"Đây là tất cả ước mơ của tớ, nếu một ngày nào đó tớ không thể thực hiện được nữa, thì cậu có thể... thay tớ hoàn thành nó được không?"
- Có một người đã nói với tôi như thế. Chính câu nói của cậu ấy đã giúp tôi trở thành nhà văn viết truyện trinh thám như hôm nay...
Bằng giọng nói dịu dàng cùng khuôn mặt xinh đẹp, với giọng văn nhẹ nhàng trong sáng, Furano Chise được biết đến là nhà văn viết truyện trinh thám trẻ tuổi và tài năng nhất hiện nay. Vào năm mười tám tuổi, tác phẩm truyện dài của cô lần đầu được ra mắt, và chỉ trong một thời gian ngắn, tác phẩm của cô đã được mọi người biết đến qua bút danh NakaFura. Cho đến hiện tại lúc Chise hai mươi lăm tuổi, cô đã có trong tay bảy tác phẩm truyện dài. Tất cả đều lọt vào "Top 10 truyện trinh thám được yêu thích nhất."
Trên màn ảnh lần lượt hiện lên vô số những thành tích của nhà văn viết truyện trinh thám trẻ tuổi NakaFura. Furano Chise quay đầu nhìn những kết quả mà mình đã đạt được, hơi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy phảng phất chút gì đó đau đớn.
"Lẽ ra, tác giả của những tác phẩm này, và người hiện tại đang ngồi ở đây, phải là cậu."
Chise thầm nghĩ. Nhưng những suy nghĩ mông lung của Chise chợt tan biến khi giọng nói của nữ MC vang lên, kéo cô về thực tại.
- Vậy cô có thể cho chúng tôi và các khán giả được biết ý nghĩa bút danh NakaFura của cô được không? Phải chăng cái tên này xuất phát từ người bạn mà cô đã nhắc tới?
Chise nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vén lọn tóc dài ra sau tai, khẽ đáp: "Đúng vậy."
- Tôi đã từ bỏ ước mơ của mình để có thể giúp cậu ấy hoàn thành những giấc mơ còn bỏ dở mà cậu ấy đã từng rất hào hứng khi nói với tôi. Thật ra những tác phẩm mà mọi người đã và đang đọc từ trước đến giờ dưới bút danh NakaFura đều là ý tưởng của cậu ấy, còn tôi chỉ là dùng lời văn của mình giúp cậu ấy mang nó đến với mọi người. Cũng có thể xem những tác phẩm này như là đồng tác giả...
Nữ MC hơi "ồ" lên ngạc nhiên, rồi lại nở nụ cười và tiếp tục hỏi:
- Cô đã từ bỏ ước mơ của mình vì người bạn đó luôn sao? Chắc là người bạn đó rất quan trọng với cô nhỉ? Cô đã bao giờ hối hận vì đã quyết định lựa chọn như vậy chưa? Thật sự rất tò mò không biết người bạn đó là ai mà có thể khiến cô Furano đây từ bỏ cả ước mơ của mình như vậy?
- Cậu ấy là một người bạn rất quan trọng đối với tôi. Và tôi chưa bao giờ hối hận khi lựa chọn giữa giúp cậu ấy viết tiểu thuyết và thực hiện ước mơ của mình. Hôm nay khi tham gia chương trình này tôi cũng hi vọng rằng, mỗi lần đọc những câu chuyện trinh thám mang bút danh NakaFura, mọi người xin đừng chỉ nhớ đến một Furano Chise mà hãy nhớ cả một người khác đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ ra những ý tưởng hay cho truyện. Còn tên của cậu ấy là...
***
"Rì... Rì... Rì..."
Chiếc điện thoại đã tắt âm lượng rung lên trong chiếc áo khoác mỏng. Furano Chise dừng lại lục lọi hai chiếc túi áo một lúc, lấy ra một chiếc điện thoại vẫn đang rung lên không ngừng. Màn hình phát sáng hiện lên tên người gọi. Ngón tay thon dài ấn vào nút nghe, áp chiếc điện thoại vào tai, chất giọng nhẹ nhàng khẽ vang lên:
- Tớ đây. Có chuyện gì vậy?
Ở đầu dây bên kia chợt phát ra một giọng nữ:
- Nee nee, cậu phỏng vấn xong rồi hả?
- Ừm, xong rồi. Có chuyện gì thế? - Chise hỏi lại lần nữa. Cô chắc chắn bạn của mình không dư thời gian đến mức chỉ gọi điện để hỏi xem đã phỏng vấn xong hay chưa.
Phía bên kia điện thoại, giọng nữ vang lên kèm thao vài phần ấm ức:
- Không có gì. Chỉ là muốn báo cho cậu biết tớ đã kiểm tra xong và chỉnh sửa lại các lỗi chính tả thôi. Lát nữa tớ gửi bản thảo sang cho cậu nhé?
Chise mỉm cười:
- Được. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ lại làm phiền cậu rồi. Để lúc nào rảnh rỗi tớ mời cậu đi ăn, được không?
- Không thành vấn đề.
Sau câu trả lời đầy hào hứng, người bạn ở đầu dây bên kia đột nhiên im lặng. Đợi một lúc mà không thấy cô bạn nói thêm gì, Chise khẽ gọi:
- Này, cậu có còn đó không?
- Tớ đây.
- Sao vậy? Có chuyện gì không tốt à?
- Không... không có gì... À mà... cũng có... - Cô gái đầu dây bên kia ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại không. Sau tiếng thở dài não nề, cô bạn gái nói vào điện thoại với giọng khuyên nhủ. - Chise này, tớ biết mình đã nói vấn đề này rất nhiều lần rồi và có lẽ cậu cũng chán ngấy bài ca muôn thuở của tớ rồi, nhưng tớ thật sự rất lo lắng cho cậu nên mới nói thôi. Thật đấy! Cậu nên tìm cho mình một nghề nghiệp khác tốt hơn và ổn định hơn đi, cái chuyện viết truyện trinh thám này ban đầu đúng là rất vui nhưng quả thật đối với tương lai của cậu thì không tốt lắm đâu. Nếu cậu muốn viết thì có thể thực hiện vào những lúc rảnh rỗi, vừa xả strees vừa tăng thêm thu nhập. Tớ tin là với năng lực của cậu thì không cần phải lo rằng không tìm được việc tốt. Với lại...
Như đã nói từ trước, giọng nữ ở đầu dây bên kia tuôn một tràng dài như bao lần khác. Chise chỉ im lặng chờ cô bạn mình nói hết, sau đó hơi nhoẻn miệng cười, nói: "Tớ biết cậu lúc nào cũng lo lắng cho tớ mà. Cảm ơn cậu."
- Nhưng mà tớ xin lỗi. Bây giờ tớ chưa nghĩ đến việc đó.
- Chise à, tớ biết là cậu đã hứa với Nakano-kun sẽ hoàn thành ước nguyện thay cậu ấy, nhưng đâu phải là hi sinh cả cuộc đời mình như vậy. Cậu ấy với cậu là bạn thân, tớ chắc chắn Nakano-kun cũng không muốn...
- Tớ hiểu rồi mà. - Chise cắt ngang. - Cậu biết không, đúng là ban đầu tớ chỉ muốn thực hiện lời hứa với Toji-kun, nhưng sau khi viết truyện trinh thám và được mọi người ủng hộ, cuối cùng tớ cũng hiểu ra lí do vì sao Toji-kun lại thích chúng như thế. Tớ cũng đã xem việc viết truyện trinh thám là một phần cuộc sống của mình, cũng dần yêu thích rồi...
Cô bạn ở đầu dây bên kia ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
- Hiểu? Hiểu cái gì cơ?
"Mang công lí đến cho người vô tội."
Chise nói, và trong lòng cô như dâng lên một thứ cảm xúc nào đó. Đột nhiên, trước mắt cô như hiện ra khung cảnh của một này đầy nắng năm nào...