" Chị Hy, chị dọa em hết hồn!"
Tiểu Mộng đỏ mặt không dám nhìn Nguyệt Hy.
Đẹp trai!
Siêu cấp đẹp trai!
Chỉ thấy thiếu nữ mảnh mai này khoác nên nam trang đẹp đến phi thường.
Trên người " mỹ nam" như toát ra cốt cách, phong thái đạo mạo, thân sĩ, lại không thiếu đi vẻ lười nhác, ngạo nghễ.
Cảm thấy nam tính tận xương tủy, không chút gượng gạo.
Nói thật, nếu chị Nguyệt Hy không cất tiếng mà hóa trang nốt phần ngoại hình... ccmn, cô dám cá đến đạo diễn Đào cũng không nhận ra luôn...
Cứ nghĩ đến mỗi ngày có thể ngắm gương mặt đẹp trai này của chị Hy là trái tim thiếu nữ của cô lại rung rinh cả lên.
Cmn, quá kích thích, quá đã!
Nguyệt Hy cười bất đắc dĩ xoa đầu tiểu Mộng, cất bước ra ngoài. Cô nào biết, hành động vừa rồi đã khiến một tình yêu nhỏ chớm nở...
...
" Cmn... Nguyệt Hy?"
Đạo diễn Đào sặc caffee, mặc kệ hình tượng phách lối của mình, vọt lại bên cạnh Nguyệt Hy nhìn tới nhìn lui, lại nuốt nước miếng nhìn chằm chằm yết hầu của cô.
Mẹ nó!
Nếu không phải ông nhìn thấy chiếc vòng hình chìa khóa trên cổ cô, cùng với cái nụ cười kì lạ của tiểu Mộng nha đầu... Suýt thì tưởng mình nhìn nhầm.
Đạo diễn ha ha kích động.
" Tôi nói mà, mắt nhìn của tôi không sai, vai diễn này chính là dành cho tiểu Hy, không phải cô ấy không được!"
Kích động. Ông đương nhiên phải kích động.
Tuy mấy năm nay ông phách lối, phá của trong nghề đạo diễn nhưng thật sự ông rất yêu thích cái nghề này. Nếu không, kịch bản này ông đã không cất lâu đến thế.
Ông dường như nhìn thấy cái ngày mấy lão đạo diễn trước kia phỉ báng ông phải sượng mặt. Ha ha
Mọi người vừa hồi thần từ diện mạo Nguyệt Hy, lại bắt gặp vẻ mặt vui đến đần của đạo diễn, khinh bỉ một hồi.
" Nguyệt Hy soái quá, trái tim nhỏ của tôi!"
" Tôi cũng thế tôi cũng thế, kích động quá"
" Dù biết cô ấy là nữ, tôi mọe nó lại không tự chủ được thích cô ấy. Có phải tính hướng của tôi..."
" Không phải mình cô đâu, cô bé!"
...
Tưởng Dạ nhìn chằm chằm Nguyệt Hy trong chốc lát.
Cô... thật giống dì nhỏ.
Cũng không biết bao giờ dì nhỏ mới về nữa, haizz.
...
" Thẩm Thiên"
" Ngôn Quân"
" Hạ Thần"
" Tử Dực"
Thẩm Thiên đảo mắt nhìn 3 người con trai trước mặt, xoay người về phía giường.
Giường của kí túc xá đều là giường đôi.
Giường của cô ở phía dưới giường của Tử Dực.
...
Ngôn Quân có vẻ khá lạng lùng, cậu ấy thường không thích nói chuyện, ít nhất là trong mắt cô là như vậy.
Cô chỉ từng thấy cậu ta nói nhiều hơn với Hạ Thần 3 câu, Tử Dực 2 câu mà thôi. Về phần cô... hừm, ít đến đáng thương.
Hạ Thần, mọi người thường gọi cậu ta là Hạ học trưởng. Gia cảnh tốt, là cháu ngoại của hiệu trưởng trường.
Cậu ấy rất ấm áp, tốt bụng, đối với ai cũng có lễ độ. Nụ cười của cậu ấy được mọi cô gái ví như gió xuân. Nhưng Thẩm Thiên cảm thấy trong nụ cười ấy ít nhiều có phần xa cách, không dễ gần như mọi người vẫn tưởng.
Tử Dực, Tử thiếu của Tử gia.
Cậu ta có vẻ ngoài như một bad boy, làm người ta có chút e ngại.
Nhưng vẫn rất hút sinh vật giống cái. Cậu ta có vẻ ngoài điển trai có phần ngổ ngáo.
Đa số các vụ đánh nhau trong trường đều có phần của cậu ta. Nhà trường đối với hành vi của Tử Dực cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Ai bảo người ta là Tử thiếu, thành tích của cậu ta lại không tệ, nằm trong top trường.
Nói chung họ đều chẳng phải loại người dễ chọc gì cho cam!
Vẫn là nên giữ chút khoảng cách. Với thân phận của mình hiện giờ...
...
" Cắt!"
"Tốt lắm, trạng thái vừa rồi của Tưởng Dạ rất tốt, rất đúng với hình tượng Ngôn Quân, cứ tiếp tục phát huy như thế, hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi đi."
....
Đoàn làm phim giải tán.
Nguyệt Hy dường như vô tình nghe thấy người nào đó bát quái " Tưởng Dạ" " cháu họ của Lãnh tổng" " chỗ dựa" gì đó.
Nhưng trọng điểm sự chú ý của cô đều đặt vào " Lãnh tổng"
Lãnh tổng?
Hình như có chút ấn tượng...
##########################
Danh Sách Chương: