• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tạ Trản, Tạ Trản, Tạ Trản......" Sau khi Úc Ninh biết tên Tạ Trản thì réo gọi không ngừng, mới đầu Tạ Trản còn trả lời, về sau gọi quá nhiều, lão yêu quái nheo mắt đè y vào cột trụ sơn đỏ trên hành lang hỏi, "Gọi ta làm gì?"

Úc Ninh ngửa mặt nhìn hắn, chớp chớp mắt, "Yêu quái cũng có tên à. Tên ta do cha đặt, ngươi cũng có cha sao?"

Tạ Trản duỗi ngón cái ra gạt mấy sợi tóc trên trán y rồi nói: "Không phải, tự mình đặt, sau khi yêu quái trên núi biến hình sẽ bắt chước nhân loại đặt tên cho mình."

Hắn hóa hình người trong núi thây biển máu, tượng Phật Tổ trên cao cũng loang lổ vết máu, hắn ngẩng đầu lên đối mặt với Phật Tổ đang rũ mắt quan sát chúng sinh, cười một tiếng rồi thản nhiên ra ngoài.

Khi đó thế đạo hỗn loạn, binh biến nổi lên khắp phía, Tạ Trản một thân một mình đi giữa nhân gian hồi lâu, làm bạn với lưu dân, uống rượu với thổ phỉ, nhìn thành trì bị thiêu trong biển lửa, chứng kiến cây cỏ khô cằn tái sinh, lang thang vô định mấy chục năm. Người khác hỏi hắn tên gì?

Tạ Trản nghĩ ngợi rồi đáp, "Tạ Trản."

Thế là cái tên này dùng suốt mấy trăm năm nay.

Bây giờ từ miệng Úc Ninh thốt ra, chạm qua răng trắng, môi đỏ lưỡi hồng, giống như được bọc một lớp mật ngọt ngào.

Úc Ninh ngoan ngoãn "à" một tiếng, dựa lưng vào cột trụ ngửa mặt nhìn Tạ Trản, nhịn không được đưa tay chọt chọt gương mặt hắn, "Ngươi có thể biến lại thành cây đèn không?"

Tạ Trản nắm lấy ngón tay y, "Biến lại làm gì?"

Đồ ngốc đảo mắt lòng vòng, Tạ Trản cúi đầu cười khẩy: "Muốn chạy à?"

Đồ ngốc lẩm bẩm quay mặt đi, muốn rút ngón tay mình ra nhưng không được, nhỏ giọng nói: "Buông ra, tay ngươi lạnh quá."

Tạ Trản nói: "Ninh Ninh ủ ấm cho ta đi."

Úc Ninh hừ một tiếng, "Không muốn ủ ấm cho ngươi."

Tạ Trản dán lên môi y hôn phớt qua, thanh âm cũng thấp, "Sao không muốn, trong người Ninh Ninh rất nóng mà."

Hắn đến quá gần, Úc Ninh lui ra sau nhưng chỉ có thể dựa sát vào cây cột, ngửi thấy mùi nhang rõ rệt trên người hắn thì không hiểu sao nhịp tim lại tăng vọt, mặt cũng nóng lên, yếu ớt nói: "Chính là không muốn...... Ngươi đừng đến gần ta như vậy."

Tạ Trản cắn môi nói: "Ninh Ninh vừa xuống giường đã phũ phàng rồi, đêm qua còn ôm ta không buông cơ mà."

"Không biết xấu hổ!" Úc Ninh che miệng trừng hắn, vành tai ửng đỏ, lầu bầu nói, "Ta đâu có ôm ngươi."

Tạ Trản liếm đầu ngón tay y rồi cười nói: "Thật không? Vậy sau này đừng bảo ta ôm nữa nhé."

Úc Ninh giống như bị lửa đốt bỏng, dùng sức đẩy Tạ Trản ra, "Trẻ con mới cần ôm, ta lớn rồi, không cần ôm!"

Tạ Trản cười nói một câu đồ ngốc rồi không nhanh không chậm đi theo sau Úc Ninh.

Trong núi cách xa trần thế, đào vong lang bạt kỳ hồ và khói lửa đều trôi xa. Úc Ninh đã quen chơi một mình, có thể nhìn chằm chằm con kiến bò trên đất nửa ngày không chán, đột nhiên có người nói chuyện với y như vậy, lại không hề tỏ ra căm ghét hay mất kiên nhẫn, mới đầu Úc Ninh còn luống cuống sợ hãi nhưng dần dà trong lòng lại vui vẻ, nỗi đau khổ vì bị vứt bỏ cũng tiêu tan không ít.

Từ khi Úc Ninh bắt đầu có ký ức, ngoại trừ nhũ mẫu thì mọi người chung quanh đều có ác ý khiến y chỉ muốn giấu mình đi, chưa từng được sống bình yên như bây giờ. Trong chùa quạnh quẽ tịch liêu nhưng Úc Ninh không hề nhàm chán, thậm chí còn cảm thấy như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Tạ Trản là yêu quái.

Bờ môi yêu quái mềm mại như bánh ngọt mà y thích nhất, Úc Ninh thích hắn hôn mình, môi lưỡi quấn giao vô cùng thân mật, ngọt ngào đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều tan ra.

Có lẽ vì rất nhiều người từng chết trong rừng sâu núi thẳm nên trời vừa tối thì nơi này liền trở nên âm u, đang là mùa hè nhưng bên ngoài vẫn lạnh căm căm.

Úc Ninh không dám ngủ một mình, tắm xong liền trông mong nhìn Tạ Trản, Tạ Trản mặc áo tràng rộng thùng thình, tóc dài rối tung, vẻ mặt lười biếng, khóe miệng mang theo ý cười bảo Úc Ninh: "Ninh Ninh không phải trẻ con, phải ngủ một mình thôi."

Lão yêu quái rõ ràng đã ngủ chung với y mấy đêm, nhưng nghe Úc Ninh nói nên cố ý lật lại nợ cũ.

Úc Ninh bĩu môi ủy khuất gọi, "Tạ Trản."

Y kéo dài giọng, len lén liếc nhìn chung quanh, cửa sổ chưa đóng, bên ngoài đen kịt, bóng cây lắc lư, gió đêm xào xạc.

Tạ Trản nhíu mày, "Hử?"

Úc Ninh nói: "Ta sợ."

Tạ Trản: "Chẳng phải Ninh Ninh lớn rồi sao?"

Nói xong còn đi ra ngoài, căn dặn y, "Ban đêm ngoan ngoãn ngủ đi, đừng chạy ra ngoài, lỡ gặp phải yêu quái khác mà ta ngủ say thì ngươi sẽ bị ăn thịt đấy."

Úc Ninh xanh mặt nhảy xuống giường nhào tới chỗ Tạ Trản, hai chân trần trắng nõn, "Đừng đi......"

Tạ Trản mò xuống eo y, lòng bàn tay chậm rãi nâng mông y lên: "Không được làm nũng."

Úc Ninh ôm cổ hắn không buông tay, lí nhí nói: "Ngươi ngủ với ta đi, ta sợ lắm."

Tạ Trản nói: "Lỡ ban đêm ta ngủ mơ gặm ngươi một miếng thì sao......"

Úc Ninh run lên nhưng vẫn ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi cứ ăn hết ta đi, dù sao cũng bị yêu quái ăn, thà cho ngươi ăn còn hơn."

Tạ Trản nở nụ cười, đóng cửa lại rồi đưa hai tay ôm mông Úc Ninh, hai người áp sát vào nhau cứ như không thể tách rời, hắn cọ cọ chóp mũi Úc Ninh thấp giọng nói: "Đồ ngốc, sao mà ngoan thế."

Úc Ninh rốt cuộc yên tâm nhoẻn miệng cười, "Nhũ mẫu nói bé ngoan mới làm người ta thương, mới có người thích."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK