Nhưng buổi sáng ngày hôm sau Hà Mạn tỉnh dậy có thể nhìn thấy, Tạ Vũ chưa động đến dù chỉ một chút.
Cô vẫn còn có thể hỏi anh một vài vấn đề về năm 2012 mà cô thắc mắc, anh cũng cẩn thận trả lời như trước, đáp án đều rất ngắn gọn, giống như một thầy giáo vội vàng, chuẩn bị mang giáo án tan tầm.
Bình thường Hà Mạn nhắn tin cho Tạ Vũ, Tạ Vũ cơ bản sẽ không nhắn lại. Di động Hà Mạn trước giờ vẫn im lặng , ngẫu nhiên có chuông thông báo tin nhắn mới , cũng toàn là thông báo , tin rác quảng cáo và những tin lừa đảo điện thoại. Cũng sẽ có hai ba tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ, tin nhắn đến toàn là dấu chấm than, có đôi khi là một dấu chấm tròn, có đôi khi là một dấu chấm hỏi. Hà Mạn đều đều chưa từng trả lời qua, trước lúc đó Tạ Vũ đã từng chỉ cho Hà Mạn gặp những tin như vậy đừng bao giờ nhắn lại, đây là tin nhắn của những kẻ lừa đảo,nói không chừng tùy tiện nhắn một tin sẽ làm cho điện thoại mình tải về những thứ vớ vẩn hay thậm chí là trừ tiền cả tháng
Vậy tại sao Tạ Vũ không bao giờ trả lời tin nhắn của cô? Sợ một khi trả lời , sẽ bị kẻ lừa đảo là cô trói buộc của cuộc đời?
Hà Mạn thở dài.
Anh không có thúc giục cô chuyển đi, lại dùng cách này khiến cô không thể nào có mặt mũi mà ở lại.
Lại vào một buổi sáng thứ bảy, Hà Mạn kéo vali, rời khỏi nhà Tạ Vũ.
Trong lúc đó, cô liên tục nhận được hàng tá tin nhắn qua thư điện thoại từ công ty thông báo cho kì nghỉ ốm của mình sẽ hết hạn vào tháng tới, công ty và đồng nghiệp hoan nghênh cô nhanh chóng trở về làm việc càng sớm càng tốt.
Cô làm sao mà làm chức giám đốc sáng tạo , trong công ty này đồng nghiệp toàn là người mới, nguồn khách hàng trong tay, cô khẳng định cái gì cũng không biết. Nếu sếp tổng biết cô mất trí nhớ , phỏng chừng ngay tức khắc sẽ dùng giọng điệu chân thành và thông cảm nhất, bảo cô không cần đi làm nữa.
Tháng sau, giống như một cái máy chém người nằm ngay phía trước.
Ngoại trừ Tạ Vũ, Hà Mạn cuối cùng được một lý do buộc cô phải tìm lại trí nhớ. Cô cần một công việc để nuôi sống chính mình.Tiền thuê nhà đơn giản này là một tháng 7500 tệ, nếu cô không đi làm, không sớm thì muộn cũng sẽ bị tống cổ khỏi nhà
“Hà Mạn, cô thật xa xỉ. Cô thật muốn giết chết tôi mà.”
Thói quen Hà Mạn vẫn như trước khi xảy ra tai nạn nhìn gương nói lẩm nhẩm một mình .
“Rốt cuộc đến bao giờ mới có thể nhớ lại ?Cuộc sống chẳng quen thuộc thì làm sao mà làm việc, hay là mình phải đâm một cú nữa thì mới khôi phục trí nhớ? Giống như như phim điện ảnh đều diễn thế này…” Hà Mạn chưa kịp buồn cười bác bỏ ý kiến của mình, chuông điện thoại trong nhà vang lên.
“Xin hỏi cô có phải là cô Hà không?”
“Đúng vậy.”
“Cô Hà!Cuối cùng cũng tìm được cô, lúc trước tôi gọi điện cho cô nhưng chẳng có ai bắt máy, điện thoại đến tòa nhà này cũng không có ai tiếp.Xin chào, chúng tôi là công ty máy tính Đại Hưng.Rất lâu về trước cô mang máy tính đến công ty của chúng tôi để sửa, nhưng vẫn liên lạc với cô không được, bây giờ cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
“Phải không?Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ đi lấy, anh có thể cho tôi địa chỉ không?”
Bởi vì tai nạn xe , máy tính Hà Mạn đã bị hư , là Hà Kỳ trong lúc cô hôn mê đã giúp cô xử lí vài việc vặt.
Mình có máy tính! Bên trong nhất định có rất nhiều tin tức quan trọng! Tựa như chết chìm trên biển vớ được cây khô, hy vọng trong lòng Hà Mạn dâng lên vô vàng.
Cô buộc tóc đơn giản rồi lao ra khỏi cửa, bị kích động đem máy tính quay trở về nhà, ném túi xách, ngồi xếp bằng trên sô pha mở máy tính.
Rất nhanh sau đó Hà Mạn gặp một vấn đề.Cô đã quên mật mã khởi động máy tính.
Cô ngay người nhìn màn hình chính hiện trước mặt, màn hình ghi vài chữ, “Xin nhập mật mã” sau chừa chỗ trống, đang chờ Hà Mạn nhập số.
Hà Mạn nhớ rõ Tạ Vũ từng nói qua, cô có thói quen dùng mật mã máy tính và mật mã điện thoại”Nhập sai mười lần sẽ tự động hủy đi dữ liệu”, chẳng phải cô bày ra cách này chẳng phải tự hại mình hay sao, sợ người khác có được thông tin khách hàng , cô quả thật quá cẩn thận mà.
Mười lần sao, ngón tay Hà Mạn cẩn thận xoa bàn phím, trong lòng run sợ ấn thử một dãy sáu con số.
070707
Màn hình chuyển chuyển một đóa hoa nhỏ, đăng nhập thành công.
“Lại là mật mã này… Hà Mạn à, cô lúc trước, cuối cùng có biết mình đã ly hôn rồi không?”
Hà Mạn nhìn màn hình thở dài.
Tâm trạng không yên của cô khi nhìn thấy những thư mục liền trở nên kích động, cũng may thói quen sắp xếp này của cô vẫn không có thay đổi,cô vẫn giữ một thư mục chứa đầy video cũ.
Mỗi tập tin video được đánh dấu rõ ràng với một chủ đề khác nhau, có “1/4 thế kỷ sinh nhật ” “Cô gái thời đại màu hồng” “**78″ và “Cho anh giật điện” …
Cách đặt tên này thật đúng là phong cách của cô. Hà Mạn bật cười.
Cô nhấn vào thư mục “ Cho anh giật điện” đầu tiên, nhẹ nhàng ấn hai cái.
Hình ảnh bắt đầu, bên trong tối đen. Tạ Vũ cầm cái tua vít, đang sửa chữa ổ cắm điện trên tường. Cô một tay cầm đèn pin hỗ trợ chiếu sáng cho anh, tay kia cầm quả chuối ăn.
“Anh có thể sửa nó sao? Cẩn thận bị giật điện đó!” Hà Mạn cắn trái chuối.
Tạ Vũ trả lời: “Em cứ đùa, việc này rất nhỏ, đưa đèn pin tới gần một chút.”
Đúng lúc này, Tạ Vũ đột nhiên “A” một tiếng kêu to lên, tiếp theo cả người run run, vẻ mặt xuất hiện vặn vẹo thống khổ.
Chính mình nghĩ Tạ Vũ bị điện giật, sợ tới mức hồn phi phách tán, càng không ngừng thét chói tai: “Vũ!Anh sao rồi! Anh có cảm thấy khỏe không!”
Tạ Vũ “Bam” một tiếng ngã xuống đất.Màn hình chiếu cảnh Hà Mạn bị dọa đến phát khóc, vội vàng chạy tới chạy lui,đúng lúc vừa muốn đụng vào người Tạ Vũ, vẫn là lý trí dừng lại, xoay người cầm lấy trái chuối rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng mà chọt chọt vào xương sườn Tạ Vũ.
“Thi thể” Tạ Vũ bỗng nhiên phát ra một trận cười ha ha, Hà Mạn sợ tới mức ngã mông ngồi trên đất, tức giận đem trái chuối trên tay đá thẳng vào mặt Tạ Vũ: “Anh đồ rùa rụt đầu này!”
“Vì sao em lấy chuối chọt anh ?”
“Em sợ điện giật mà, như vậy chúng ta đều xong đời , em làm sao cứu được anh!”
“Em không biết chuối hay mọi loại hoa quả, hoa quả cũng là chất dẫn, cũng dẫn điện được mà!”
“Sao?” Hà Mạn ngây ngốc nhìn về phía màn ảnh.
Hà Mạn đến đây không thể nhịn được cười đoạn phim trên màn ảnh nữa, nằm úp sấp ở trên bàn cười ra tiếng.
Đây hẳn là cuộc sống sau hôn nhân mà mình thường hay tưởng tượng mà!Hạnh phúc … Hà Mạn cười thoải mái, biểu tình trong nháy mắt lại ảm đạm.
Nhưng sau đó là những gì?
Cô tắt đi video này, tiếp tục xem thư mục video khác, một cái tên quen thuộc đập vào trong mắt Hà Mạn ” Sinh nhật Tiểu Hoàn 25 tuổi ” .
Lộ Tiểu Hoàn.
Là cô bạn tốt nhất của cô, bạn học trung học, đại học cũng học cùng trường, tình cảm mười mấy năm, so với người nhà còn thân thiết hơn. Sau đó, Hà Mạn yêu cuồng nhiệt, kết hôn, Tiểu Hoàn cũng cùng bạn trai ngọt ngào như mật, hai người cũng không thể giống như trước dính chặt lấy nhau, nhưng mà tình cảm đó chẳng thể phai nhạt, vẫn có thể vì đối phương mà cầm dao như trước.
Lúc này Hà Mạn mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, mình xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao Tiểu Hoàn đến bây giờ cũng chưa xuất hiện? từ lúc ở bệnh viện tỉnh lại đến bây giờ, Hà Mạn đều không thấy Tiểu Hoàn, cũng không nhận được điện thoại Tiểu Hoàn.Lúc mới đầu khi còn nằm ở trong bệnh viện, nghe được Hà Kỳ nói chuyện mình đã ly hôn, cơ bản cảm thấy thật sự không tin được, trước tiên cứ nghĩ gọi điện thoại Lộ Tiểu Hoàn, lại nghĩ cô được điều đi Anh công tác mới thật sự từ bỏ.
Chẳng qua, phái đi Anh làm việc là chuyện đã xảy ra vào năm năm trước.Hà Mạn ôm đầu suy nghĩ.
Như vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hà Mạn vội vàng lấy điện thoại di động, tìm kiếm thông tin bên trong có được điện thoại của Lộ Tiểu Hoàn, trực tiếp gọi điện.
Không ai nhận.
Cô đang muốn gửi tin nhắn hỏi một chút tình hình Tiểu Hoàn gần đây, cùng cô tâm sự về tình huống hiện tại, mong cô gặp mặt mình, lúc này tin nhắn Tiểu Hoàn đến trước .
“Xin hỏi có việc gì sao?”
Kẻ ngốc đều có thể nhìn thấy, mình và Tiểu Hoàn trong lúc đó đã chẳng còn là bạn, mà nguyên nhân cũng chẳng phải là nhỏ.
Cô vội vàng dùng máy đánh một đoạn chữ thật dài, nói từ việc mình bị tai nạn mất trí nhớ, cho đến tình huống và tâm trạng của mình và Tạ Vũ hiện giờ… Đánh tới chữ cuối cùng, phát hiện ra căn bản nói như vậy vẫn chưa rõ.
Vì thế từng chữ một bị xóa đi, cô đánh lại hàng chữ một lần nữa.
“Tớ muốn gặp cậu.”
Đèn rực rỡ mới lên. Hà Mạn ngồi ở quán cà phê chờ Lộ Tiểu Hoàn đến. Nhân viên phục vụ mang một cái bánh ngọt phủ phomat đến chỗ cô ngồi. Hà Mạn nói cám ơn, quay đầu tiếp tục xem máy tính trên bàn.
Video sinh nhật Lộ Tiểu Hoàn
Hình ảnh bắt đầu, xuất hiện một người nam nhân **. Hà Mạn sửng sốt một chút.
Với ống kính bắt đầu di chuyển , cô nhận ra đó là một studio máy bay, các nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh ánh sáng; ngay sau đó hình ảnh quay một người quấn quanh một cái khăn lớn Lộ Tiểu Hoàn, ánh mắt một bên nhìn chằm chằm nhiếp ảnh nam, một bên quay đầu nhìn màn ảnh nhỏ giọng nói chuyện.
“Mạn, nhanh! Nhanh chụp mông anh ta!” Âm thanh Tiểu Hoàn thích thú đến độ rung rung.
Hà Mạn cừa nghe thấy âm thanh của Lô Tiểu Hoàn trong máy, cảm giác giống như toàn bộ thời gian đều đảo ngược.
Lúc vừa mới vào trung học, Hà Mạn cũng chưa hướng ngoại như vậy.Bố mẹ cô mất sớm, cô và chị gái ở nhà của chú mình. Tuy rằng là thân thích, nhưng dù sao cũng ăn nhờ ở đậu, cho dù cô chưa từng làm cho hai chị em cô khó xử, nhưng các cô tự nhiên đều luôn nhìn sắc mặt người khác.
Chỉ có thể biểu hiện thật ngoan, không gây thêm phiền toái. Thói quen Hà Mạn áp lực cảm xúc chính mình, ở trong lớp chỉ vùi đàu học tập thật tốt, che dấu hình tượng yếu đuối của bản thân.
Cho đến khi gặp Lộ Tiểu Hoàn.
Cho dù ở cùng một lớp, các cô cũng chẳng mấy quen thuộc. Tinh thần Hà Mạn phần lớn đặt ở việc học, không kết thân với các học sinh khác.Cô cần phải tự lập thật sớm, không thể khiến cho họ hàng và chị có thêm gánh nặng, cho nên mỗi kì thi đều chú tâm ôn tập .
Phải đứng thứ hạng cao nhất vào kì thi cuối kỳ.
Các học sinh đều đắm chìm trong bầu không khí nghỉ giữa giờ, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên là toàn bộ học sinh ùa nhau chạy ra khỏi lớp. Chỉ có cô còn ngồi tại chỗ, chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ.
“Cậu làm sao vậy?” Một âm thanh con gái vang lên ở bên tai , tràn ngập sức sống.
Cô quay đầu, nhìn thấy lớp trưởng Lộ Tiểu Hoàn.
“Không có gì, ” cô nở nụ cười, “Ngày nghỉ vui vẻ!”
Lộ Tiểu Hoàn chộp lấy cặp sách nhét sach vở vào: “Là vì thành tích sao? Lần này cậu không lọt vào tốp năm đứng đầu, tớ cũng rất ngạc nhiên.”
Liên quan gì đến cậu. Hà Mạn vẫn cười: “Đã biết, cám ơn cậu.”
Cô mang cặp sách lên quay lưng muốn đi, bỗng nhiên lại bị Lộ Tiểu Hoàn ngăn cản ngồi xuống: “Cậu cứ như vậy sẽ bị bệnh đó, buồn cũng không nên cười, nên khóc ah.Cậu cứ tự nhiên bộc lộ cảm xúc.”
Cô giá này sao lại phiền như vậy. Hà Mạn nhíu nhíu lông mày.
“Đúng đúng đúng, hay là như thế này, cậu nên bày tỏ tâm trạng mình, vui hay không vui đều làm như vậy.”
Hà Mạn ngây ngẩn cả người, không có ai có thể nhìn thấu mặt nạ ngụy trang “ Tất cả đều tốt” của cô.
“Vậy tớ phải bày tỏ cảm xúc như thế nào?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Chính là…Bây giờ cậu muốn làm gì thì làm cái đó, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, cứ như vậy.”
“Bây giờ tớ muốn ăn kem.” Hà Mạn thật sự nói.
“Vậy chúng ta cùng đi ăn kem!”
Sau đó Hà Mạn mới biết được, ngày đó vừa vặn là ngày đầu tiên “ Dì cả” viếng thăm Lộ Tiểu Hoàn, ăn xong kem đêm đó đau chết đi sống lại.
Lúc Hà Mạn hỏi Tiểu Hoàn, Lộ Tiểu Hoàn chẳng hề để ý nói, cuộc sống nhàm chán như vậy, mọi người khó có được xúc động muốn làm điều gì, hơn nữa tớ ăn kem cũng sẽ không chết, làm sao có thể không quan tâm đến cậu!
Hà Mạn làm sao có thể bỏ qua người bạn này, một học sinh năm nhất mới nói cuộc sống mình nhàm chán như vậy, thấy trai đẹp không ngại ngần xông đến xin số diện thoại, là Lộ Tiểu Hoàn không sợ trời không sợ đất.
Hà Mạn nghe thấy âm thanh của mình trong màn ảnh, giữ lại tất cả suy nghĩ của cô.
Lời Hà Mạn thuyết minh cũng vô cùng phấn khích: “Cậu xem cậu lại lộ ra bản mặt háo sắc như vậy! Còn không mau vứt khăn xuống dưới, đi qua gặp anh ta!”
Hai người vui đùa ầm ĩ , Tiểu Hoàn lộ ra gương mặt háo sắc, màn hình chuyển sang khung cảnh hai người tự quay.
“Mạn! Tớ hôm nay xinh đẹp không? Gợi cảm không?”
Hà Mạn thích thú đáp lại: “Đến chết đi được.”
Sau đó ống kính quay qua, quay lại.Hà Mạn xuất hiện trên màn hình, nói chuyện với ống kính: “Mọi người xem, hôm nay tôi có một nhiệm vụ quan trọng, từ cô tiểu thư Lộ Tiểu Hoàn đã không còn nhỏ, thanh xuân đã mất…”
Hà Mạn còn chưa nói xong, mặt Tiểu Hoàn cũng chen vào màn , nhìn màn ảnh giơ tay chữ V, nói to: “Hai mươi lăm, mới hai mươi lăm…”
Hà Mạn cười đẩyTiểu Hoàn: “Đúng là điên mà, tránh ra !”
Cô quay đầu tiếp tục nhìn ống kính nói chuyện: “Đúng vậy, vì chúc mừng sinh nhật Tiểu Hoàn hai mươi lăm tuổi, chúng tôi quyết định tạo thân thể thanh xuân, lưu lại một chứng cứ thật chính xác! Muốn… Chụp **!”
Màn ảnh lại lần nữa chuyển Tiểu Hoàn quấn khăn phía bên cạnh, Tiểu Hoàn “Xôn xao” một tiếng, giống hệt con trai biển, đem khăn tắm vây quanh cơ thể mở ra rồi khép lại.
Hà Mạn cười ha ha: “Wow! Thật đáng nể nha!”
Ngay sau đó, màn hình chớp lên, Tiểu Hoàn đoạt V8 ( máy quay)trên tay Hà Mạn, bắt đầu quay Hà Mạn.
Trên người Hà Mạn cũng giống cô, cũng chỉ quấn quanh một cái khăn. Tiểu Hoàn vừa quay vừa nói với Hà Mạn: “Come on, baby! Show some guts! ( Can đảm lên nào) “
Hà Mạn xoay người đưa lưng về phía ống kính tháo khăn, gợi cảm vặn vẹo thân thể, hình ảnh dừng lại, video kết thúc như vậy.
Đúng lúc này, cửa quán cà phê bị đẩy ra, một phụ nữ cao gầy thành đạt đi đến.
Lộ Tiểu Hoàn toàn thân mặc một bộ quần áo của Chanel, chân mang đôi giày cao gót của Jimmy Choo, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, trang điểm xinh đẹp không thể chê vào đâu được.
Hà Mạn choáng váng, ngay cả một câu chào đón đều không bật ra được. Từ sau khi cô tỉnh lại, người cô tiếp xúc không phải Hà Kỳ thì cũng là Tạ Vũ, cũng chưa cảm nhận được thay đổi quá lớn , nhưng mà Lộ Tiểu Hoàn là một cú sốc lớn với cô. Trước khi cô kết hôn, Tiểu Hoàn vẫn làm biên tập của tạp chí du lịch như trước, tiền lương không nhiều lắm, nhưng công việc này có thể giúp cô đi du lịch mọi nơi trên thế giới, đây là công việc mà Tiểu Hoàn thích nhất. Không giống Hà Mạn vừa ra trường chui đầu vào công ty cả ngày, Lộ Tiểu Hoàn có thể xách ba lô đi khắp nơi, ngủ bờ ngủ bụi, chen chúc trên xe lửa và tàu điện ngầm, dùng đôi chân trải nghiệm toàn thế giới. Hà Mạn có sự khao khát cháy bỏng với hàng hiệu khiến Lộ Tiểu Hoàn cười nhạt, cô ấy không giống cô, cô ấy yêu sự trải nghiệm, cô ấy yêu những hành trình, yêu những chuyến đi.
Bất luận như thế nào, đôi giày cao gót mà Lộ Tiểu Hoàn mang trên chân không thể nào leo núi.
Giống như tất cả đều thay đổi.
Chẳng qua Hà Mạn thật sự rất kích động, cô lập tức đứng lên, Tiểu Hoàn lại lập tức đi tới ngồi xuống.
“Hi! Đã lâu không gặp!”
Hà Mạn vừa muốn nói chuyện, người phục vụ mang cà phê đến. Nhìn nhìn cà phê Hà Mạn, Tiểu Hoàn ngẩng đầu nhìn người phục vụ nói: “Tôi cũng muốn một ly như vậy.”
Hà Mạn trong lòng vui vẻ, đem cà phê đẩy đ qua: “Tớ cũng không biết cậu còn uống cà phê đen hay không, cũng không biết cậu chừng nào thì đến, cho nên lúc đó chưa gọi cho cậu, cậu cứ uống trước của tớ đi?”
“Không cần, không cần.” Tiểu Hoàn khách sáo đứng lên.
Hà Mạn có chút mất mát nhìn cô, trong lòng có ngàn vạn từ muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào.
Tiểu Hoàn cũng đánh giá Hà Mạn, hai người im lặng một hồi lâu, vẻ mặt Tiểu Hoàn có chút buông lỏng, chủ động hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Hà Mạn kiên trì nói: “Mặc kệ tớ nói cái gì, cậu sẽ tin tưởng tớ sao?”
Tiểu Hoàn ngẩn người, nhẹ nhàng cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Không nhất định.”
“Tiểu Hoàn…”
“Dù sao cậu cũng không tin tớ, giống vậy. Cho nên tớ cũng không thể cam đoan.”
Chuyện gì đã xảy ra?
Hà Mạn không hề thừa nước đục thả câu, cắn răng một cái, nói thẳng đến trọng điểm: “Thời gian trước tớ bị tai nạn xe hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại mất đi năm năm trí nhớ, bác sĩ nói trường hợp của tớ được tính là mất trí nhớ tạm thời .”
Quả nhiên, Lộ Tiểu Hoàn cười ra tiếng, trên mặt viết vài cái chữ to, cậu xem tôi là đồ ngốc?
Lộ Tiểu Hoàn tuy rằng không ngăn cản những gì cô nói, nhưng trên thực tế cô là người “ Tai nghe mắt thấy”. Hà Mạn hiểu biết nàng tính cách này của cô, cũng sớm có sự chuẩn bị, từ trong túi xách lấy ra giấy chẩn đoán của bác sĩ và xét nghiệm báo cáo ở bệnh viện. Tiểu Hoàn không nghĩ đến chuyện thật sự nghiêm trọng như vậy, đưa tay nhận lấy và xem xét.
” Mất trí nhớ tạm thời?” vẻ mặt Tiểu Hoàn nghi hoặc.
“Có phải cậu thấy thật vớ vẩn hay không?” Hà Mạn ngượng ngùng nở nụ cười.
Cô không hề để tâm đến ánh mắt nghi ngớ của Tiểu Hoàn ở phía đối diện, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chậm rãinói từ việc cô bị mất trí nhớ khi gặp tai nạn và hàng số sự việc phát sinh sau đó kể hết cho Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn chỉ là lẳng lặng nghe, trầm tư suy nghĩ.
“Tớ đã quên hoàn toàn chuyện giữa mình và Tạ Vũ trong năm năm kết hôn, ngay cả lý do vì sao chúng tớ ly hôn tớ cũng đều nghĩ không ra. Bác sĩ nói có thể là trong tiềm thức rất muốn quên đi năm năm này, quên đi những việc đã xảy ra trong thời gian đó, cho nên đầu óc mới có thể sang lọc trí nhớ. Nhưng tớ thật sự rất muốn biết tớ và Tạ Vũ rốt cuộc là vì chuyện gì mà ly hôn, tớ trước đây là một con người thế nào. Tạ Vũ vẫn không chịu trực tiếp nói cho tớ biết, tớ nghĩ ắt hẳn là có nguyên nhân, tớ lại nghĩ trên thế giới này, chỉ có cậu mới biết được tất cả, nhưng tớ không nghĩ đến… Tớ với cậu đã tuyệt giao?”
Tiểu Hoàn nâng ly cà phê đen lên, quấy thìa, giống như nội tâm suy xét thật lâu, cuối cùng thở dài, nhẹ giọng nói: “Cũng không biết tớ nên cảm tạ vụ tai nạn xe của cậu không? Bằng không… Tớ nghĩ chúng mình vĩnh viễn chẳng có cơ hội gặp lại?Câu biết không? Chúng mình là lâu lắm rồi không liên lạc với nhau .”
Tuy rằng Tiểu Hoàn đã tự mình xác nhận chuyện này, nhưng Hà Mạn vẫn khó chấp nhận sự thật này, cô đang tự hỏi, tự vấn chính mình: ” Tuyệt giao? Làm sao có thể.”
Các cô từ trung học bắt đầu là bạn tốt, không phải không cãi nhau vài lần, phần lớn cũng chỉ là những mâu thuẫn nhỏ, chỉ đối phương mở miệng nói trước thì tốt rồi, chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy.
Nghe Hà Mạn nói như vậy, Tiểu Hoàn cũng buồn buồn: “Chuyện trong lúc đó của chúng mình, cũng có liên quan đến cậu và Tạ Vũ.”Cô cười khổ, nhìn thẳng vào mắtHà Mạn, “Nói cho tớ biết? Cậu muốn biết cái gì?”
Trước mắt Hà Mạn, giống như lúc tốt nghiệp đại học,vẻ mặt vô tội. Trong nháy mắt Tiểu Hoàn có cảm giác, thậm chí nghĩ rằng mình đã xuyên qua đến năm năm trước, hai người vô tư vô lo ngồi dưới ánh mặt trời chiều, uống cà phê, trò chuyện về đàn ông.
Nghĩ như vậy , ngay cả Tiểu Hoàn đang mặc trên người bộ trang phục này không được tự nhiên như trước nữa.
“Cậu và Tạ Vũ vừa kết hôn được ba năm, thật sự rất vui vẻ, hạnh phúc.Các cậu chẳng khác gì trẻ sinh dôi, ngay cả một giây đều không nỡ rời xa đối phương. Bạn bè đều siêu hâm mộ , tớ thầm oán trong lòng, cảm thấy cậu là đồ trọng sắc khinh bạn.”
Hà Mạn giống như là nhớ tới khi đó, Tiểu Hoàn lần đầu tiên nở nụ cười khi bước vào cửa.
“Nói về ba năm đó, trong lúc đó có vấn đề gì đi nữa, chỉ sợ vẫn là do Tạ Vũ. Anh ấy lớn tuổi hơn cậu, chức vị cũng so với cậu cũng cao hơn, buổi tối thường xuyên đi xã giao tiếp đón khách hàng, phần lớn đều chỉ dẫn đưa họ đi thôi, phần lớn đều là…Cái loại trường hợp này, cậu cũng biết nha. Tạ Vũ là người đẹp trai anh tuấn, tự nhiên cũng có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy. Vốn những chuyện này cậu cũng đều biết, cậu vì thế mà ăn dấm chua, cãi nhau vài lần cũng có, nhưng vẫn là tín nhiệm lẫn nhau, cho dù có nói lớn nói nhỏ, đều không có gì xảy ra.”
Tiểu Hoàn uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Từ hai năm trước cậu theo đuổi một cái hạng mục, sau đó thành công giúp cậu gạt đi gánh nặng của bà cô “Tiger” kia, toàn bộ đều thay đổi.Ở công ty cậu còn có chức vị cao hơn Tạ Vũ nữa. Đương nhiên ngay từ đầu hai người vẫn tốt lắm, chúng tớ đôi khi trêu chọc nói, về sau Tạ Vũ cần nhờ Hà Mạn nuôi sống . Tạ Vũ nghe xong vẫn cười, còn cậu í, đem anh chàng của mình đẩy sau lưng, bày ra bộ dáng con mẹ hung dữ, nói cái này gọi là ‘Phu thê tình thâm” … Nhưng từ từ, mâu thuẫn dần dần xuất hiện .”
Lúc ấy, Hà Mạn có áp lực rất lớn về công việc, bỗng nhiên từ một chức vị trưởng phòng thăng thành giám đốc, nội dung công việc, cường độ công việc đều có chuyển biến rất lớn. Hà Mạn trẻ tuổi, nóng giận đều ra mặt, nhiều mặt còn hạn chế, căn bản không ngừa được người ta nói ra nói vào. Cô từ nhỏ đã hiếu thắng không chịu thua, muốn cắn hạ khối xương cứng này, ngoại trừ nghiệp vụ bên ngoài ngày càng được cải thiện, ngay cả tính cách bên trong cô cũng thay đổi.
Một ngày chỉ có hai mươi tư giờ, cô hận không thể có mười tám tiếng ở công ty, phần lớn thời gian đó, cô là một Hà Mạn lạnh lùng.
Theo dòng thời gian, không quay về được, cô chẳng những hay đa nghi và nổi giận, và cả bạn bè, ví như Tiểu Hoàn hoặc là Danny, uyển chuyển khuyên bảo cô, cô ngược lại thay đổi giận dữ hơn nữa, cảm thấy tất cả mọi người đều chỉ trích cô.
Vốn Tạ Vũ cũng nên ở bên khuyên vợ nhiều hơn, nhưng công việc anh cũng ngập đầu. Hai người ở cùng nhà đi làm công ty, buổi tối lại ở cùng nhau, thế nhưng có khi cả một tuần hai người cũng không chạm mặt nhau.
“Vào thời điểm đó, Tạ Vũ cũng khác, không còn kiêng kị những cô gái theo đuổi mình nữa, giống như cố ý muốn chọc giận cậu, thường thường ở bên ngoài uống rượu uống đến sáng mới về nhà. Nói thật ra, không có một người phụ nữ nào có thể chịu được chồng như vậy.
“Chúng tớ lúc đó là người ngoài, chỉ biết một ít nguyên nhân các cậu cãi nhau, tuy rằng cũng tham gia khuyên can, nhưng cũng không thể giải quyết hết được” Tiểu Hoàn nói về chuyện đó, không kìm được thở dài, “Cậu nói cậu ở công ty tăng ca đến đêm khuya, cho đến khi cả tòa nhà chỉ còn một mình cậu, về nhà thì lạnh băng, Tạ Vũ không biết đi chỗ nào lêu lổng , điện thoại cũng không nhận, nếu nhận thì cũng chỉ nghe toàn tiếng nhạc ồn ào và tiếng nói chuyện của các cô gái. Còn Tạ Vũ, cảm thấy cậu từ sau khi thăng chức bắt đầu xem thường người khác, không tôn trọng công việc của anh, nghi thần nghi quỷ. Mỗi lần anh ấy có ý thuyết phục cậu, nói cho cậu hiểu đây chỉ là một phần của công việc, cậu sẽ châm chọc anh ấy suốt ngày làm việc không đứng đắn, trách không được đi làm vài năm mà chỉ là quản lí nhỏ.Anh ấy nói cậu không cần vì một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến tình cảm như vậy, trái lại cậu sẽ chỉ trích anh ấy là đố kỵ công việc của cậu…”
Nghe Tiểu Hoàn kể ra cuộc sống hôn nhân trong năm năm của mình và Tạ Vũ, Hà Mạn cảm thấy quả thực giống như là một bộ phim truyền hình bi thảm được chiếu trên tivi, thậm chí so với bốn chữ Hà Kỳ nói “ Em mất trí nhớ” còn vớ vẩn hơn, khó có thể tin được.
Cô cố gắng tưởng tượng trong đầu hình dáng dùng lời cay độc chỉ tay vào Tạ Vũ nói như vậy, tưởng tượng như thế nào cũng không thể nào hình dung ra được.
Bọn họ từng yêu nhau như vậy.
Tiểu Hoàn khiến cho Hà Mạn tiêu hóa thật lâu.
Giọt nước mưa rơi lộp bộp trên khung cửa sổ, ngay từ đầu chỉ rơi vài giọt, bỗng nhiên mưa to tầm tã. Hai người nghiêng đầu nhìn mưa im lặng.
“Vậy… Chuyện của cậu và tớ? Vì sao lại tuyệt giao?” Hà Mạn cảm thấy giọng nói dường như không phải của mình nữa.
Tiểu Hoàn theo quán tính định bật ra chuyện cũ , phát hiện chuyện cũ này thật sự rất khó mở miệng.
“Năm ngoái tớ đi công tác ở Thượng Hải, tớ có đến một quán bar, thật trùng hợp lúc đó Tạ Vũ cũng đi công tác đến đó. Lúc ấy anh ấy uống say không còn biết gì, hoàn toàn bất động.Tớ cứ nghĩ là nên gọi cho cậu trước, nhưng phỏng chừng cậu vừa nghe nói anh ấy lại say không còn biết gì, tuyệt đối sẽ nổi giận, cho nên tớ cũng không dám nói cho cậu. Tạ Vũ đã bất tỉnh nhân sự , tớ thật sự không biết khách sạn của anh ấy ở đâu, đành phải đưa cậu ấy về phòng mình nghỉ một đêm. Ngày hôm sau tớ và anh ấy không dám nói với cậu, sợ cậu suy nghĩ mien man, nhưng sau đó cậu đọc tin nhắn của Tạ Vũ biết được chuyện đó, tìm tớ cãi lộn một trận, nói chúng mình vốn sáp lưng cùng nhau giơ đao chiến đấu, không nghĩ đến, cuối cùng là tớ lén đâm sau lưng cậu một đao… Tóm lại, rối tinh rối mù.”
Hà Mạn há mồm, phát hiện mình không nói nổi một câu “Thật xin lỗi”.
Nói tới đây, Tiểu Hoàn cầm lấy di động của mình, tìm trong lưu trữ hình ảnh, lộ ra một bức ảnh.Trong ảnh, Tiểu Hoàn và một anh chàng đẹp trai ôm chặt nhau, bối cảnh là trên đường phố ở Madrid , hai người nhìn màn ảnh vui vẻ cười, vô cùng thân thiết, trời sinh một đôi.
Tiểu Hoàn chỉ vào ảnh chụp: “Randy, cậu còn nhớ rõ không?”
Hà Mạn gật gật đầu: “Cậu rất vất vả mới cưa được, nói ngay từ đầu gặp anh ấy cậu đã muốn kết hôn…”
“Bị cậu phá đến chia tay .”
Hà Mạn choáng váng.
Cô nói không nên lời “Thật xin lỗi”, càng giải thích không được”Xin tha thứ cho tớ” này .Tất cả mọi thứ xảy trong thời gian đó, tổn thương tích lũy chống chất, trở nên rất nặng nề. Tạ Vũ cũng tốt, Tiểu Hoàn cũng tốt, theo dòng thời gian dần khôi phục, làm sao có thể vì một câu “ thật xin lỗi” của cô mà biến mất.
Trái tim cô suy sụp, muốn khóc lại khóc không được.Tất cả những việc này là do cô gây ra, cô biết, lại không nhớ rõ, cho nên hoàn toàn không thể chia sẻ cảm xúc của mình.
Cho dù chân thành xin lỗi, bên trong cũng chứa đựng sự vô tội.
Hà Mạn nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu Hoàn,tớ không thể nào cứ xin lỗi cậu như vậy. Giống như ép buộc cậu tha thứ cho tớ, một lần nữa làm bạn của tớ.Tớ thật không còn mặt mũi nào nữa.”
Cô lấy ra từ trong ví 100 tệ đặt trên bàn: “Tớ mời cậu.” Nói xong liền xách cặp muốn chạy đi.
Tiểu Hoàn lập tức đứng lên ngăn cản cô.
Lúc Hà Mạn lôi kéo Lộ Tiểu Hoàn đi vào trong quán bar, Tiểu Hoàn ánh mắt chăm chú nhìn chàng ca sĩ trẻ phía trên sân khấu chẳng khác lúc trước là bao.
“Đừng nhìn , thằng nhỏ kia cùng lắm mới mười chín tuổi, cậu nên chú ý tác động của xã hội.”
Lộ Tiểu Hoàn uống nhiều gần như đã say, miệng theo không kịp tư duy đầu óc, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết như thế nào đánh trả Hà Mạn, vì thế lại chui 7-11 vào bên cạnh , mang theo hai lon bia đi ra, cứng rắn nhét vào tay Hà Mạn.
“Còn uống nữa sao?”
“Uống! Vì sao không uống. Ngày mai tớ sẽ đi công tác ở tận Nhật Bản mù mịt, mấy tháng về sau mới có thể trở về. Khi đó, nói không chừng cậu còn chưa suy nghĩ ra, lại biến thành con quỷ, tớ lúc đấy không muốn nhìn thấy cậu đâu.Bây giờ có rượu, cũng nên say rượu!”
“Pops” cụng lon vào lon của Hà Mạn, Lộ Tiểu Hoàn nhìn Hà Mạn vẫy vẫy lon, ngửa đầu uống trước. Hà Mạn đầu choáng váng, xung quanh toàn âm thanh ồn ào, nhìn Tiểu Hoàn cười.
Lộ Tiểu Hoàn không chút để tâm tha thứ cho những chuyện cũ.
Lúc ấy ở quán cà phê, cô ngăn cản Hà Mạn đang chật vật, đẩy cô trở về chỗ ngồi. Sau vài phút im lặng không nói, cô cầm túi xách, mang áo khoác ,thở dài một hơi.
“Nơi này thật nhàm chán mà, thật phiền chết đi. Chúng mình đi uống rượu được không?”
Hà Mạn sửng sốt, Lộ Tiểu Hoàn trước mắt như mất trí nhớ cũng trong nháy mắt, xuyên qua trở về năm năm trước.
Không khí vừa ngột ngạt như vậy, cô cũng chưa khóc, giờ phút này nhìn này ánh mắt vô cùng thân thiết của cô bạn tri kỉ, lại đột ngột khóc lên tiếng.
“Cậu thật là, khóc cái gì, sao lại khóc chứ?” Tiểu Hoàn kinh ngạc, vội vàng đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hà Mạn bên , từ trên bàn rút ra hai tờ cô giấy giúp cô lau nước mắt.
“Tớ không biết, tớ chỉ là muốn khóc…” Hà Mạn khóc thút thít nghẹn ngào nói không nên lời.
Tiểu Hoàn thở dài, giọng nói buồn bã lại thả lỏng: “Cậu có biết hay không, trên đường đến đay, tớ còn suy nghĩ khi gặp cậu nhất định phải thật lạnh nhạt, nói phải thật khó nghe, nhất định phải trả thù trở về. Kết quả nhìn thấy bộ dạng cậu tội nghiệp vậy, nên cái gì cũng không nỡ so đo”
“Tiểu Hoàn…”
“Nói lại cậu, tình cảm chúng mình nhiều như vậy năm, làm sao có thể bỗng nhiên lo lắng tớ thích người đàn ông của cậu chứ?Cậu bị bệnh thần kinh sao? Cậu có biết tớ rất tức giận sao? Kỳ thật khi học đại học thành tích của tớ hơn cậu, kinh nghiệm giao lưu xã giao cũng rất nhiều, nhưng tốt nghiệp về sau, cậu vẫn tốt hơn tớ rất nhiều, tớ đối với cậu có tí biểu hiện hâm mộ ganh tỵ sao?Cậu là nhân viên của thành phần tri thức, tớ là cô gái mang balo đi khắp nơi, nước giếng không phạm nước sông.Tớ muốn cả đời này đều làm bạn tốt của cậu, nhưng không nghĩ đến, cậu lại nói với có là không phải!”
“Tớ…”
“Cậu cũng thật là, đừng khóc , cũng đâu có chết, nhanh chóng đứng lên, mời bà đây đi ưống rượu!”
Hà Mạn bị Tiểu Hoàn lôi như một con chó ra khỏi cửa.
Gió đêm sương lạnh.
Trên con đường hẹp, đèn neon nối nhau sáng lên, xuyên qua tòa nhà cao lớn phồn hoa mờ ảo. Thành phố này vẫn như thế này, càng về đêm càng lộng lẫy.
Hà Mạn và Lộ Tiểu Hoàn song song ngồi ở ven đường, nhìn những con người đô thị, tay cầm một lon bia uống từ từ.
“Thật bất ngờ, cũng có ngày chúng mình ngồi bên đường hâm mộ những cô gái trẻ trung mang quần đùi.”
Hà Mạn cười: “Các cô ấy cũng rất hâm mộ bộ đồ Chanel của cậu mà. Nói như vậy cậu ngồi ở ven đường, quần áo đều bẩn, cậu không đau lòng ư?”
“Giả .”
“Giả ? Đều là giả ?”
“Giày là thật , quần áo là giả .Sơ sài thôi, ai cũng đều muốn mặc hàng hiệu. Mà nếu không có kinh tế đủ để mua, thì vẫn có một chiến lược mặc.Mặc vài cái lãn lộn thật giả, như vậy thật sự rất tốt.”
“Lời này thật sâu sắc mà, ai nói vậy?”
Lộ Tiểu Hoàn cười khanh khách: “Cậu đó.”
“Xem ra tớ còn thông minh như vậy.” Hà Mạn lắc lắc chai bia, nghe chất lỏng trong chai lúc lắc.
“Cậu vẫn nên trách mình đi” Hà Mạn nói, “Dù sao cậu thích Randy nhiều như vậy.”
“Tớ cũng đã nghĩ như vậy.Nếu chúng tớ tình cảm kiên trinh như vàng, thì làm sao chỉ có thể vài lời phá của cậu mà có thể chia tay.Trước khi chuyện này phát sinh, cũng đã bằng mặt không bằng lòng , anh ta là loại người chỉ muốn mới mẻ, nếu không cũng sẽ không nói chuyện kết hôn khi bọn tớ bên nhau nhiều năm như vậy. Randy vẫn cảm thấy, từ trước đến giờ anh ta chỉ có mình tớ, cuộc sống đã xác định, nhiều khả năng đã không tính được, là tớ đã khiến anh ta chậm trễ.”
“Bệnh thần kinh mà, ” Hà Mạn vừa nghe liền tức giận, “Tớ đã sớm cảm thấy anh ta tự kỷ, không nghĩ tới quá đáng như vậy. Không biết anh ta có nghĩ đến tuổi thanh xuân đã lãng phí của cậu không!”
Tiểu Hoàn nở nụ cười, không quá đau khổ: “Là cậu đã giúp cho Randy, anh ta luôn nghĩ đến việc chia tay, nhưng vẫn hy vọng chia tay là do tớ , như vậy anh ta mới không có trách nhiệm.Cậu nói tớ và Tạ Vũ có quan hệ, tớ nói không có, anh ta tất nhiên không tin tớ. Cậu nói xem, tớ cũng không hiểu ý nghĩa mối quan hệ này nữa.”
Hà Mạn thở dài, ngẩn người nhìn chằm chằm bóng cây.
“Tiểu Hoàn, vậy cậu nói, trong lúc đó tớ và Tạ Vũ, còn có thể sao?”
” Ở bên nhau thì vẫn có thể, nếu cậu nghĩ vẫn còn có thể thì sẽ được. Tình yêu làm gì phức tạp như vậy, nói trắng ra chỉ hai câu nói.Cậu yêu anh ấy không?”
Hà Mạn gật đầu.
“Anh ấy còn yêu cậu không?”
“Mình không biết.”
“Hỏi anh ấy đi.”
“Mình không dám.”
“Đến hỏi anh ấy. Nhoáng một cái nửa đời người đều trôi qua, cậu nhìn cậu xem, ánh mắt thâm quầng, năm năm sẽ không có nhiều nha! Nói không chừng lại nháy mắt sẽ tiến vào quan tài , còn muốn chờ đợi câu hỏi đến khi nào?”
“Tớ cũng sẽ không nói!” Hà Mạn dựa vào cánh tay Tiểu Hoàn một chút, “Tớ chỉ cảm giác được anh ấy thật sự chán ghét tớ, nhưng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì chuyện cậu nói cho tớ, tớ cố tình gây sự, hai người đều rời xa tớ.”
“Không có mà, sau khi cậu đá tớ đi, hai cậu vẫn còn tiếp tục nửa năm nữa.Sau đó cũng ly hôn , cũng không phải là Tạ Vũ đề suất .”
“Thật sự sao?” Hà Mạn kinh ngạc, “Nửa năm trước kia, hai chúng tớ làm sao vậy?”
“Làm sao tớ biết!Tớ hận cả đời này đều không muốn gặp lại cậu.”
Hà Mạn im lặng.
Lúc này, dường như Tiểu Hoàn nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi: “Cậu vẫn khám bác sĩ Lô sao?”
“Bác sĩ Lô?”
“Là bác sĩ tâm lí của cậu nha!Anh ta là tớ giới thiệu cho cậu gặp, đại khái là bắt đầu từ một năm trước, mỗi một hai tuần lễ đều đi một lần. Tớ nhớ cậu rụng tóc, mất ngủ, vẻ mặt u ám, tính tình cũng đặc biệt táo bạo, đi khám một thời gian con người và tâm trạng có chuyển biến tốt hơn. Dù sao cho đến khi tớ và cậu tuyệt giao, cậu vẫn tiếp tục gặp tâm lý bác sĩ.”
Hà Mạn phát hiện chút xíu ấn tượng cũng không có, hơn nữa nhà cô hoàn toàn không có dấu vết của bác sĩ tâm lý.
Tiểu Hoàn lười biếng đưa tay khoác lên trên vai Hà Mạn: “Tớ cảm thấy đó, có khả năng anh ta sẽ biết chuyện phát sinh giữa cậu và Tạ Vũ, bởi vì cậu nói rất nhiều với bác sĩ tâm lí, nói không chừng phòng khám đều có ghi lại, cậu có thể đi hỏi một chút.” Tiểu Hoàn dừng một chút, lại bổ sung nói: “Không, tớ khẳng định anh ta biết chuyện.”
“Vì sao cậu khẳng định như vậy?” Hà Mạn có chút khó hiểu.
Tiểu Hoàn ha ha cười gượng hai tiếng: “Trực giác mà.”
Cô đã nói xong đề tài này, tay cầm chai bia quơ quơ trong không trung huých Hà Mạn một cái: “Chẳng phải còn có rượu sao, chúng ta uống cạn đi.”
“Tiểu Hoàn, cám ơn cậu đồng ý tha thứ cho tớ.”
“Không phải là tha thứ hay không tha thứ” Tiểu Hoàn lắc đầu, “Đều là chuyện trôi qua đã lâu, tớ tức giận, cậu áy náy cũng chẳng thay đổi được cái gì. Chẳng qua hôm nay lúc nhìn thấy cậu, tớ phát hiện ra bản thân mình vẫn rất muốn làm bạn bè của cậu.”
Tiểu Hoàn nhìn vào mắt Hà Mạn: “Cho nên, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi.”