Hướng Kình đi ra, buồn bực hỏi mẹ chồn: "Mẹ, sao lúc trước không phải mẹ bảo là xuất ngoại cùng bạn bè....."
"Cái này con nên hỏi Hướng Kình, có người tài trợ ra nước ngoài du lịch lại không nói rõ, ta đây là mẹ chồng lại không biết xấu hổ vạch trần?" Vì chờ bọn họ rời giường, bà đã đói bụng từ lâu, không dạy bảo tốt đứa con ngạo mạn này sao được?
Hàn Ngữ lập tức nghi ngờ nhìn về phía chồng mình, thấy anh lảng tránh ánh mắt của cô, cô lại vòng đến trước mặt cùng anh tiếp xúc, nhưng anh lại lập tức rời đi, khuôn mặt cương nghị cũng hơi ửng đỏ.
Cô thế này đã hiểu, anh mốn cùng cô ở một chỗ bồi dưỡng tình cảm đac tốn một khoản khá cao. Nhưng mà sự thật chứng minh chiêu thức của anh thậy hữu hiệu, tình cảm hai người đột nhiên tăng mạnh, nếu anh không giơ ra một chiêu lớn thế này, không biết bọn họ còn giằng co bao lâu.
Cô lập tức kiễng mũi chân, tới gần bên tai anh thấp giọng nói :"Đứa ngốc, em sẽ không tức giận! Anh dụng tâm như vậy, em cảm động còn không kịp."
"Thật sự?" Anh lập tức quay lại, xấu hổ vừa rồi tan thành mây khói.
"Thật sự." Cô thiệt tình cười: "Anh thông minh như vậy, không chỉ để co hai chúng ta có thời gian hòa giải, cũng xúc tiến việc bồi đắp tình cảm với mẹ, có gì đáng trách chứ?"
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, cơ hội Hướng Kình cho mẹ du lịch xuất ngoại, đại khái cũng chỉ một lần như vậy, ngay cả anh cũng không nghĩ ngày mẹ mình về gần như vậy, anh thật cảm ơn ông trời đã an bài cho anh và Hàn Ngữ gặp nhau, làm cho anh rốt cục chiếm được ước mong thiên luân chi lạc.
Ba người trong phòng khách biểu lộ ý cười, một loại không gian thân mật cùng ấm áp ngập tràn trong lòng nhau, không cần phải nói.
"Con đi nấu cơm trưa." Hàn Ngữ thật có lỗi cười: "Mẹ nhất định đói bụng lắm!"
"Hàn Ngữ!" Hướng mẫu đột nhiên gọi cô lại, biểu hiện có chút không được tự nhên. "Cái kia..... Về sau công vệc nấu ăn, liền giao cho Phùng tẩu đi! Trước kia mẹ..... Ai, ra lệnh cho con những chuyện vặt vãnh, là mẹ không tốt, con cũng mẹ cũng có điểm quá khích...... Tóm lại, con không cần bận rộn......."
Nghe mẹ chồng nói một phen lộn xộn, Hàn Ngữ vội vàng mở miệng nói: "Mẹ, không phải mẹ thích đồ ăn con nấu sao?"
"Đương nhiên thích!" Hướng mẫu không cần nghĩ ngợi trả lời, "Là Phùng tẩu không ở đây mẹ mới nói, con nấu cái gì cũng ngon hơn, chăm sóc sức khỏe tốt, có đôi khi Phùng tẩu nấu đồ ăn rất nhiều mỡ, ăn vào thấy ngấy........
Hướng Kình cũng thêm vào: "Đúng vậy! Hàn Ngữ, tài nấu ăn của em không phải là kém, anh mỗi lần trở về đều ăn sạch mỗi một hạt cơm mới bằng lòng."
Cái này đúng rồi, Hàn Ngữ cười ngọt ngào: "Mẹ, nấu ăn cho gia đình là con tự nguyện, hơn nữa con cũng thích nấu ăn, điều này làm cho con cảm thấy mình ở trong nhà không vô dụng như vậy, hơn nữa nhìn mọi người ăn đồ con nấu hết sạch, cảm giác rất thành tựu!"
Nếu cô đã nói như vậy, ăn quán hay tay nghề của cô không cần nói thêm lời. Nhưng mà, Hướng mẫu còn thắc mắc trong lời nói của cô: " Hàn Ngữ, con cảm thấy con ở nhà thật vô dụng sao?"
Trong phòng khách, hai mẹ con Hướng mẫu nhìn nhau, Hướng mẫu đột nhiên suy nghĩ gì đó nói: "Lời Hàn Ngữ vừa nói, con có suy nghĩ gì?"
Hướng Kình thần bí một chút: "Con sẽ thu xếp chuyện này, chính là đến lúc đó, khả năng cần mẹ phối hợp một chút."
"Hàn Ngữ! Mau mau mau!"
Ngày nào đó, sau khi Hướng mẫu vừa kết thúc điện thoại, vội vàng thúc giục con dâu: "Nhanh đi thay quần áo, tối hôm nay Hướng Kình muốn dẫn chúng ta tham gia một bữa tiệc quan trọng, hai giờ qua đón chúng ta."
Hàn Ngữ bất ngờ: "Cái gì? Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy! Đáng giận, có tiệc cũng không nói sớm, hại mẹ cả thời gian làm tóc cũng không có, còn có quần áo đi dự tiệc phải làm sao bây giờ? Lại còn phải đi tìm người trang điểm nữa! Aizzzzzzz" Hướng mẫu cằn nhằn liên miên oán trách con trai, bà thời gian này ở nhà sống an nhàn sung sướng, trang phục và đồ nghề trước kia đã sớm bị cất vào rương ở dưới kia rồi.
Nhìn mẹ chồng lần đầu tiên vì tham gia dự tiệc mà khẩn trương, Hàn Ngữ bất giác mỉm cười: "Mẹ, đừng lo lắng, quần áo ở đó có rất nhiều, mẹ giữ dáng tốt như vậy, quần áo của mẹ con chỉ cần sửa lại cho tốt, về phần tóc cùng trang điểm, con sẽ giúp mẹ chuẩn bị tốt."
"Con làm?" Hướng mẫu có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến con dâu trước kia cũng có vài lần chỉ dẫn cho quần áo của bà đều đạt hiệu quả tốt, bà bình thường ăn mặc cao nhã, cho nên hạ quyết tâm, liền nói: "Được rồi, phải dựa vào con!"
Bởi vì thời gian cấp bách, hai mẹ chồng nàng dâu thảo luận tính chất bữa tiệc, để tìm xem mặc cái gì cho thích hợp, Hàn Ngữ dùng con mắt thẩm mĩ của mình đánh giá nhiều lần, sau hai giờ, hai người đã chuẩn bị xong.
Khi Hướng Kình đi đến, nhìn thấy cô vợ xinh đẹp của mình liền sửng sốt, anh biết cô bề ngoài xuất chúng, nhưng cứ mỗi lần nhìn bộ dạng cô mặc trang phục, vẫn là không khỏi nín thở tán thưởng.
"Nhìn được không?" Hàn Ngữ không quá tự nhiên, cô ít khi ăn mặc cẩn thận như vậy, lại còn phải tự mình chuẩn bị từ đầu đến chân, không biết có thích hợp không. "Còn có mẹ cũng là em tạo hình giúp, anh thấy thế nào?"
"Thật đẹp!" Anh giơ ngón cái lên, một lần nữa khen hai người phụ nữ: "Đúng rồi, hai người chờ một chút!" Anh giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng chạy lên lầu.
Hồi lâu, Hướng Kình chạy xuống lầu, nhìn Hướng Kình mặc chiếc áo lông trắng khi hai người vừa kết hôn, cả người toát lên phong độ, tựa như Bạch Mã Vương Tử, cô cảm động ánh mắt đều đỏ.
"Anh vẫn muốn tìm cơ hội mặc, anh không có quên nó." Anh giải thích: "Đây là một cơ hội tốt, làm cho mọi người xem tay nghề tốt của vợ anh tốt đến cỡ nào!"
Sợ nước mắt làm hỏng lớp trang điểm, Hàn Ngữ nhịn khóc, ngay cả chính cô đã quên chiếc áo này còn đâu!
Vì thế, ba người nhà Hướng gia mặc quần áo Hàn Ngữ làm thở gấp, đi vào hội trường bữa tiệc.
Hội trường là một nhà khách tư nhân, ánh đèn rạng rỡ sáng trưng, mọi mặc người quần áo nổi tiếng cười nói, rất náo nhiệt, làm cho Hàn Ngữ có chút khẩn trương.
"Đừng sợ, có anh." Hướng Kình vươn tay ra, tay Hàn Ngữ nhỏ bé đón nhận.
Thật kì quái, có bàn tay ấm áp của anh tuyền đến, cô cảm thấy an tâm rất nhiều, để anh dắt tay bước vào hội trường, mà Hướng Kình một tay kia đỡ Hướng mẫu, bởi vì đã có thói quen như vậy từ sớm, vui vẻ tự nhiên.
Hàn Ngữ lẳng lặng nhìn Hướng mẫu cùng mọi người nói chuyện, đột nhiên xem xét thế giới hoa lệ rực rỡ này, kỳ thật cũng không có cái gì, đại gia miệng đầy lỗi buôn bán, phụ nữ tán gẫu theo đè tài, như là quần áo, chức tước, xinh đẹp chỉ là bề ngoài.
Thông suốt điểm này, cô trấn định cả người xuống, thậm chí ngay cả khi Hướng Kình xin lõi phải rời đi, cô cũng không lôi kéo.
"Anh có việc thì đi đi, em sẽ chiếu cố mình tốt." Nếu trong công việc đã không giúp được anh, cô sẽ cố gắng ở phía sau diễn tốt nhân vật của mình.
Đợi sau khi anh rời đi, cô tìm nơi không có người, một bên uông rượu, một bên quan sát bên ngoài, lúc này một mĩ nữ duyên dáng đi về hướng cô, mang theo tươi cười, mặt mày bình thường nhưng lại mang dáng vẻ cao ngạo cung loại Tinh Tinh.
"Hi, cô là Hướng phu nhân đúng không?" Cô là do Hướng Kình bề ngoài tuấn lãng mang đến, trong lòng mang vẻ tâm tính: "Trang phục của cô thật không tệ, là hàng hiệu nào sao?"
Chỉ cần không phải là hàng hiệu, cô liền thắng. Mĩ nữ nghĩ rằng, nên điều chỉnh đẳng cấp một chút.
Hàn Ngữ không cho là đúng, trả lời khéo: "Đây là tôi làm."
"Chính cô làm?" Mỹ nữ mở miệng cười, vội vàng đem mấy nhóm phu nhân thục nữ đến giới thiệu: "Tôi giới thiệu một chút, đây là phu nhân của gia cụ Hướng Thành, cô nói trang phục trên người cô là do mình làm!"
Một vị phu nhân khác cười một chút: "Cô cần gì tự mình làm quần ao? Hướng Kình nghèo như vậy sao? Những vật phẩm tinh hoa đưa đến, không phải rất nhanh sao?"
Dù là bị vây quanh Hàn Ngữ vẫn không nhanh không vội trả lời: "Đây chỉ là sở thích của tôi, cùng với việc nghèo hèn gì không liên quan, tôi rất tự tin với việc làm quần ao, mới có thể mang ra mặc."
Nói tới đây, cô nhìn đến một vị phu nhân mặc trang phục trên người nhìn quen mắt, liền suy tư, đột nhiên hỏi: "Vị phu nhân này, xin hỏi quần áo trên người bà, là mua ở hội từ thiện mấy tháng trước đúng không?"
"Làm sao cô biết?" Vị phu nhân kia vừa nghe cô nhắc tới, vội vàng ưỡn ngực, đắc ý nói: "Bộ trang phục này có giá cao nhất, không phải bình thường đâu! Sản phẩm từ thện do chủ tịch Hướng Thành cung cấp..... A, không phải là mẹ chồng cô sao? Chính bà ấy cũng ngắm bộ này rất lâu."
Hàn Ngữ chậm rãi nói: "Đúng vậy, mẹ chồng tôi có đề cạp qua, bởi vì bộ trang phục này là do tôi làm."
"Cô tự mình làm?" Mọi người ngạc nhiên, vị phu nhân vội vàng hỏi: "Hương chủ tịch..... Tôi là nói, mẹ chồng cô nói, sản phẩm của cô được giải thuởng lớn quốc tế, có thật không?
"Đúng vậy, đó là tác phẩm lúc tôi mười bảy tuổi."
"Oa........" Mọi người vì vậy mà thảo luận ồn ào, đều có mắt không thấy Thái Sơn xấu hổ, nhất là vừa mở miệng mang giọng châm biếm người nổi tiếng, bị vài miếng xem thường.
"Khó trách thiết kế quần áo trên người cô có cảm giác tốt!" Vị phu nhân mặc trang phục do Hàn Ngũ thiết kế liền vội vàng ca ngợi, giống như chính mính mình cũng được thơm lây.
"Thật tốt, không cần lo lắng có người đụng hàng!" Có vài vị phu nhân diễm lệ đến, hâm mộ bốp cổ tay.
Từ xa nhìn thấy con dâu nhà mình như bị hổ sói vây quanh, Hướng mẫu vội đến giải vây, nhưng là đứng trong đám người nghe một hồi. Thấy thái độ trấn tĩnh của Hàn Ngũ liền hài lòng, thấy phía sau tán thưởng thì mới lên tiếng: "Mọi người đang nói con dâu tôi sao?"
Mọi người đang mở miệng thấy bà thì trấn tĩnh lại, bà đi vào trong đám người, dáng vẻ cao nhã lại hơi kiêu ngạo nói: "Gu thẩm mĩ của con đau tôi rất tốt, các người xem trang phục trên người tôi hôm nay, còn áo lông trắng trên người Hướng kình anh tuấn, còn có cả người từ đầu đến chân của cô, đều là từ bàn tay của nó."
Lần này lại đưa một trận sợ hãi nữa, Hàn Ngã không có quen trường hợp mọi người vây quanh khen ngợi, chỉ có thể khiêm tốn nói: "Tôi chỉ có thói quen tự tạo hình, dù nhà thiết kế có lợi hại cỡ nào, thì cũng chỉ có bản thân mới biết ưu khuyết điểm của mình không phải sao?"
Chỉ nói mấy câu liền làm cho mấy vị phu nhân cảm phục, họ rối rít khen ngợi Hàn Ngữ cùng trang phục trên người Hướng mẫu trang nhã cao quý lại không mất thưởng thức. Thậm chí có người yêu cầu Hàn Ngữ thiết kế tràn phục, khiến cho mọi người đánh trống reo hò, làm cho Hàn Ngữ nhất thời đáp ứng cũng không phả, mà từ chối cũng không phải.
"Các vị." Hướng kình đột nhiên xuất hiện, một tay đỡ lấy thắt lưng vợ: "Cac người muốn làm cho vợ tôi mệt chết sao? Mỗi người đến đều yêu cầu, cô ấy không chịu nổi."
Một ít phu nhân cũng thuận theo: "OA! Hướng Kình, cậu có phải là rất thương vợ? Nhưng mà chúng tôi chỉ nhờ cô ấy thiết kế quần áo thôi!"
"Mấy người yêu cầu ở đây không phải là ít, nếu cô ấy đáp ứng rồi, thì làm sao có thời gian theo tôi? Huống chi, thương vợ không phải là đúng sao? Chẳng lẽ các người dám nói không thương cho bạn trai hoặc chồng mình bề bộn công việc?"
Mọi người bị chặn không nói được lời, cho dù là, họ cũng không thể thừa nhận.
Thấy lời đồn vợ chồng bọn họ không giống như lời đồn không hòa hợp, ngược lại vô cùng ân ái, vài vị thiên kim tiểu thư nhìn Hướng Kình chằm chằm cũng lui xuống, mọi người dần dần tản ra chỗ khác.
"Cảm ơn anh cứu em!" Hàn Ngữ nhẹ nhàng ôm vai anh.
Hướng Kình thuận thế ôm lấy cô, hai người ôm nhau, đứng lên đi vào hội trường khiêu vũ.
"Là chính em biểu hiện vô cùng tốt, anh chỉ trợ giúp thôi. Em biết không? thẩm mĩ xuất sắc của em được khen ngợi ở dạ hội khiến cho mọi người chú ý, rất nhanh sẽ truyền ra, như vậy đồng thời cũng giúp cho hình tượng của công ty, anh còn phải cảm kích em nữa!"
"Thật thế sao?" Suy nghĩ một lát, cô như ngộ ra, cười nói: "Em hiểu rồi, em về sau sẽ không nói mình vô dụng, anh là tạo ra tin tưởng cho em đi?"
Anh cười nhưn không nói, ôm lấy cô thỏa mãn, còn hơn hết thảy mọi ngôn ngũ, về phần dụng tâm của anh, cũng phải là thiết kế ra là có thể đạt được mục đích, cũng phải chính cô mới có thể thành công!
"Em có muốn ra trung tâm sàn khiêu vũ không, làm cho nhiều người xem phong thái?" Hướng Kình nhìn đến, mẹ mình ở bữa tiệc như cá gặp nước, nghĩ đến vợ mình cũng sẽ thích. "Cũng làm cho bọn họ thấy mình yêu nhau như thế nào, đều không phải như lời họ nói không hợp nhau."
Hàn Ngữ thản nhiên lắc đầu."Mẹ anh đã nổi bật rất tốt rồi, anh rể tổ chứ trển lãm cá nhân biểu đạt tình yêu với chị, có lẽ làm chị cảm động, nhưng như thế này không thích hợp, sẽ chỉ làm em khẩn trương." Cô nhìn Hướng Kình cười ngọt ngào một chút, ở giữa chỉ có tình yêu. "trong lòng em biết anh yêu em là đủ rồi, không cần chứng minh cho người khác xem."
Nghe được lời của cô, Hướng Kình cũng sáng tỏ, hiểu ý quay ra tươi cười: "'Vậy, để cho chúng ta có hạnh phúc khiêm tốn đi!"
Hai người ôm nhau đắm chìm trong tình yêu, cho dù không lớn tiếng tuyên bố, người bên ngoài cũng có thể nhìn vào trong mắt họ cũng thấy được sự hòa hợp giũa hai vợ chồng yêu nhau cỡ nào, bởi vậy họ cũng thức thời không quấy rầy.