• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư phòng—

-Tiểu Mai ngươi có biết đại tiểu thư gần đây đi đâu không. –Sắp sang năm mới rồi, vậy mà trời càng ngày càng lạnh, cũng không nghĩ ra bản thân ta đã xuyên không được 4 tháng rồi, cuộc sống những ngày qua đều bình bình ổn ổn, ăn rồi ngủ lại đi dạo phố phường rồi lại ăn lại ngủ. Mà mối quan hệ của ta với đại tiểu thư thì vẫn như trước, lúc nóng lúc lạnh, lâu lâu lại ăn hành, đặc biệt mỗi khi ta đi ra ngoài trở về (=_=!) đại tiểu thư thật khó hiểu mà.

-Cô gia, người vẫn nên hạn chế chọc giận tiểu thư đi, gần đây tiểu thư phải kiểm tra sổ sách cuối năm, ngày nào cũng phải trực tiếp đi tới từng cửa tiệm để kiểm tra. –Tiểu Mai cùng ta quen cũng được 4 tháng, tính cách nàng liền một bước biến chuyển, ngày trước nói 1 nghe 5 bây giờ nói 1 câu liền châm chọc 10 câu, đôi khi không có đại tiểu thư cãi nhau thì liền kiếm nàng nói đỡ chán, tuy thế nhưng nhiều lần nàng còn giúp ta nịnh vài câu trước mặt đại tiểu thư...quả nhiên được ta dạy dỗ có khác.


-Chậc, ngươi làm như ta thích chọc giận đại tiểu thư lắm vậy, ta chỉ mới bước chân ra khỏi phủ nàng ấy liền biến thân, hừ hừ... –Nhớ lại ánh mắt bức người của đại tiểu thư vẫn còn khiến ta sởn hết da gà, người cập rập.

-Cô gia, hẳn mặt người nhìn đáng ghét quá đây mà!

-Hừ mặt ta người gặp người yêu, thế mà ngươi dám nói ta trông đáng ghét. –Tiểu Mai ngươi thực xấu xa, nỡ lòng nào nói mặt ta xấu chứ hức...

Cuối cùng lại đấu khẩu, đấu mãi cuối cùng ta bất lực phải đuổi nàng ta đi ra ngoài chơi, một mình kiếm mấy cuốn sách đọc. Chỉ tùy tiện cầm lên một cuốn lại phát hiện trong cuốn đó kẹp một tờ giấy, ta thì lại tò mò, căn phòng này vốn là của nguyên chủ trước đây, tờ giấy đó hẳn là của nàng ta khi còn ở đây. Đến lúc mở tờ giấy ra ta bỗng ngạc nhiên, hóa ra lại là một bức họa, có dấu ấn tên Mục trên đó.

-Người này hình như...Vân Minh sao?


Mục Y Lăng kia cũng thật thú vị, họa cây họa cỏ , họa phong cảnh không họa lại đi họa người, không những thế còn là một nam nhân, ta thì vốn hơi khó nhận hình đoán tên, nhưng ngắm đi ngắm lại, hết lui lại tiến, lục lọi từng kí ức trong đầu cuối cùng ta cũng phát giác nam nhân trong tranh không ai khác chính là Vân Minh. Thực không thể ngờ.

-Hazz, Mục Y Lăng ơi là Mục Y Lăng, ngươi nói ta phải làm sao đây? Tuy nói ta chiếm lấy cơ thể của ngươi, tuy có lẽ ngươi đã chết thay ta nhưng không vì thế mà ta phải báo ân cho ngươi chứ, ta có thể thay ngươi sống một cuộc sống an nhàn thoải mái, nhưng thay ngươi yêu hắn ta sợ không làm được rồi. Mục Y Lăng , nếu ngươi nghe được thì đừng có trách ta, ta cũng sẽ cầu mong kiếp sau ngươi sẽ tìm được một nam nhân tốt để yêu thương.

Đặt bức họa lại vị trí cũ, ta ngẫm nghĩ, Vân Minh quả thực là một nam nhân tốt đáng để yêu đáng để dựa dẫm vào, Mục Y Lăng trước kia hẳn đã yêu hắn từ lâu, nhưng tiếc thay người giờ đã không còn, mà người đứng ở đây cũng chỉ là một người xa lạ. Tình cảm lại không thể gượng ép, thôi thì cố gắng sống tốt cho bản thân cũng coi như giúp nàng ta sống tốt đi.....

.

.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK