Khoảng giữa đêm khuya khoắt, chúng tôi thường kéo nhau đi ăn lót dạ cho ấm bụng. Thỉnh thoảng còn uống tí chút. Trước kia tôi cũng uống, nhưng hai tháng nay thì thôi hẳn.
- Đợi 10 phút, mình uống xong cốc cà phê.
Flying Dance đã xa tôi gần hai tháng. Cứ 3 giờ 15 phút tôi lên mạng, nhưng không vào bất cứ chat room nào, chỉ yên lặng ngồi nhớ cô ấy. Thái mắng tôi ngu ngốc, người đã đi xa rồi, làm thế có ích gì. Nhưng dù cơ thể Flying Dance đã rời xa, tôi vẫn không muốn linh hồn cô ấy bị cô đơn một mình, cô ấy đã bảo cô ấy sợ cô đơn.
- Đồ Tồi, cậu cai cà phê rồi cơ mà - Thái tò mò.
Thực ra tôi vẫn nhớ lời cô ấy dặn hôm nào. Sau khi cô ấy ra đi tôi không uống cà phê nữa, nhưng đêm nay đột nhiên thấy thèm, tôi pha cả cho cô ấy một cốc. Hôm nay là 15 tháng 3, cô ấy tròn 22 tuổi. Hôm 17 tháng 1 ấy, Đài Bắc mưa to kinh khủng. Khi tôi đến nơi, người ta kể lại rằng cô ấy ra đi khoảng 3 giờ 15 phút. Hai tháng sau, tôi cố gắng không nghĩ đến cô ấy nữa. Vẫn phải ăn cơm, buổi tối vẫn phải ngủ, còn phải lên lớp, chạy đôn chạy đáo cho kịp thời hạn nộp luận văn. Tôi cứ hi vọng sẽ dần dần quên cố ấy, và hi vọng của tôi giống như mong bầu trời không còn xanh, cây cối không mọc ra lá, buổi đêm không còn ánh sao, mặt trời không chiếu sáng... Tôi biết mình đang mong một điều không tưởng. Mỗi khi nước mắt sắp sửa trào ra, tôi lại vội vàng lên mạng, vào những trang truyện cười để đánh lừa sự buồn bã. Mọi việc dường như vẫn giống khi chưa gặp cô ấy. Thái vẫn phong lưu hào hoa, tôi vẫn khô cứng chán nhàm. Chỉ có điều chú mèo ngoài mái hiên hình như không còn kêu nữa. Tôi lên mạng, tắt hết các chat room, ra hành lang lấy nước đun cà phê. Trong khi đợi nước chảy đầy bình, tôi bỗng thấy một bức thư đặt trên hòm thư tầng 2. Tôi đang học Master, chúng tôi dùng hòm thư tầng 3, còn tầng 2 là hòm thư Doctor. Phong bì thư đề tên người nhận là Đồ Tồi. Tôi không nghĩ ra trong khoa còn có ai có cái biệt hiệu quá quắt như vậy. Có lẽ là thư của tôi. Tôi mở ra, bên trong còn có một tờ giấy nhỏ, và một phong thư khác màu cà phê. Tờ giấy viết:
Xin chào, xin lỗi tôi không biết tên anh. Tôi là bạn cùng phòng với Flying Dance. Mấy ngày trước người nhà cô ấy thu dọn đồ đạc còn lại, phát hiện ra bức thư này nên nhờ tôi chuyển cho anh. Tôi chỉ biết khoa của anh, nên đành thử xem sao.
E
v
a
n
Bức thư đã đến được gần một tháng. Chắc Evan đã khóc nhiều, trên tờ giấy có nhiều vệt nước làm nhoè cả chữ. Ngoài phong thư màu cà phê có một hàng chữ Gửi Đồ Tồi (Hoàng Tử Ếch của tôi) viết bằng nét chữ khác, rất thanh mảnh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chữ của Flying Dance, chữ của cô ấy cũng nhẹ nhàng bay bướm như chính cô ấy. Tôi cố nén lòng, run rẩy mở bức thư. Một tấm ảnh và chiếc cuống vé. Rạp Nam Đài số ghế 13 hàng 11, buổi chiều 2 giờ 20 ngày 31 tháng 12 năm 1997. Trên cuống vé có chữ ký của tôi và thêm chữ ký của cô ấy. Trong phong bì còn có một trang thư thơm mùi nước hoa Dolce Vita quen thuộc. Cô gái trên bức ảnh đứng trên thảm cỏ xanh mướt mắt, mặc chiếc quần vẩy màu cà phê Mô-ca, áo len màu cà phê Bra-xin và khoác ba lô màu Ca-pu-chi-nô thân thương. Phía sau bức ảnh hằn lên mấy dòng chữ:
Dear jht,
Màu cà phê của em, sao Song ngư. Màu xanh lam của anh, sao Bò cạp. Trang thư màu xanh trong phong bì màu cà phê, anh hiểu ý em muốn nói gì rồi chứ? Nhìn thấy em như ly cà phê thơm ngon thế này anh có muốn uống không? Ồ, nuốt nước miếng vào trong đi nhé, đừng rỏ ra như thế...
Flying Dance
Một nụ cười đắng chát lướt qua môi. Làm sao có thể nhỏ nước miếng nổi, bởi vì có thứ gì nghèn nghẹn sắp chực trào ra khỏi người tôi. Trang thư màu xanh viết vài dòng ngắn gọn:
Nếu còn một ngày để sống, em sẽ làm bạn gái anh
Em còn sống được ngày nào? Không có nữa.
Vì thế nên, rất đáng buồn, em không thể làm bạn gái của anh.
Nếu mọc ra đôi cánh, em sẽ bay xuống từ thiên đàng.
Em có cánh hay không? Không hề có.
Bởi vậy, rất đáng buồn, em không thể gặp lại anh.
Rút hết nước bồn tắm, cũng không thể dập tắt nổi ngọn lửa tình yêu cho anh.
Nước bồn tắm có rút được không? Có thể!
Bởi vậy nên, thế đấy, em yêu anh.
Flying Dance
Lồng ngực tôi như bị xé tung ra, bức bối. Nước mắt tràn ra bất chấp tôi cố nuốt đi. Flying Dance đã lấy lại những giọt nước mắt tôi còn nợ cô ấy suốt hai tháng vừa qua...
Phim Titanic đoạt 11 giải Oscar năm ấy, nhưng nữ nhân vật chính Rose không được giải diễn viên xuất sắc nhất, cả bà Rose già cũng không có duyên với giải diễn viên phụ xuất sắc. Xem ra, người bất hạnh trong phim chưa chắc đã không gặp hạn ngoài đời.
Còn chàng Jack trong đời liệu có cần vĩnh viễn ở bên Rose hay không? Có lẽ chẳng cần băn khoăn điều ấy, bởi vì cô gái màu cà phê xinh đẹp như con bướm nhỏ sẽ mãi mãi tung cánh lượn bay trong tim tôi...
The end
Em bay nhảy nhẹ nhàng, giữa thiên đường yên tĩnh.
Ánh mắt các cô tiên lướt lại, lạ kỳ.
Họ ngạc nhiên, hay ngắm kỹ.
Cũng không làm em rối loạn nhịp đi.
Bởi khiến em nhảy bay lướt bước.
Đâu phải là những đôi mắt, ánh nhìn kia.
Mà là anh - Hoàng tử Ếch diệu kỳ...
..........................................................
Đôi lời của tác giả - THÁI TRÍ HẰNG
Kể từ 22 tháng 3 đến 29 tháng 5 năm 1998, tôi "tiêu tốn" hai tháng tám ngày viết xong 34 đoạn đăng thường kỳ trên mạng. Bình quân hai ngày một đoạn, có nhanh không nhỉ? Tôi không rõ, bởi vì trước đây tôi chưa từng viết tác phẩm nào dài như thế này. Viết trên mạng thật là tẻ ngắt. Nhất là phải ngồi gõ kỳ cạch liên hồi bên chiếc máy tính lạnh lẽo hàng đêm. Đáng buồn hơn nữa là tôi key in rất chậm, lần nào gõ xong nhìn lên đồng hồ cũng gần 4 giờ sáng. Đã có mấy lần tôi định bỏ ngang, suýt nữa bỏ hẳn. May có các độc giả gửi email đến động viên. Câu chuyện này được copy rất nhiều trên các trang web của thế giới. Nhận được email bằng tiếng Anh hoặc chữ giản thể, tôi vô cùng xúc động. Nếu hỏi tôi viết truyện này thu hoạch được gì sâu sắc nhất, tôi sẽ trả lời không do dự: những bức email của độc giả gửi đến từ bốn phương trời. Các bạn bè hay hỏi tôi: nổi tiếng có mùi vị như thế nào? Tôi đáp: mạng Internet là hư ảo, danh tiếng cũng là hư ảo. Tắt máy vi tính đi, tôi vẫn là tôi, một nghiên cứu sinh khoa thủy lợi, và cũng đau đầu với các vấn đề ngập lụt úng hạn như ai. Khi đến ăn khoai tây chiên và uống Cô-ca ở cửa hàng Mc.Donal trên đường Đại học, người bán hàng không hề giảm giá cho tôi. Mỗi khi nhìn thấy nước hoa Dolce Vita mới ở cửa hàng Christian Dior, tôi lại định bảo với nhân viên bán hàng mình chính là anh chàng Đồ Tồi, có giảm giá tẹo nào hay không? Nhưng tôi kìm mình lại, bởi vì nhân viên bảo an trong cửa hàng nhận lương không phải để ngồi không. Tôi không có nhiều năng khiếu văn học, viết văn chủ yếu bằng lòng nhiệt tình và yêu thích. Tôi tin rằng trên mạng cũng có nhiều người giống tôi. Nếu bạn đọc thấy một tác phẩm khá trên trang web, xin đừng tiết kiệm một tràng vỗ tay. Tôi cũng chỉ mong mình là hòn đá ném ra để kêu gọi những viên ngọc. Sau khi viết xong câu chuyện này, tôi hân hạnh được biết thêm nhiều người bạn mới. Rất cảm ơn họ thường xuyên góp ý cho tôi. Tôi cũng cảm ơn người bạn cùng phòng Nhạc Hàn đã thiết kế giúp trang web cá nhân và xử lý cho tôi rất nhiều vấn đề lặt vặt. Dĩ nhiên phải cảm ơn các bạn đã gửi ý kiến đến trang web của tôi. Các bạn cũng là động lực sáng tác của tôi. Chỉ có thể nói rằng: tôi thật sự may mắn. Cảm ơn!