Nhưng từ trước đến nay gái phải gả cao, dâu phải cưới thấp, lúc ban đầu Phó thị gả thấp, bây giờ Đinh Trị Bình chỉ là một tiểu quan lục phẩm mà thôi, cho dù quay về hồi kinh, dựa vào mối quan hệ tìm một chức quan ngũ phẩm thì con gái Phó gia gả qua cũng coi như gả thấp.
Cô nương thứ xuất Phó Nghi Cầm hẳn là không thích, Bạch thị yêu thương nữ nhi, sẽ không chọn người mà mình không thích, chắc sẽ đem Phó Minh Hà gả qua.
Sau khi trượng phu Phó Kỳ Mạnh qua đời, Thẩm thị vẫn luôn nhẫn nhịn, muốn vì con gái mà tìm nhà chồng tốt, sau này gả qua cũng làm cho Trường Nhạc Hầu Phủ không dám coi khinh mình.
Nếu Phó Nghi Cầm có ý định này, lúc đó đừng nói Thẩm thị không cam lòng, e rằng Phó Minh Hà cũng không muốn.
Phó Nghi Cầm vừa nói câu đó xong, không khí trong phòng đang náo nhiệt ngay tức khắc lạnh lẽo. Hai người Thẩm thị và Chung thị không dám trả lời, Phó Minh Hoa thấy tình cảnh như thế, khóe miệng nhếch lên, mà bên kia Bạch thị cau mày: "Trong Lạc Dương danh môn khuê tú không ít, vẫn nên vì Đông Ca mà chọn một người." Bà nói xong lời này, Chung thị miễn cưỡng cười trả lời một câu, trong lòng Bạch thị không hài lòng, rất nhanh liền ra lệnh cho mọi người giải tán để buổi tối đến dự buổi thiết yến tẩy trần Đinh gia.
Quay về viện, ấm lô trong tay Phó Minh Hoa đã lạnh, nàng đưa ấm lô cho nha hoàn, Bích Vân phía sau cởi áo choàng cho nàng, Lục Bội đưa trà nóng cho nàng súc miệng, nàng mới nhìn Bích Lam nói: "Đi thăm dò Đinh Mạnh Phi."
Bích Thanh lấy hương cao xoa lên tay nàng, nghe xong lời này có chút bất ngờ ngẩng đầu lên.
Mấy nha đầu có thể ở cạnh bên Phó Minh Hoa đều do Tạ thị mời người của Tạ gia đưa đến Phó gia thay tên đổi họ đi theo bên người Phó Minh Hoa, ai cũng không ngóc.
Lúc ở trong phòng Bạch thị, lời Phó Nghi Cầm nói, Chung thị, Thẩm thị có thể nghe hiểu, thật ra mấy nha đầu cũng hiểu, Bích Lam nhanh chóng nói: "Ý của nương tử là cô mẫu có thể chọn người?"
Phó Minh Hoa cười lạnh, cầm lấy ấm trà trên bàn rót đầy chén khẽ nhấp một miếng: "Tám chín phần."
Trong mộng người cuối cùng "Phó Minh Hoa" gả tới không phải là trưởng tử của Phó Nghi Cầm - Đinh Mạnh Phi, nhưng chuyện Tạ thị thắt cổ không phải tự nhiên. Trong mộng "Phó Minh Hoa" thật sự là một đứa trẻ, không nhìn ra ánh mắt Phó Nghi Cầm nhìn nàng, nhưng Phó Minh Hoa bây giờ nhìn là hiểu.
"Không thể nào?" Bích La nghe xong lời này hoảng hốt.
Phó thị nếu muốn vì con trai mình mà muốn cưới đích nữ nhà mẹ đẻ đã là trèo cao, nếu muốn đánh chủ ý lên người trưởng nữ Phó gia, thật đúng là người say nói mộng.
Trước đây Phó Nghi Cầm gả cho Trịnh Nam hầu phủ Đinh Trị Bình làm vợ, lúc đó Đinh Trì Bình không phải con trưởng, không thể kế thừa tước vị, cuối cùng chỉ bằng chính nỗ lực của mình đạt được công danh mà lại bị phái xuống Giang Châu.
Tuy rằng hôm nay Đinh Trị Bình trên danh nghĩa được lên làm con trưởng của Trịnh Nam hầu phủ, nhưng cũng không phải thật sự là trưởng tử, sau này cũng không thể so với dòng chính của Trịnh Nam Hầu Phủ. Trừ phi con trưởng Đinh Trì Bình giành được công danh được phong thưởng đến người nhà, bằng không lần này suốt đời chỉ mang lai lịch nhà giàu thôi, nhiều nhất qua ba đời sẽ xuống dốc.
Huống chi bây giờ Trịnh Nam hầu phủ không thể so với Trường Nhạc hầu phủ, Trường Nhạc hầu phủ là thế tập, đời đời truyền thừa, chỉ cần con cháu đời sau không phạm tội lớn, nếu Đại Đường còn tồn tại, sẽ được phú quý trăm năm, Trịnh Nam hầu phủ chỉ là thế tập hai đời, từ thế hệ này trở đi, nếu con cháu không tiến bộ, danh hào Trịnh Nam Hầu Phủ sẽ xuống thành Bá phủ, sau đó từ từ giảm dần, mấy đời sau cũng chỉ là nhà giàu.
Lúc này Phó Minh Hoa nghe Phó Nghi Cầm muốn vì con trai mà tính kế với mình? Sao nàng không nổi điên cơ chứ!
Mấy nha hoàn đều có chút không dám tin, nhưng tính cách nương tử nhà mình, trong lòng mấy người đều hiểu rõ, cho đến bây giờ không phải là người chỉ biết nói suông, Bích Lam giấu lo âu trong lòng không nói gì, nhưng Bích Thanh không nhịn được nói: "Nương tử có muốn bàn bạc với thiếu phu nhân không?"
Phó Minh Hoa dựa vào bàn, cầm chén cười nhạt. Nếu nàng đoán sai thì không sao, nếu đoán đúng, e rằng chuyện phát sinh trong mộng sẽ ứng nghiệm.
E rằng Tạ thị không phải giúp nàng thoát khỏi rắc rối từ Phó Nghi Cầm, nhiều hơn là muốn đưa Phó gia vào chuyện bất nghĩa, để Tạ gia sau này có lợi ích hơn mà thôi
Thảo nào đến sau cùng Phó gia đối với mình chỉ còn thù hận, khi đó Phó Kỳ Huyền hận nàng cũng thôi, ngay cả Phó hầu gia cũng không quan tâm đến nàng, nói vậy trước đây Tạ thị sinh nàng ra chỉ là danh nghĩa, cuối cùng cũng giận đó đánh mèo trên người "Phó Minh Hoa" mà thôi.
"Không cần." Nàng lắc đầu, mấy nha hoàn không lên tiếng. Tuy nói mấy người này đều là từ Giang Châu đưa đến, nhưng từ lúc các nàng được đưa đến bên người Phó Minh Hoa đã biết chủ nhân của mình là ai.
Bích Lam rất nhanh chóng quay lại, Phó Minh Hoa đang dùng buổi sáng, cầm sách dạy đánh cờ, nàng ngồi xếp bằng trên kháng, trước mặt đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn cờ còn dang dở, là dáng vẻ đang chăm chú suy tính.
Cửa sổ hai bên mở phân nửa chiếu sáng bên trong. Màn sa bị vén lên, trên bàn bày toan nghê màu xanh đang bốc khói, phía dưới đốt đàn hương, khói xanh chậm rãi bay ra khỏi miệng toan nghê, trong phút chốc trong phòng ngập tràn mùi hương thanh nhã.
Thiếu nữ một tay cầm sách ngưng lại, khói bay lơ lững. Bích Lam như bị ảnh hưởng, hơi thở hổn hển từ từ chậm lại, Phó Minh Hoa đặt xuống một con cờ, không ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bàn cờ nói: "Nghe được gì?"
Bích Lam lên tiếng, quỳ xuống ngồi trước chỗ Phó Minh Hoa: "Trưởng tử cô mẫu Đinh Mạnh Phi năm nay gần mười ba tuổi, từ năm tuổi cô gia dạy hắn vỡ lòng. Có người nói ở Giang Châu tri phủ từng khen hắn thiếu niên tài hoa. Cô mẫu muốn cậu ấm làm quan, lần này hộ tống Đinh gia trở về khen hắn không dứt miệng."
Phó Minh Hoa không có lên tiếng, Bích Lam biết nàng không phải muốn nghe chuyện này, lại nói tiếp: "Năm ngoái biểu thiếu gia có nạp hai người thông phòng, chỉ là đến Lạc Dương đã bị cô mẫu đuổi đi."
Nghe xong lời này, trong mắt Phó Minh Hoa lộ vẻ sắc bén, bầu không khí trong phòng ngưng đọng.
Đám người Bích Vân căng thẳng, mặc dù tuổi của nương tử không lớn, nhưng khí thế kia Tạ thị cũng không so được. Mặc dù lúc này vui buồn không hiện ra mặt, nhưng mấy người đi theo nàng đã lâu, đều biết có lẽ trong lòng nàng lúc này không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Vốn tưởng rằng nàng sẽ giận dữ, nhưng ngoài dự đoán, cuối cùng nàng chỉ mỉm cười, cờ trong tay đặt lên bàn, quân cờ đen bao vây cờ trắng, cờ trắng thua.
Nàng để sách trong tay xuống, duỗi người, Bích La đưa khăn đến, nàng xoa tay: "Món hàng như vậy cũng dám đánh chủ ý lên ta?"