Mị Na mặt không chút gợn sóng, bình thản nhìn theo anh và cô đã khuất bóng trên cầu thang...
Lên đến phòng, trán Nhược Nhiên đã đổ một tầng mồ hôi mịn cô sợ bà lại gọi đến để nói chuyện cô đi dự tiệc với anh tối nay.
"Anh muốn đi tắm, em lấy quần áo giúp anh nhé!" Âu Cung Tước lười biếng cởi áo vest rồi cà vạt chân hướng về nhà tắm vừa đi vừa nói.
"Vâng!"
Nhược Nhiên như thường lệ chuẩn bị cho anh đồ sau đó đưa đến trước phòng tắm "Đồ của anh đây"
Ở bên trong Âu Cung Tước nói vọng ra "Em mang vào giúp anh đi"
"Anh..nói em mang vào sao?" Nhược Nhiên giật mình sợ mình nghe lầm.
"Ừ! Nhanh lên chút"
Nghe anh hối như vậy cô dù chần chừ nhưng vẫn phải bước vào, hơi nước trong phòng tắm âm ấm bao bọc lấy cô. Nhược Nhiên phải mất vài giây khi hơi nước mờ tan đi thì phát hiện anh đã đứng trước mặt.
Với một thân từ trên xuống dưới đều để trần, mặt cô lập tức đỏ đến đỉnh điểm "A..anh làm gì vậy?"
"Anh đang tắm nhưng thấy buồn nên rủ em vào tắm cùng" Dứt lời, chưa kịp để cô phản ứng anh cúi người bế cả người cô lên đặt vào bồn tắm đầy nước.
"A, không cần đâu mà em không muốn" Anh bế cô như vậy mặt càng đỏ tệ hại hơn đã lan đến cổ và tai.
Cả người cô ướt đẫm nằm ở trong lòng anh, Âu Cung Tước mê đắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng mê người của cô. Khoảng cách hai người càng ngày càng rút ngắn, Nhược Nhiên hốt hoảng tim đập như muốn rớt ra ngoài.
Cô bối rối chẳng biết làm gì thì nghe ở bên tai liền vang lên tiếng nói trầm thấp thanh âm dễ nghe dụ hoặc cô "Nhiên Nhiên, nhắm mắt lại đi em!"
Chính là câu nói ấy đã thành công kéo cô vào cuộc mê tình đêm đó!
Nhược Nhiên nghe theo lời anh nhắm mắt lại, cô cảm thấy môi anh chạm vào môi cô lắng đọng sau đó là mãnh liệt chiếm lấy đòi hỏi không ngừng! Cô chỉ biết nhu thuận như nước nép dưới ngực anh..
Đến lúc anh chuẩn bị hoà làm một với cô thì cô chợt tỉnh "Tước! Đừng, em..em"
"Suỵt! Không cần nói gì chỉ cần nghe theo anh thôi" Anh đặt ngón tay lên miệng cô sau đó lời nói đã bị anh đoạt vào trong bụng.
Nhược Nhiên vừa định muốn từ chối vì mẹ của anh không thích cô, nên cô cũng cắn răng không cho anh và cô dây dưa thêm nữa! Nhưng vì cái ánh mắt anh nhìn cô trầm mê đó cô đã yếu lòng..
Vẫn chưa đến 12h chắc có lẽ Lọ lem vẫn còn là công chúa đúng không? Vậy thì cô cứ mơ tưởng mình là công chúa cho hết một ngày vậy!
Đêm đó trăng sáng anh và cô khắc thêm một vệt tình dưới ánh trăng...
...
Ngày hôm sau,
Nhược Nhiên theo thói quen thức sớm cả thân thể như thường lệ đau nhức rã rời. Cô mỉm cười, cô lại thích cái đau này chỉ cần giúp cho anh vui vẻ sảng khoái là cô nguyện ý!
Vuốt ve khuôn mặt đang ngủ vùi bên gối cô trầm lặng ngắm anh, đây là người đàn ông cô yêu, yêu rất nhiều!
Cố gắng rúc hết người mình vào ngực của anh cảm thụ ấm áp, cô chỉ cần như vậy mỗi buổi sáng đều nhìn thấy anh vẫn ôm cô vào lòng ngủ say như một đứa trẻ!
Nhược Nhiên ngồi dậy lưu luyến vòng tay của anh, kéo kín góc chăn sau đó ấn lên má anh một nụ hôn.
Rời giường thay đồ sau đó đi xuống dưới nhà phụ các người hầu làm bữa sáng. Đi đến chân cầu thang thì thấy Mị Na đang ngồi ở phòng khách nhàn nhạt uống trà trên người vẫn như thường lệ là bộ sườn xám sang trọng.
Nhược Nhiên sững người hơi căng thẳng bước đến cúi chào "Chào buổi sáng thưa bà!"
Mị Na không nhìn cô đặt chén trà xuống bàn làm không gian chợt ngưng đọng "Lại đây!"
Cô xoắn hai tay vào nhau bước đến trước mặt bà "Vâng"
Bà duỗi tay lấy vài tờ báo trên mặt bàn thẳng tay mà vứt ngay xuống chân cô "Tự mà xem đi!"
Nhược Nhiên giật mình thấy ba bốn tờ báo đập vào chân không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cúi thắt lưng cầm tờ báo lên.
Tiêu đề trên các tờ báo làm cô giật mình đồng tử căng ra!
"Âu Tổng lần đầu tiên dắt người được đồn là Người hầu đi dự tiệc"
"Người hầu của Âu Tổng bị vấp ngã ở buổi tiệc trông thật quê mùa"
"Âu Tổng chỉ dạy người hầu khiêu vũ, cô ta nhiều lần dẫm vào chân Âu Tổng"
"Lần đầu tiên có một chuyện mất mặt như vậy của nhà họ Âu!"
Nhược Nhiên trợn tròn mắt không thể tin vào mắt mình tay đánh rơi tờ báo xuống, môi run rẩy nhìn Mị Na!
Hết chương 10
Cho mình một like để có động lực ra nhanh nha, nhiều người xem mà không like nên mình thấy chán nản lắm!
Mình cảm ơn nhiều
*Vi