• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công chúa Sissi

Thông với ban công là một cánh cửa nhỏ, cửa trượt bằng kính, không khóa. Bạch Lãng mở cửa bước ra ngoài.

Khác với cái nóng bên trong, không khí bên ngoài rõ ràng lạnh hơn hẳn. Bạch Lãng chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, cậu không nhịn được run lên. Cậu nghĩ thầm, nhiệt độ trong ngày của Vienna đúng là chênh lệch lớn quá.

Ban công không lớn, Kỳ Tư Niên dựa vào ban công yên lặng nhìn Bạch Lãng, không nói lời nào.

Bạch Lãng bưng nước chanh tới: "Thủ trưởng, anh uống có nhiều không?"

Kỳ Tư Niên nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Một chút."

Anh cầm lấy ly nước chanh, tựa hồ như không muốn uống, chỉ lịch sự nhấp một ngụm, ánh mắt anh lướt qua người Bạch Lãng một vòng, nói: "Vào đi, em mặc ít quá. Cẩn thận bị cảm."

Bạch Lãng kéo quần áo, nói: "Em không lạnh, bây giờ đang là mùa hè."

Kỳ Tư Niên cũng không cố chấp, xoay người, đặt ly trên lan can, mỉm cười: "Cũng đúng. Em còn trẻ."

Bạch Lãng lập tức nói: "Anh cũng đâu có già."

Lúc đang nói thì lại có một bóng người đi ngang qua cửa sổ, Bạch Lãng có thể cảm nhận được một vài ánh mắt vô tình hoặc cố ý từ bên trong truyền ra. Cậu chợt nhận ra Kỳ Tư Niên trốn ở đây một mình vì không muốn bị quấy rầy. Có nhiều người như vậy ở đây, không có khả năng không có người để ý tới Kỳ Tư Niên, nhưng chỉ có mình cậu ngây ngốc ra đây để bị ghét, quả thực là thiếu tôn trọng.


Bạch Lãng đang chìm đắm trong cảm xúc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu thấy hơi phiền lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói một câu: "Em đến mang cho anh ly nước chanh, không làm phiền anh nữa ạ."

Cậu quay người định rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, Kỳ Tư Niên lùi lại vài bước từ lan can đến góc tường, bị rèm che lại, là một điểm mù không ai có thể nhìn thấy.

Giọng nói của Kỳ Tư Niên trầm trầm: "Nếu không có việc gì thì tới đây nói chuyện với tôi."

Bạch Lãng hơi sửng sốt, đi tới bên cạnh Kỳ Tư Niên.

Trời đã tối rồi. Đám đông đang tụ tập dần giải tán, Cung điện Schonbrunn khổng lồ lại biến thành một lâu đài tối tăm, chỉ có giai điệu valse du dương từ cánh cửa phía sau vang lên, bồng bềnh trong làn gió đêm dịu nhẹ. Cách đó không xa là một dãy đồi nhấp nhô trải dài, nhìn dọc theo đường viền màu đen, người ta có thể nhìn ra những con phố rực rỡ ánh đèn của Vienna.

Bầu trời đêm chia ảnh thành đôi.

Thật ra Bạch Lãng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong lòng lại buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn im lặng.

Kỳ Tư Niên tựa người vào phiến đá trên sân nhìn cậu, đột nhiên mỉm cười: "Sao mắt em lại sưng thế kia?"

Bạch Lãng "Dạ?" Một tiếng, theo bản năng dưa tay dụi mắt, đầu ngón tay đụng tới làn da, cậu mới nhớ ra có lẽ là do hồi nãy ngồi ở dưới sân khấu khóc như đồ ngốc.

Cậu ngại phải giải thích chuyện này nên giả vờ bối rối, cũng may Kỳ Tư Niên dường như chỉ tùy tiện đề cập đến nó, mà không thực sự có ý định đi sâu vào vấn đề.


Đúng lúc này, bên trong hình như đã phát hiện ra bóng dáng Kỳ Tư Niên đã biến mất ngoài cửa sổ, một người đàn ông trung niên cầm ly rượu trong tay đi về phía này, dừng lại trước cửa nhìn về phía sân thượng.

Bạch Lãng mơ hồ nhớ tới người này là nhà sản xuất âm nhạc nào đó. Cậu cũng trốn sau tấm màn và nói: "Thủ trưởng, có rất nhiều người đang tìm kiếm anh."

"Trời tối, kính phản chiếu, từ bên trong nhìn ra sẽ không thấy rõ chúng ta." Kỳ Tư Niên nói, ánh mắt liếc qua cửa sổ, nhẹ nhàng lẩm bẩm, "Đêm đẹp như vậy, nếu chỉ mãi nói về công việc thì đáng tiếc quá."

Bạch Lãng quay đầu nhìn anh: "Em tưởng bọn họ đến tìm anh là để nói về âm nhạc."

"Nói chuyện âm nhạc với một số người là một loại hưởng thụ, còn nói chuyện với một số người khác thì đó là một loại xã giao." Hình như Kỳ Tư Niên đã uống hơi nhiều, anh hơi nhắm mắt, chỉ khi nói chuyện với Bạch Lãng, anh mới làm ra cử chỉ đang lắng nghe.

Bạch Lãng nghe vậy, rất muốn hỏi thử vậy lúc nói chuyện với mình là kiểu nào, nhưng Kỳ Tư Niên rất nhanh đã cho cậu câu trả lời: "Dù sao đây cũng là Cung điện Schönbrunn, nơi sinh ra những linh hồn tự do. Chúng ta nên nói về Yearning for Distant Places." [ Khao khát về những nơi xa xôi ]

"Yearning for Distant Places......" Bạch Lãng nhỏ giọng lặp lại, "Chủ đề này là nói về công chúa Sissi phải không ạ?"

Vị công chúa nổi tiếng này được chồng là vua Joseph vô cùng yêu thương nhưng lại không hạnh phúc. Cô cả đời yêu tự do, ghét sự gò bó của hoàng gia, cuối cùng cô bị ám sát và chết ở nước ngoài khi đang đi du lịch, dòng chữ cuối cùng còn lại trong nhật ký của cô là "Dù có đi bao xa, dù có chuyện gì xảy ra, đều phải chăm sóc tâm hồn mình."

—— Nó trùng hợp với chủ đề của buổi hòa nhạc này.

Là cao trào cảm xúc của toàn bộ buổi hòa nhạc, tay trái Kỳ Tư Niên xử lý rất lưu loát và gọn gàng, tay phải cố tình làm nổi bật chủ đề biến tấu tám phần tươi sáng. Động tác quỷ dị của Paganini đã biến đổi hoàn toàn và không còn là một màn trình diễn khó nữa, tiếng đàn ấy vang lên khác hẳn, những nốt nhạc như bay lên mây.


Kỳ Tư Niên mỉm cười gật đầu, Bạch Lãng thưởng thức một lát rồi thở dài: "Trước ngày hôm nay, em đã nghĩ Paganini của anh phải là một cung điện lộng lẫy, một chú chim sơn ca vàng đang hót lảnh lót và một đóa hồng đang nở rộ. Em thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể nghe thấy tiếng núi, tiếng gió và tuyết của dãy Alps rộng lớn từ Paganini."

Kỳ Tư Niên nghe vậy ngước mắt lên: "Đó là điều mà Công chúa Sissi đã mong mỏi suốt cuộc đời. Quả thực phải dùng Paganini để diễn thì có hơi miễn cưỡng, nhưng VPO cần một Paganini."

Anh vừa nói, Bạch Lãng đã hiểu. Sự phát triển của âm nhạc cổ điển không hề dễ dàng, và những dàn nhạc kỳ cựu như VPO vốn đã tồn tại cả thế kỷ lại càng rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ hơn. Để kiếm tiền, các nhà điều hành thường xuyên dàn dựng các bộ phim chuyển thể trong các buổi hòa nhạc, điều này không chỉ mở rộng lượng khán giả, đồng thời còn khiến một số thính giả thực sự yêu thích nhạc cổ điển Baroque tức giận. Vì vậy, VPO đang rất cần một cuộc kiểm tra chất lượng, tốt nhất là một đường đua đủ ấn tượng. Họ chọn hợp tác với Kỳ Tư Niên để biểu diễn Paganini mang lại hiệu ứng sân khấu tuyệt vời.

Bạch Lãng gật đầu: "VPO tìm anh là một lựa chọn sáng suốt nhất của cuộc đời. Suy cho cùng, em không nghĩ ra có nghệ sĩ diễn tấu nào có thể mang đến cho Paganini cảm giác tự do đến từ phương xa." Nói xong, chính cậu cũng cảm thấy mình hơi giống mấy fan cuồng nhiệt, không nhịn được bật cười

Kỳ Tư Niên cũng khẽ cười, giọng điệu có chút say: "Người nghệ sĩ diễn tấu dù giỏi đến đâu cũng phải có khán giả có thể hiểu và cho ý kiến. Nếu không, con đường này sẽ quá cô đơn."

Bạch Lãng nhận ra sự nặng nề trong lời nói. Cậu nghĩ rồi nói nói: "Anh có rất nhiều fans. Bọn họ rất thích anh, cũng rất thích âm nhạc của anh."

"Thật sao?" Kỳ Tư Niên quay đầu lại, nhìn những dãy núi chìm trong bóng tối, im lặng một lát, đột nhiên hỏi, "Em đã tới dãy Alps chưa?"

Bạch Lãng lắc đầu.

Kỳ Tư Niên tiếp tục nói: "Em cũng là một nghệ sĩ, em bên biết tín hiệu và sự đồng cảm từ âm nhạc. Cùng một bản nhạc, mỗi một người khác nhau sẽ thể hiện những bước sóng khác nhau trong tâm trí họ. Cho dù đó là một đóa hồng trong đêm tối hay là mặt trời mọc trên dãy Alps, nó không phải là điều mọi người đều có thể quyết định. Ở trên con đường này, không dễ gì có thể tìm được một người đồng hành."

Hơi thở Bạch Lãng cứng lại, trong lòng cậu dâng lên cảm giác rất kì lạ, không khỏi nhìn Kỳ Tư Niên. Kỳ Tư Niên đứng cao hơn cậu một chút, Bạch Lãng phải hơi ngẩng đầu mới nhìn rõ đôi mắt của anh.

Kỳ Tư Niên cầm ly soda chanh lên, uống thêm một ngụm, lặng lẽ nhìn Bạch Lãng.

Trên người anh có một sức mạnh rất thần kì, ngay cả sự im lặng đột ngột cũng khiến người khác cảm giác nhàn nhã.


Bạch Lãng dường như đã nhận được sự khích lệ nào đó, nhịn không được hỏi: "Thủ trưởng, em có thể may mắn trở thành người đồng hành cùng anh không?"

Kỳ Tư Niên tựa hồ muốn trả lời cái gì, nhưng vào lúc này, hai người đồng thời nghe được một tiếng "cạch" nhẹ nhàng, nếu Bạch Lãng không nín thở, có lẽ cậu sẽ không nghe thấy âm thanh như vậy.

Có người ấn tay nắm cửa, nhưng khi bước vào Bạch Lãng đã khóa cửa lại, cửa không hề mở.

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Kỳ Tư Niên cau mày, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Bạch Lãng, kéo cậu đến một góc xa của sân thượng.

Bạch Lãng hoàn toàn kề cạnh anh, bả vai cậu dính chặt cánh tay Kỳ Tư Niên.

Khoảng cách gần đến mức Bạch Lãng gần như có thể ngửi thấy mùi rượu vang đỏ thoang thoảng trên người Kỳ Tư Niên. Trong cơn gió lạnh ẩm ướt của đêm hè, những bộ quần áo mỏng manh không thể chịu được nhiệt độ cơ thể đang thiêu đốt của nhau. Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Lãng tựa hồ nghe được Kỳ Tư Niên cười khúc khích, thân thể ở gần cậu khẽ động.

Bạch Lãng há miệng th ở dốc, nhưng người ở cửa dường như vẫn chưa bỏ cuộc, lại đang mày mò, tay nắm cửa phát ra vài tiếng cạch.

Kỳ Tư Niên đặt ngón trỏ lên môi, hạ giọng nói: "Suỵt – sẽ bị phát hiện mất."

Rõ ràng không có gì ghê gớm, bọn họ chỉ đang trò chuyện trên sân thượng, thậm chí còn không nói về chủ đề nào khác ngoài âm nhạc, nhưng trái tim của Bạch Lãng lại đập nhanh đến lạ.

Đôi khi, khách ghé thăm trang của bạn sẽ thấy ở đây,

cũng như một thông báo về ở cuối trang.

Bạn có thể ẩn mọi bằng cách nâng cấp tài khoản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK