• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

Bạch Mạnh Thị có chút không kịp phản ứng, bà biết Bạch Châu Cơ điên dại thành cái bộ dạng gì, cho nên nghĩ trước tiên nên mang người này đi, tránh làm cho Tử Dương Quân mất hứng. Kết quả người này như thế nào lại khôi phục thần trí? Hơn nữa không chỉ có khôi phục thần trí, ngay cả tính tình cũng thay đổi?

Trừng mắt nhìn Hoài Ngọc một lát, Bạch Mạnh Thị mới khó khăn lấy lại chút tinh thần, bày ra dáng vẻ chủ mẫu nói: "Cho dù ngươi không ngốc, trước mặt Quân Thượng cũng không có chỗ cho ngươi nói chuyện, còn không mau lui ra!"

Lí Hoài Ngọc nhướn mi: "Quân Thượng là vì ta mới tới Bạch phủ, ta làm sao phải lui ra?"

Không những không lui ra, nàng còn ôm chặt cánh tay Giang Huyền Cẩn không chịu buông!

Bạch Mạnh Thị kinh ngạc, liếc mắt nhìn động tác không muốn sống của Lí Hoài Ngọc, có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt Giang Huyền Cẩn. Nghe đồn tính khí của Tử Dương Quân không tốt lắm, bị nói mạo phạm như vậy, sợ rằng sẽ giận dữ.

Nhưng Giang Huyền Cẩn lại đứng không nhúc nhích, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Cảm giác được sức nặng trên cánh tay cũng chỉ nghiêng đầu trắng mắt liếc nàng một cái.

"Bỏ ra."

"Ta không bỏ!" Hoài Ngọc chơi xấu nói: "Ngươi xem bà ta hung dữ như vậy, ta mà buông ra khẳng định bà ta sẽ lập tức sai người ném ta đến phòng chứa củi đó!"

"Tính tình này của ngươi, đích thực nên giam trong phòng."

"Hừ, giam hỏng ta, người đau lòng không phải là ngươi sao?"

"Lại bậy bạ!" Giang Huyền Cẩn đen mặt.

Lí Hoài Ngọc cười hì hì ôm cánh tay hắn càng chặt: "Ngươi mau tiết kiệm chút sức lực đi, mặt trắng như tờ giấy rồi kìa. Đi, đi vào trong sảnh dùng trà."

Nói xong, nàng nửa kéo nửa đỡ Giang Huyền Cẩn đi về phía trước. Cơ thể Giang Huyền Cẩn cứng đờ: "Ngươi buông ra."

"Đã nói là không buông mà, đừng nói những lời vô dụng nữa."

"..."

Bạch Mạnh Thị sững sờ tại chỗ, một đám nô bộc cùng xem cũng hoa mắt choáng váng. Chờ hai người kia đều vào trong phòng trà, Bạch Mạnh Thị mới nhớ tới, quay ra nói với người phía sau: "Nhanh đi thông báo với lão gia một tiếng, nói trong nhà xảy ra đại sự, mời lão gia quay về khẩn cấp."

"Vâng!" Gia nô lên tiếng đáp lại rồi chạy đi.

Trong phòng trà, Hoài Ngọc đưa tay ấn Giang Huyền Cẩn vào chiếc ghế bành, tiếp đó rót cho hắn chén trà, cười tủm tỉm đưa đến bên môi hắn: "Môi cũng khô nứt rồi, mau nhấp một ngụm."

Giang Huyền Cẩn không cảm kích: "Tự mình ta có tay."

"Đừng nháo, uống mau lên." Oán trách nhìn hắn một cái, vẻ mặt Hoài Ngọc e thẹn: "Bên ngoài nhiều người như vậy nhìn đó!"

Giang Huyền Cẩn có chút không thể tin: "Ngươi còn biết có người nhìn thấy?"

Có người nhìn thấy còn bảo hắn uống trà, nói giống sao?

Hoài Ngọc thở dài, cầm chén trà nhét vào tay hắn, vẻ mặt cười đến sủng nịch: "Cái người này, thật sự rất dễ thẹn thùng."

Giang Huyền Cẩn: "..."

Nếu giết người không phạm pháp thì tốt rồi, hắn sẽ lập tức tiễn người này xuống Hoàng Tuyền!

Bạch Mạnh Thị bước vào phòng trà, do dự nói: "Quân Thượng thất lễ rồi.. Không biết vì sao Quân Thượng và Châu Cơ lại ở cùng một chỗ?"

Giang Huyền Cẩn nói: "Cơ duyên xảo hợp, trên đường gặp phải."

Lừa quỷ sao? Trông bộ dáng hai người này rất giống quen biết nhau đã nhiều năm. Trong lòng Bạch Mạnh tràn đầy hoài nghi, nhưng trước mặt không dám nói, ngược lại còn phải cười nói: "Vậy cũng thật khéo, nguyên nhân trong phủ sốt ruột lo lắng cũng chính là vì không thấy Châu Cơ đâu. Quân Thượng có thể đem nó trở về, chính là có ơn đối với Bạch phủ chúng ta."

Nói xong, lại uốn gối hành lễ: "Còn mời Quân Thượng ngồi lâu một lát, chờ lão gia trở về cảm tạ."

"Bạch phu nhân nói quá lời rồi." Cầm chén trà, mí mắt Giang Huyền Cẩn khẽ buông xuống, nói: "Tứ tiểu thư dù sao cũng là cháu dâu tương lai của Giang gia, bản quân đưa nàng trở về cũng coi như là thuộc bổn phận."

Lời này vừa nói ra, Lí Hoài Ngọc sợ tới mức nhảy dựng tại chỗ: "Cái gì?"

Cháu dâu tương lai của Giang gia là cái thứ gì?

Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cười như không cười: "Tứ tiểu thư không nhớ rõ sao? Hai nhà Giang Bạch đã mười mấy năm liền kết quan hệ thông gia, chờ tiểu thư mười tám tuổi sẽ được gả cho trưởng tử Giang Diễm làm vợ."

Ha ha, còn có chuyện này hả? Hoài Ngọc há hốc miệng.

Giang Diễm người này nàng có nghe qua, là con trai độc nhất của Giang gia, cháu trai của Giang Huyền Cẩn. Nghe nói thiên tư bất phàm, có chút kiêu ngạo, luôn được Giang lão thái gia coi như bảo bối, năm ấy mười bảy tuổi đã nhận chức trong triều đình.

Đối với thân phận Bạch Châu Cơ mà nói, như thế nào cũng là một mối hôn sự tốt. Nhưng vấn đề là, Lí Hoài Ngọc vất vả lắm mới có thể sống thêm một lần, chẳng lẽ nào lại đi vào con đường giúp chồng dạy con không hồi kết?

Tròng mắt đảo quanh một vòng, nàng tội nghiệp nhìn Giang Huyền Cẩn nói: "Ta thật sự không nhớ rõ."

"Thật sao." Giang Huyền Cẩn buông chén trà, đường cong dưới cằm xiết chặt lại, nhìn như có hai phần giận dữ.

"A, ngươi đừng tức giận nha." Hoài Ngọc vội vàng dỗ hắn: "Ngươi không nghe vị phu nhân này nói sao? Lúc trước ta thần trí không rõ, bây giờ đã khôi phục nhưng cái gì cũng không nhớ rõ. Trong mắt trong tim ta rõ ràng đều chỉ có ngươi, ai biết còn có hôn sự cùng người người khác chứ?"

Giang Huyền Cẩn cười lạnh, đang định nói chuyện, chợt bên ngoài có người nhanh chóng tiến vào.

"Hỗn xược!"

Một tiếng hét phẫn nộ đinh tai nhức óc.

Lí Hoài Ngọc sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững. Nghi hoặc mà quay đầu lại, chỉ thấy một lão đầu râu trắng mặc quan phục đỏ thẫm đứng ở trước mặt, phất tay cho nàng một cái tát.

"Ba.."

Động tác cực nhanh, âm thanh vang vọng, Hoài Ngọc thậm chí còn không phản ứng kịp đã cảm thấy trong đầu nổ "Oanh" một tiếng, khuôn mặt một mảng chết lặng, trong miệng thoáng chốc dâng lên mùi tanh tanh.

"Bạch đại nhân." Sắc mặt Giang Huyền Cẩn khẽ biến, vội đứng lên.

"Tham kiến Quân Thượng." Sắc mặt Bạch Đức Trọng xanh mét, cũng không thèm nhìn tới nàng, vội chắp tay hành lễ với Giang Huyền Cẩn, đôi mắt nhìn chằm chằm Hoài Ngọc, trong mắt tức giận ngút trời.

"Bạch gia ta từ khi nào lại dưỡng ra một nữ nhi khinh cuồng vô sỉ như vậy!"

Hoài Ngọc hoảng hốt một hồi, chờ khi lỗ tai nghe thấy âm thanh này, liền nhổ ra một búng máu, nhíu mày nhìn về phía người trước mặt: "Nói đánh là đánh, một chút đạo lý cũng không nói sao?"

"Đạo lý?" Bạch Đức Trọng tức giận đến bộ râu run rẩy: "Ngươi thấy Quân Thượng, lễ nghi nên tuân thủ lại không tuân theo, những lời nói trong miệng đều là thứ bẩn thỉu gì vậy? Bạch gia ta dòng dõi thư hương, giữ thể diện mấy đời nay, hôm nay đều bị ngươi làm cho mất hết!"

Dựa theo quan hệ thông gia hai nhà, sau này Bạch Châu Cơ hẳn nên kêu Giang Huyền Cẩn một tiếng tiểu thúc đi, nhưng nàng nói cái gì? Trong mắt trong tim đều chỉ có cái gì? Nhớ tới lời nói kia, lửa giận trong lòng Bạch Đức Trọng lại nổi lên, vung tay lên đánh tiếp.

"Lão gia!" Bạch Mạnh và gia nô bốn phía cùng kêu lên kinh hãi.

Hoài Ngọc nhíu mày nhìn Bạch Đức Trọng, nắm tay khẽ xiết chặt, lại buông lỏng ra.

Bỏ đi, dựa vào cơ thể của nữ nhi người ta mà sống tiếp, chung quy vẫn không thể đưa tay đánh lại cha của mình. Tính tình lão già Bạch Đức Trọng này bảo thủ cứng nhắc, coi như nàng thay Bạch Châu Cơ tận hiếu đi.

Nhắm mắt lại, nàng chuẩn bị nghênh đón cái tát này.

Nhưng mà, khi bàn tay sắp đến trước mặt nàng, bên cánh tay bỗng nhiên bị xiết chặt. Có người đưa tay kéo mạnh nàng lùi lại hai bước, cái tát khó khăn lắm mới xẹt qua trước mặt, mang theo một trận gió vang.

"Quân Thượng?" Bạch Đức Trọng ngạc nhiên.

Hoài Ngọc nhăn mày mở hé một mắt, chỉ thấy Giang Huyền Cẩn đã đứng phía trước nàng, cầm lấy cánh tay nàng nhanh chóng buông ra, đặt ở phía sau lưng.

"Hôm nay đến thăm, Huyền Cẩn có một chuyện muốn hỏi." Bóng lưng hắn đứng thẳng tắp, từ phía sau nhìn qua cũng đều là tư thái tiêu điều, tao nhã đoan trang.

"Trước khi hỏi rõ ràng, xin Bạch đại nhân bình tĩnh chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK