Cố Thần vừa mở thì phát hiện toàn là mấy câu xin số kênh trong bài post mới của Cẩm lý lý lý lý lý. Cố Thần không để tâm đến, mở công cụ liên lạc vào kênh tìm Cẩm lý lý lý lý lý.
“Đại thần cậu đến rồi!” Lúc cậu vào kênh thì phát hiện một giọng nói thành thật vang lên, nghe có vẻ rất vui sướng.
Cố Thần sửng sốt trong giây lát mới nghĩ đó có thể là Cẩm lý lý lý lý lý. Không nghĩ đến bình thường Cẩm lý lý lý lý lý thành thạo việc làm nũng ra vẻ đáng yêu lại có giọng nói rất giống công trong “Đuổi theo ánh nắng” như thế, vừa nghe sẽ biết ngay là giọng nam ấm áp dịu dàng. Dù sao thì giọng trên mạng cũng không thật mấy, có khi giọng cậu đang nghe lại là giọng nói của một người khác.
Cố Thần hỏi: “Cẩm lý lý lý lý lý?”
Đối phương vui vẻ trả lời: “Là tôi nè! Vậy mà đại thần cũng nhận ra được, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó! Nghe thấy giọng của cậu ở hiện trường hay lắm đó!”
Cố Thần nói: “Hẹn nhau lúc 7 giờ.” Ý chỉ cậu không bị muộn.
Đối phương: “…”
Đối phương cũng không bị sự lạnh lùng của Cố Thần đả kích, tiếp tục dùng mọi mánh khóe để tìm tiếp đề tài. Đợi đến lúc Cố Thần lấy kịch bản ở trong kênh ra, đối phương mới trở nên ngoan ngoãn để diễn với nhau.
Lúc Cố Thần lồng tiếng rất nghiêm túc, yêu cầu đối với bản thân mình cùng Cẩm lý lý lý lý lý đều rất cao. Ngay lúc bắt đầu tiến hành đoạn thứ nhất đã diễn đi diễn lại rất nhiều lần. Sau khi Cẩm lý lý lý lý lý từ từ tiến vào trạng thái thì Cố Thần mới buông tha cho anh, lấy một đoạn ngắn mình không nắm chắc ra luyện tập với Cẩm lý lý lý lý lý.
“Đại thần nè, giọng của cậu hơi khàn.” Cẩm lý lý lý lý lý quan tâm bảo, “Nếu không thì hôm nay đến đây thôi hen.”
“Được.” Cố Thần vẫn ít nói như trước đây, so với thiếu niên rực rỡ trong kịch bản thì khác nhau cả một trời một vực.
“Trước tiên đại thần đừng xuống, để tôi hát cho cậu nghe nha ~(≧▽≦)/~”
Cách nhau một đường dây internet nhưng Cố Thần vẫn có thể nghe được Cẩm lý lý lý lý lý vui đến thế nào. Cố Thần hơi hâm mộ rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà “Ừm” một tiếng ở lại kênh không thoát ra.
Nhạc đệm của “Lặng lẽ” ở trong kênh vang lên.
Cố Thần ngẩn người, mang headphones đến giường nằm, lắng nghe giọng hát dịu dàng từ headphones bay đến, từ từ bay đến lòng cậu. Có lẽ vì lâu rồi chưa tiếp xúc với người khác nên sự nhiệt tình như lửa nồng cháy của Cẩm lý lý lý lý lý khiến Cố Thần xuất thần.
Cậu lại thình lình mà ngủ thiếp đi.
Lúc này, cậu ngủ một giấc không mộng mị, có cảm giác ngủ đến khi trời sáng luôn. Khi sáng thức giấc thì thấy máy tính chưa tắt, kênh còn đang treo mà Cẩm lý lý lý lý lý vẫn còn ở trong kênh. Cố Thần nheo nheo mày, ở trong kênh gửi đến một câu: “Anh không ngủ ư?”
Cẩm lý lý lý lý lý nhanh chóng trả lời lại: “Sao lại như thế chứ? Tất nhiên là có ngủ rồi, chỉ là treo di động thôi. Đại thần cậu tỉnh ngủ chưa? ~(≧▽≦)/~ Bốp bốp bốp, ra giọng của tôi còn có thể thôi miên nữa! Đêm nay sẽ hát nhạc nhẹ cho cậu nghe!”
Cố Thần xóa đi câu “Xin lỗi nhiều lắm, tôi không cẩn thận mà ngủ quên mất” gửi sang một câu: “Tôi ra ngoài đây.”
Cẩm lý lý lý lý lý: “Đi đường cẩn thận nha (づ ̄ 3 ̄)づ”
Cố Thần: “…”
Cố Thần tắt máy tính đi thay quần áo.
Lúc Cố Thần mở cửa phòng ra thì thấy vẻ mặt đắc ý ngậm bánh bao uống sữa của Cận Lập.
Cận Lập thấy Cố Thần thì đặt sữa lại lên bàn bảo: “Anh mua bánh bao, có nhân thịt với nhân rau. Cậu xem thích cái gì thì ăn rồi còn đi học nữa.” Nói xong anh lấy một cái cốc ra rót cho Cố Thần một cốc sữa trắng ngà.
Cố Thần nói: “Cảm ơn.” Rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cầm lấy bánh bao thịt để ăn.
Cận Lập đã quyết định “Dời mục tiêu”, định dùng tất cả bản lĩnh trên người theo đuổi Thụy Thần nên đối mặt với Cố Thần cũng bình thường hơn. Anh cảm thấy Thụy Thần tuy độc mồm độc miệng nhưng nói cũng có đạo lý lắm chứ. Chắc chắn là anh trong trắng hai mươi mấy năm nên bị nghẹn đến hư luôn rồi — chỉ cần tìm một đối tượng là ổn thôi!
Cận Lập tự nhận lòng mình không có âm mưu đen tối gì, lén nhìn Cố Thần vài lần thì tức khắc nhận ra thân thể Cố Thần thật sự rất mong manh, lại không nhịn được mà nói thêm vài câu: “Lúc bình thường thì không cần tiết kiệm quá đâu. Một ngày ba bữa thì phải ăn nhiều một chút, cậu gầy đến mức gió có thể thổi bay thì sau này tìm bạn gái thế nào đây?”
Cố Thần lại “Ừm” một tiếng, cũng chẳng biết có nghe gì không nữa.
Cận Lập chăm chú nhìn Cố Thần ăn hai cái bánh bao, uống một cốc sữa rồi mới cho cậu ra khỏi cửa nhưng trong lòng vẫn chưa vừa ý quá. Ăn ít hệt như mèo con vậy, thảo nào lại gầy như thế, không biết lúc bình thường đi học có ăn ít giống vậy không đây.
Cận Lập nghĩ đến lời đề nghị của mẹ Cận cảm thấy rất có lý, nhanh chóng tìm một dì nào đó trong công ty quản lý việc nội trợ đến đây nấu ăn thôi.
Tối đó, Cận Lập bàn với Cố Thần vấn đề này. Giọng điệu cực kỳ có phong thái của bậc cha chú khiến Cố Thần không phản ứng được chỉ ngoan ngoãn cúi đầu. Đợi đến lúc Cố Thần suy nghĩ cẩn thận đáp ứng anh rồi thì lại càng có thiện cảm với khâm phục Cận Lập hơn.
Anh không phải là một người hay nói nhiều nhưng trong lòng tựa như gương soi, trông coi cái gì rành mạch cũng sẽ nhớ kỹ rành mạch.
Nếu đổi lại là cậu thì chắc chắn sẽ không đối xử tốt với kẻ bỗng nhiên xâm nhập vào cuộc sống của bản thân mình như vậy đâu.
Cố Thần lại nói: “Cảm ơn.”
Bây giờ cậu chưa tốt nghiệp, không kiếm được nhiều tiền nên chẳng báo đáp được gì cho Cận Lập, chỉ có thể mau chóng dùng tiền tìm một phòng ở ổn thỏa đợi sau khi thành niên rồi thì lập tức dọn ra ngoài, không gây thêm phiền toái cho Cận Lập, sau này có gì được thì có thể giúp đỡ cho anh.
Cuộc sống mỗi ngày sau đó của Cẩm lý lý lý lý lý là đến kênh của Cố Thần báo danh, trước lúc Cố Thần ngủ mỗi ngày đều hát cho Cố Thần.
Hai người lồng tiếng cực kỳ thuận lợi, Cận Lập kiêm luôn chức staff trong lúc hai người lồng thì ghi âm lại âm thô ổn thỏa luôn.
Tuy rằng mỗi đoạn đều gần như diễn với nhau tại hiện trường nhưng cảnh ứ ứ ứ lại được bỏ qua. Cận Lập vò đầu bứt tai, rất rất tò mò, anh ỷ vào chức đạo diễn của mình khiến Thụy Thần phải gửi âm cho mình.
Thụy Thần không chút do dự nhanh chóng gửi âm qua mail của anh.
Cận Lập vội vã nhấn vào, nhảy nhảy nhảy nhảy, nhảy đến cảnh ứ ứ ứ thì nín thở nghe xong rồi cương lên. Tuy rằng là công dịu dàng thụ mạnh mẽ nhưng cảnh ứ ứ ứ lại chẳng ấm áp gì cả. Cảm xúc đắn đo của Thụy Thần cực kỳ đúng lúc, tiếng thở dốc với lời nói từ từ tăng lên khiến Cận Lập hít thở nặng nề rồi ‘thức giấc’.
A a a a a a a a a quả nhiên cương lên!
Giọng của Thụy Thần dễ nghe nhất nhất luôn!
Cận Lập nhanh chóng chạy vào phòng tắm tắm rửa để tỉnh táo lại. Rồi thấy cũng đến giờ nói chuyện phiếm như lúc thường thì anh nhanh tay mở máy tính ra, về lại phòng lôi Thụy Thần đi tán nhảm.
Thụy Thần ôn hòa như lúc thường không trò chuyện nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên đáp lại một hai câu.
Hát xong ca khúc thứ ba, Cận Lập thấy Thụy Thần không lên tiếng thì ở trong kênh thốt lên một câu “Ngủ ngon”.
Không nghĩ đến đèn của Thụy Thần bất ngờ xuất hiện còn chợt sáng lên nữa —
“Anh đang theo đuổi tôi sao?”