• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 9
Cảm thấy lành lạnh, Hạ Mẫn dứt môi ra khỏi môi y, đưa tay ngăn bàn tay hư hỏng đang không ngừng cởi từng lớp y phục hắn.
“Ngươi không muốn?” Y khẽ nhíu mày.
Hắn muốn chứ. Rất muốn, nhưng xét lại Hàn Băng lúc này… “Thân thể ngươi còn chưa khoẻ…”
Cứ nghĩ Hàn Băng sẽ thả hắn ra như mọi khi nhưng y lại càng ôm hắn chặt hơn, đầu vùi sây vào hõm vai bắt đầu hôn mạnh xuống từng đợt.
“Ư… Ưm…” Hạ Mẫn bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng rực, mẫn cảm mà phát ra vài tiếng rên kiều mị.
“Ngươi yêu ta không?” Hàn Băng ném y phục hắn xuống góc giường, tay lần mò đến lớp che chắn cuối cùng.
“Ưm…” Hạ Mẫn hô hấp dồn dập, không còng chút tia tỉnh táo, cả người hồng thuận.
“Có hay không yêu ta?” Hàn Băng lặp lại một lần, đem nội khố của hắn quẳng đi rồi cũng chính mình giải khai y phục trên người.
Thấy được vết băng trắng có thấm máu của y, Hạ Mẫn như lấy lại được thần trí. “Dừng lại… Hàn Băng… Chân ngươi… Ưm…”
Hàn Băng nhớ đến vết thương trên chân khẽ mỉm cười, rồi lại tức giận vì nhìn thấy cảnh vừa nãy, đưa môi đến chặn môi hắn, tay bắt đầu lần mò tìm cửa động.
“Ân… Ưm… Hàn…Băng… Không được… Ưm…” Hạ Mẫn cảm thấy bàn tay kia đang nháo động phía bên dưới không khỏi có chút hoảng sợ mà dãy dụa. Nhưng rồi, lại vì sợ chạm vào vết thương của y mà lại ngoan ngoãn nằm im.

Hàn Băng kéo hắn nằm trong lòng mình. Bàn tay đưa đến bật nắp tách trà, nhúng ướt bốn đầu ngón tay rồi từ từ tìm hậu huyệt khuếch tán.
Ban đầu chỉ là với một ngón tay. Hạ Mẫn cảm nhận vật thể lạ thâm nhập vào trong cơ thể không khỏi nhăn mặt vì đau nhưng lại có chút cảm giác kích thích. Nơi địa phương nào đó do dục vọng đã bị đánh thức mà căng cứng lên.
Từng đợt di chuyển của ngón tay trong huyệt động, Hạ Mẫn cảm thấy có chút khoái lạc. Vật kia mấy lần như chạm được vào nơi sâu kín nhất rồi lại đột ngột rút về khiến cửa động bắt đầu khép mở đói khát không thôi.
Hàn Băng bị tiếng rên bên tai cùng cảm giác nơi đầu ngón tay kích thích, lại nhớ lại hình ảnh nhìn thấy vừa nãy, lòng không khỏi nóng vội, chưa đợi cửa động hoàn toàn thích nghi đã đưa vật to lớn của mình đến, trực tiếp tiến vào.
Hạ Mẫn nhăn mặt rên khẽ, cửa động vừa tiếp nhận vật to lớn dị thường còn nóng rực. Hắn nương theo từng nhịp điệu của người kia mà liên tục di chuyển thân thể, đón nhận vật thể lạ trừu sáp, từng lần, từng lần chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể.
Tai hắn ù ù, chỉ nghe bên tai là tiếng rên *** đãng của chính mình không khỏi cảm thấy hổ hẹn, hận kiếm không được cái hố để chui xuống. Nhưng cảm giác này thật thoải mái, làm cho hắn muốn bay lên tận mây xanh.
Nhưng hoà vào đó, hắn nghe thấy mấy lời đứt quãng của Hàn Băng cùng tiếng thở gấp. “Ngươi… yêu ta… Không?”
Có, có yêu. Hắn ra sức gật đầu.
“Ta hỏi có hay không… Trả lời ta.” Hắn lại một lần đâm vào nơi sâu nhất.
“Ân… Ta… Ư… Ưmmm… Yêu ngươi.”
Hàn Băng vui vẻ, một lần đâm sâu thêm, cả hai cùng đến đỉnh mà bắn ra, Hạ Mẫn xụi lơ ngã vào lòng Hàn Băng, không quên cố sức tránh vết thương trên đùi hắn.
Hắn với chăn lên đắp cho cả hai, quay người Hạ Mẫn lại đối diện với mình, đôi mắt xúc động không thôi. “Ngươi nói… Nói…”

“Ta nói ta yêu ngươi.” hắn tiến lại, hôn lên môi Hàn Băng.
Hạ Mẫn nói yêu y, Hạ Mẫn của y nói cũng yêu y, thật hạnh phúc. Y không khỏi vui sướng mà làm thịt hắn thên lần nữa. Sau khi đâu vào đấy, y mới khẽ lau mồ hôi phía sau lưng Hạ Mẫn, cắn một miếng lên xương quai xanh, cười có chút hờn ghen. “Không được qua lại với Hàn Lân nữa.”
“Ân…” Hắn có chút mù mờ không hiểu lắm, mãi một lúc sau mới ngộ ra mà phản bác. “Ta không qua lại với hắn.”
“Thế việc chiều nay là thể nào, hai người lại còn cầm tay nhau.” Hắn có chút ghen tuông nói.
Hạ Mẫn ngẩn người chút sau đó cười sáng láng. “Ngươi đang ghen sao?”
“Ai nói ta ghen?” Hàn Băng có chút oan uổng mà lên tiếng.
“Ngươi không ghen, là ta nhầm.” Hạ Mẫn càng cười cười chọc tức hắn.
Hàn Băng thở phì phì. “Dám khi dễ ta, coi ta dạy dỗ ngươi thế nào.” y cúi xuống ngực hắn bắt đầu nháo.
Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng lão công công. “Khởi bẩm hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Hai người dừng động tác, y tỏ ra mất hứng, hướng bên ngoài quát. “Lui xuống, ta không muốn ăn.” (vì ta vừa “ăn” rất no rồi. :v)
Hạ Mẫn đánh khẽ vào ngực hắn lườm nhẹ. “Ngươi cũng nên chú ý đến thân thể.”

Hàn Băng nhìn hắn, thích thú hôn lên tóc mai lại hướng bên ngoài nói. “Chuẩn bị nước tắm, chốc bưng đồ ăn lên.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Một lúc sau, nước đã được chuẩn bị xong. Hạ Mẫn nhúc nhích thân mình muốn rút thứ vẫn trong cửa động ra. Y cũng chiều hắn mà khẽ động, rút thứ to lớn đó. Hạ Mẫn đỡ cơ thể, vớ lấy y phục qua loa che tạm, từ từ ra khỏi giường. Nhưng khi chân vừa chạm đất cố đứng lên, vùng thắt lưng chợt đau ê ẩm mà lại ngồi phịch xuống. Hàn Băng thấy vậy nhổm người dậy. Hắn cười xòa. “Không sao, ngươi nghỉ đi, chốc ta sẽ quay lại giúp ngươi tẩy.”
Nói rồi cũng chẳng đợi y đáp, hắn chống tay lần theo thành giường đi vào phía trong. Nhưng thắt lưng của hắn quả thực rất đau, chân bủn rủi mà một lần nữa ngã xuống. Một bàn tay nam nhân thô ráp đưa ra đỡ lấy hắn từ phía sau. Hắn giật mình quay mặt, thấy Hàn Băng đang đứng vững còn đỡ lấy hắn.
“Chân ngươi…” Hạ Mẫn trợn mắt.
“Không sao.” Hàn Băng cười gian, cúi xuống bế bổng hắn lên đi về phía dục bồn. Hạ Mẫn đơ người một lúc lâu sau đó tức giận mà đập loạn hờn dỗi lên ngực Hàn Băng.
Hai người ngồi trong dục bồn, Hàn Băng khẽ ôm lấy người ngồi kế bên mình. Hắn đẩy y ra, quay mặt hướng khác.
“Hạ Mẫn, ta biết lỗi rồi. Lần sau ta không dám đùa vậy nữa đâu.” Hàn Băng ăn năn nhìn con người lạnh lùng ngồi cạnh.
“Lại còn muốn có lần sau” giọng hắn lặnh băng.
“Hạ Mẫn. Ta xin lỗi, xin lỗi mà. Ta không cố ý, đây là chủ kiến của lão công công à.” (anh đổ tội nhanh thật. (–) )
Hạ Mẫn không muốn đôi co, quay mặt đi hướng khác.
“Mẫn Mẫn ta biết sai rồi. Ta phải làm gì ngươi mới đồng ý tha lỗi đây?” Hàn Băng chạy lại phía mặt hắn bày ra bộ dáng biết lỗi.
“Từ giờ trở đi ta ở trên.” Hạ Mẫn nói lấy lệ trêu chọc Hàn Băng chứ cũng chẳng có ý định đó thật.
Hàn Băng đen mặt, khoé miệng giật giật. “Chuyện này… Ta đổi qua chuyện khác được không?”

Hắn không nói gì, quay mặt hướng khác.
“Hạ Mẫn…” Hàn Băng không biết làm sao cho ổn thoả, đứng đực người ra.
Ngâm người một lúc cho đỡ nhức mỏi. Hạ Mẫn từ từ đứng dậy ra khỏi bồn, mặc y phục, tiến lại phía bữa tối đã được chuẩn bị tươm tất.
Ăn qua loa vài món, Hạ Mẫn đi thu dọn đồ đạc. “Ta dọn qua chỗ khác ở.”
“Không được.” Hàn Băng dậm chân.
“Tại sao?” Hắn vẫn chăm chú thu dọn.
“Không được là không được.” Hàn Băng nghĩ đến chuyện tên Hàn Lân kia còn ở bên ngoài mà tức xịt khói.
Hạ Mẫn cũng chẳng buồn đáp y nữa. Cầm bọc y phục đi ra phía cửa, đúng lúc đó, Hàn Lân cũng bước vào.
“Ngươi.” Hàn Băng lao lại, kéo tay Hạ Mẫn về phía hắn.
“Tham kiến hoàng thượng, vi thần…”
Không đợi hắn nói xong, Hàn Băng đã chặn lời. “Trẫm rất khoẻ, ngươi lui trước đi.”
Hàn Lân vẫn chưa hiểu gì, liếc mắt nhìn Hạ Mẫn cầu cứu. Chẳng may, trong mắt Hàn Băng nó lại thành liếc mắt đưa tình. Đáng hận. Y kéo tay Hạ Mẫn đi vào buồng sau. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK