Cậu nhóc khó hiểu, không đoán được nguyên nhân.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là môn Thể dục, môn này của bọn trẻ rất đơn giản. Giáo viên Thể dục một thầy giáo cao to vạm vỡ, và điều đầu tiên thầy làm khi vào tiết là:
– Hôm nay là tiết đầu tiên, lớp mình sẽ học ở trong lớp làm quen trước nhé!
– Các tiết sau các em ra thẳng sân vận động tập hợp, đừng ở trong lớp chờ thầy.
Còn Miêu Miêu, từ lúc giáo viên đi vào cô bé vẫn luôn cúi gằm mặt, cơ thể đơ như pho tượng.
Giọng thầy Thể dục to, cực kỳ giống cực kỳ giống bố cô bé.
Lúc này lớp học xôn xao tiếng nói chuyện không ngừng, thầy bèn vỗ bàn:
– Cả lớp trật tự! Các em có bàn luận thêm nữa thầy cũng không cho ra sân vận động đâu, cho các em ở trong lớp nói chuyện.
Sợi dây trong đầu bé Miêu Miêu đứt phựt.
Mày thích khóc lắm phải không? Khóc to lên! Hôm nay tao cho mày đủ thì thôi! Hình như có ai đó đang kéo mi mắt bé.
– Con sai rồi, con không dám nữa! – Ngồi sụp xuống, Miêu Miêu lập tức trốn dưới bàn học.
Hành động của Miêu Miêu khiến giáo viên trên bục giảng hoàn toàn hóa đá, Chu Viên ngồi cạnh cũng vậy.
Cậu nhóc ngồi xổm xuống thì thấy bé trốn trong góc tối, cả người run rẩy.
Thầy giáo Thể dục vội sải bước xuống, Miêu Miêu càng khóc to hơn:
– Đừng đánh con… Con không khóc… Không khóc nữa…
Các bạn khác đều đứng dậy, nghển cổ xem.
Chu Viên vội nói:
– Thầy ơi, thầy dẫn các bạn ra sân vận động trước để em dỗ bạn ấy ạ.
Vào giây phút này chính thầy giáo cũng ù ù cạc cạc, nhưng đứa bé này nổi tiếng trong văn phòng, dù sao đây cũng là học sinh gương mẫu tiêu biểu khiến người ta vừa quý vừa bực được toàn bộ giáo viên bầu chọn.
Tất nhiên thầy biết điều này, ngước lên nhìn các bé khác:
– Vậy thầy dẫn các em ấy ra sân vận động trước.
Dưới sự chỉ đạo của giáo viên đám nhóc lần lượt rời khỏi lớp, lúc đi chúng đều lo lắng ngoái nhìn chỗ Miêu Miêu.
Chờ đến khi các bạn đi hết, Chu Viên mới đẩy ghế mình sang một bên rồi chui xuống gầm bàn, vừa nói chuyện vừa tiến đến gần Miêu Miêu:
– Miêu Miêu ơi, Miêu Miêu…
Miêu Miêu vẫn còn run rẩy, quay mặt vào tường, quay lưng với cậu nhóc.
– Người vừa nãy là giáo viên Thể dục lớp mình, thấy cậu trốn thầy ấy sợ hãi bỏ chạy mất rồi. – Chu Viên nói – Miêu Miêu, xem đây là cái gì này?
Miêu Miêu ngoảnh đầu lại thì thấy Chu Viên đang cầm một miếng thịt khô:
– Đây là thịt khô bác cậu làm phải không? Ăn ngon lắm!
Miêu Miêu nghe thấy có người khen bác gái, tuy sợ hãi vẫn cất giọng khe khẽ:
– Bác… làm lâu lắm.
Bận rộn trong phòng bếp rất lâu, vất vả lắm mới làm được.
Nhắc đến chị Hoa, Miêu Miêu lại bật khóc nức nở, không thể để bị đánh nữa, bác gái sẽ đau lòng, sẽ khóc…
Lúc trước Miêu Miêu nhập viện, mắt chị Hoa lúc nào cũng đỏ hoe, thường khóc thầm, Miêu Miêu cũng là người hay khóc nên chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra.
– Bác của Miêu Miêu vất vả rồi! – Chu Viên vừa an ủi vừa đút một miếng thịt cho Miêu Miêu.
Cô bé cắn một miếng, mùi hương quen thuộc gợi lên bao ký ức.
Bác gái nấu cơm cho bé, dạy bé làm bài tập, mớm thuốc cho bé, còn hà hơi sưởi ấm nữa.
Chu Viên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cảm xúc của cô bạn đã ổn định.
Có vẻ như bác gái đối xử với cậu ấy rất tốt nên mới có thể dễ dàng khiến cậu ấy lấy lại cảm giác an toàn độc nhất thông qua hương vị của thức ăn.
Tuy nhiên cậu vẫn phải làm cô bé dần dần nhận ra giáo viên Thể dục không phải người đánh bé lúc trước, cũng không dễ dàng đánh bé, dù thế nào cô bé phải từ từ quen thuộc với thế giới này.
Chu Viên chìa tay ra nắm tay Miêu Miêu:
– Vừa nãy Miêu Miêu làm cho thầy ấy sợ lắm.
Miêu Miêu lại cúi đầu xuống, không dám nói gì.
Chu Viên xoa đầu cô bé, kiên nhẫn nói:
– Họ là giáo viên, không thể đánh học sinh, nếu đánh học sinh thì sẽ bị nghỉ việc. Miêu Miêu có biết công việc là gì không?
Miêu Miêu không biết nó là gì, hàng ngày bác gái đều phải đi làm, bác trai cũng vậy, nhưng không biết cụ thể là gì.
– Nếu bị nghỉ việc, sẽ không có thức ăn. – Chu Viên nói tiếp – Sẽ bị đói.
Miêu Miêu biết bụng đói sẽ rất khó chịu.
– Thế nên họ sợ người khác nói đánh học sinh. – Chu Viên tiếp tục nói – Một lát nữa thầy ấy nhất định sẽ bị gọi lên phòng Hiệu trưởng và bị nói thế này – Chu Viên hạ giọng bắt chước theo cách nói của người lớn – Đồ xấu xa, dám đánh Miêu Miêu của chúng ta, không cho cậu dạy nữa, cho cậu bị đói bụng…
Miêu Miêu mở to mắt nhìn Chu Viên:
– Nhưng… Nhưng… Thầy không đánh tớ mà…
Miêu Miêu nhận ra rằng người lớn cũng sẽ bị đói, lúc ấy bé quá sợ hãi nhưng giờ mới nhận ra thầy không hề đánh bé.
– Thế là thầy Thể dục khóc lóc phân bua, nhưng mà… Tôi không đánh Miêu Miêu… Học sinh trong lớp… Mất trật tự quá… Tôi đang quát các em ấy… Miêu Miêu nghe lời nhất, ngồi im tại chỗ, tôi đâu có mắng em ấy. – Chu Viên sụt sịt nói.
Miêu Miêu cảm động lây, nước mắt rơi xuống:
– Đừng khóc… Tớ sai rồi…
– Lúc này Hiệu trưởng cũng nói, đừng khóc, nếu Miêu Miêu vào tiết Thể dục nói chuyện với cậu thì điều đó chứng tỏ cậu không đánh bé, cậu không bị đói nữa.
Miêu Miêu nín khóc, song vẫn nói:
– Chúng mình đi học Thể dục nào.
Thực tế là bé không biết học Thể dục để làm gì.
Chu Viên lấy giấy trong ngăn kéo ra lau nước mắt cho Miêu Miêu:
– Vậy chúng mình ra học Thể dục nhé!
Rồi cậu nắm tay Miêu Miêu, kéo bé ra khỏi gầm bàn học.
Lúc kéo ra thì tình cờ gặp cô Lý chủ nhiệm. Sau khi thầy Thể dục dẫn cả lớp ra sân vận động thì đi gọi điện ngay tìm cô Lý. Cô Lý bèn vội vàng chạy tới, suy xét Chu Viên đang dỗ Miêu Miêu ở trong lớp nên không vào ngày. Đương nhiên cô cũng nghe thấy giọng Chu Viên ở bên trong.
Bây giờ thấy Chu Viên nắm tay Miêu Miêu đi ra, cô lập tức nghiêm mặt nói:
– Bạn Chu Viên, em có thấy thầy Thể dục đâu không, Hiệu trưởng gọi thầy ấy lên phòng có việc.
Chu Viên đáp:
– Không, không ạ.
Sau đó cậu nhóc kéo Miêu Miêu đi nhanh, sốt sắng nói:
– Hiệu trưởng đang tìm thầy Thể dục kìa.
Miêu Miêu nhận ra sự nghiêm trọng của việc này.
Và dưới sự tô vẽ của Chu Viên, người đàn ông cao to vạm vỡ dữ dằn kia vô tình bị biến thành một kẻ đáng thương sắp bị đói.
Ra đến sân vận động, các bạn đang chơi trò chơi, Chu Viên nhìn mãi mới thấy giáo viên Thể dục đang ngồi xổm ở một góc sân vận động.
Chu Viên đờ người, chẳng cần nói cũng biết cô chủ nhiệm gọi điện cho thầy ấy.
Hết chương 10