– Bệnh viện –
Du Tuệ Dung làm xong trị liệu hóa trị được nhân viên chăm sóc đỡ vào phòng bệnh, vừa vào cửa bà nhìn thấy cháu trai lớn nhà mình đang ôm Jessica đứng ở cửa sổ.
Chỉ thấy một tay Du Dĩ Hằng ôm chó, tay còn lại nhẹ nhàng sờ lông của Jessica.
Jessica nằm trong vòng tay anh còn thoải mái mà ngáp một cái.
Cảnh tượng ấm áp này làm Du Tuệ Dung kinh ngạc, trong chốc lát bà quên đi bệnh tật của mình.
Jessica nhìn thấy chủ xuất hiện, nó bắt đầu muốn thoát khỏi vòng tay của Du Dĩ Hằng.
Du Tuệ Dung tiến tới đoạt lấy Jessuca, sợ hãi lùi về sau, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Cháu trai lớn của tôi đâu? Anh đem cháu trai lớn tôi đi đâu rồi?”
“Dì à, đừng đùa nữa.”
“Trời ơi tôi biết rồi, anh là trọng sinh đến hoàn thành nhiệm vụ gì đó đúng không? Nhập vào cơ thể của cháu trai lớn tôi? Ánh mắt của anh không tồi, biết chọn người đẹp trai đấy.”
Du Dĩ Hằng thấy Du Tuệ Dung lại diễn kịch, Nh dở khóc dở cười, xoay người hỏi dì Lâm quản gia của dì: “Mấy dì lại cho dì tôi xem gì vậy?”
Dì Lâm bất đắc dĩ nói: “Gần đây đại tiểu thư đang bắt đầu đọc tiểu thuyết trên mạng, đều là thể loại trọng sinh, xuyên nhanh gì đó, đến bây giờ tôi cũng không hiểu.”
“Tuần trước không phải vẫn mê mẩn tiết mục tuyển tú sao?” Du Dĩ Hằng hỏi.
“Đại tiểu thư thích người trẻ tuổi, gọi là pháp gì đấy? Người trẻ tuổi đó bị đào thải, nên đại tiểu thư đổi sang đọc tiểu thuyết.”
“Hai người thật nhạt nhẽo.” Không ai phối hợp, Du Tuệ Dung không muốn diễn nữa.
Sau khi đặt Jessica xuống đất, bà liền xuống giường bệnh.
“Cháu trai lớn, gần đây uống thuốc hay gì mà bệnh sợ chó của cháu được chữa khỏi rồi vậy?”
Du Dĩ Hằng trong lòng nghĩ: Thuốc sao? Hứa Nặc có tính là thuốc không? “Cháu quen được một người bạn mở tiệm thú cưng, người bạn đó giúp cháu rất nhiều.”
“Thật không? Đúng lúc, nếu người mà Jessica đồng ý sống cùng là cháu, dì cũng yên tâm.”
“Đã mời chuyên gia tốt nhất từ nước ngoài về rồi.
Dì kiên trì phối hợp trị liệu, nhất định có thể khỏi bệnh.” Du Dĩ Hằng không muốn nghe Du Tuệ Dung nói đến điều này, nghe như lời dặn dò lúc lâm chung vậy.
“Được rồi dì biết rồi, dì cũng muốn sống thêm mấy năm nữa.” Nhưng Du Tuệ Dung rất hiểu tình trạng sức khỏe của bản thân, bản thân bà cũng biết bệnh tình của mình càng ngày càng nặng.
Hôm nay bà ngồi nói chuyện với cháu trai vài câu cũng thấy hơi phí sức, bà chỉ có thể nửa nằm trên giường làm dịu đi nỗi đau.
Vì không để Du Dĩ Hằng nhìn ra gì đó, bà lập tức chuyển chủ đề: “Cháu nói người bạn tiệm thú cưng đó, cậu ấy có đẹp trai không? Cậu ta…”
Du Dĩ Hằng ngắt lời: “Là nữ!”
“Nữ thù càng tốt, cháu kể cho dì nghe nào…”
***
Rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về công ty, Du Dĩ Hằng ngồi ghế sau, gửi một dòng tin nhắn cho Hứa Nặc.
【 Hằng Tinh: Hôm nay tôi có thể ôm Jessica rồi, nó cũng không có kháng cự.
】
【 Nuông Chiều Thú Cưng: Thật sao? Chúc mừng, mở đầu rất thuận lợi ha ~~ 】
Du Dĩ Hằng nhập vào khung đối thoại: 【 Thật đáng để chúc mừng, hôm nay tôi muốn mời cô đi ăn có được không? 】 Anh do dự một lúc, quyết định ghi thêm một chữ.
【 Hằng Tinh: Thật đáng để chúc mừng, hôm nay tôi muốn mời mọi người đi ăn có được không? 】
【 Nuông Chiều Thú Cưng: (ảnh biểu cảm chảy nước miếng) Được thôi! Đợi sau khi tôi tan làm sẽ gọi cho Chu Tiếu và Kiều Văn Duệ đi cùng.
】
Bên kia trong tiệm thú cưng.
Hôm nay Hứa Nặc tan làm sớm và nói với Chu Tiếu chuyện Du Dĩ Hằng sẽ mời mọi người ăn tối nay.
Chu Tiếu đối với việc có thể tan làm sớm đã cảm thấy rất vui, còn được mời cơm đương nhiên là cô ấy càng vui hơn nữa.
“Đúng rồi, tiểu Du có dẫn người bạn kia của anh ta tới không?” Chu Tiếu vô ý hỏi, lập tức cô ấy cảm thấy hối hận.
“Bạn nào vậy? Ồ ~ có phải là tên Đan cái gì Lâm không nhỉ?”
“Đan Dục Lâm là người nuôi con Chihuahua đó.
Phiền chết đi được, cứ nhắn tin trên Weixin hỏi em các vấn đề nuôi chó.
Con Chihuahua nhà anh ta đã béo như vậy rồi, còn hỏi em chó kén ăn phải làm sao…” Chu Tiếu tự mình than vãn, nhưng từ góc độ của Hứa Nặc, đây hoàn toàn là tiết tấu muốn yêu đương.
Hai cô gái vì để tan làm sớm đều nâng cao hiệu suất tắm và sấy.
Cuối cùng cũng tắm con một con chó đã được hẹn trước, chỉ chờ chủ của nó đến đón.
Hứa Nặc ngồi ở quầy lễ tân chơi điện thoại, đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào, cô chỉ nghĩ là chủ của con chó đến để dẫn chó về.
Kết quả là không phải.
Là một vị khách không quá quen, hình như lúc trước người này có đến làm thẻ hội viên.
Lúc này, trên tay cô ta ôm con Chow Chow bước vào tiệm.
Hứa Nặc có dự cảm không tốt, không phải cô ta đến tắm cho con Chow Chow chứ?
“Chào cô, xin hỏi cô cần mua gì ạ?” Hứa Nặc đặt điện thoại xuống, đi qua hỏi thăm.
“Tắm cho Sally nhà tôi đi” Nói xong cô ta liền đưa dây xích cho Hứa Nặc.
“Thật xin lỗi, tiệm chúng tôi sắp tan làm rồi, có thể sẽ làm không kịp…”
Chủ của con Chow Chow hừ lạnh: “Cái tiệm gì vậy, đóng cửa sớm như thế sao, bên trên không phải ghi 5 giờ mới tan làm à? Bây giờ mới mấy giờ mà đuổi khách rồi?”
Hứa Nặc nghe vậy do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy dây xích.
Thật ra tiệm thú cưng cũng có quy tắc riêng.
Các nghề khác rất ít việc từ chối khách hàng, nhưng tiệm thú cưng lại có thể từ chối lựa chọn giống loài của chó và mèo.
Ví dụ như một số loại chó hung dữ, loài chó này bị cấm nuôi ở thành phố.
Chỉ cần có tính công kích tiềm ẩn, tiệm thú cưng có thể từ chối tiếp nhận, khách cũng không thể khiếu nại.
Con Chow Chow ở trong tình cảnh hết sức khó xử.
Con Chow Chow rất dịu dàng, nhưng tính cách lại kỳ quái.
Một giây trước còn để người ta tùy ý sờ, giây sau liền quay đầu cắn người đó.
Rất nhiều con chó trước khi cắn người sẽ nhe răng hoặc là thể hiện những hành vi cảnh cáo, nhưng con Chow Chow thì không, cắn người sẽ không báo trước, nó là loại chó thần kỳ vậy đó.
Vì vậy tất cả tiệm thú cưng đều từ chối tiếp nhận con Chow Chow, dù có nhận cũng chỉ nhận khách quen, hiểu rõ ghi chép tiểu sử không cắn người.
Khi chủ của con Chow Chow này đến làm thẻ hội viên, đăng ký rõ ràng là giống Teddy, nhưng người ta đem chó nào đến tắm, cô cũng không quản được.
Chu Tiếu nhìn thấy Hứa Nặc thật sự phải tắm cho Chow Chow liền theo vào phòng làm đẹp, hỏi cô sao lại tiếp nhận đơn này.
Hứa Nặc bất lực nói với cô: Chủ con Chow Chow này trước khi vào ngày chúc mừng hoạt động của tiệm đã nạp 8 ngàn đồng, Hứa Nặc không muốn đắc tội với khách mới.
Với lại con chó này là lần đầu tới tiệm, chắc là tính cách không tồi, cũng không thể nói không được.
Chu Tiếu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chị xem chủ nó ngang ngược vậy, tính khí con chó này chắc không thể tốt được đâu.”
***
Cuối cùng, bị mồm quạ của Chu Tiếu nói trúng.
Hứa Nặc phất cờ vinh quang.
Khi tắm coi như hòa bình, lúc sấy lông thì xảy ra sự cố.
Khi sấy lông đến đỉnh đầu, con Chow Chow thể hiện vẻ mất kiên nhẫn, quay đầu nhào đến trước mặt Hứa Nặc.
May là trên cổ nó vẫn còn buộc vào dây xích, kìm hãm đi rất nhiều sức lực của nó.
Hứa Nặc cũng kịp thời tránh được, chỉ bị cắn vào tay phải.
Chủ con Chow Chow sau khi nghe thấy động tĩnh liền chạy vào phòng làm đẹp.
“Ôi, Sally con không sao chứ.” Sau đó phát hiện Hứa Nặc bị cắn chảy máu, cô ta lại nói: “Sally của chúng tôi ngoan nhất đấy, có phải lúc tắm cô đánh nó không? Không thì nó tuyệt đối sẽ không cắn người đâu.”
Chu Tiếu lười quan tâm cô ta, nói chó đã tắm xong rồi, mau chóng đưa nó đi đi.
Chu Tiếu chưa học lái xe, chỉ có thể mở app gọi xe, hiện tại cánh tay của Hứa Nặc đang chảy máu, không cách nào lái xe đi bệnh viện được.
Đúng lúc này, Du Dĩ Hằng tình cờ đúng lúc tiệm thú cưng để đón họ đi ăn.
“Tiểu Du, anh quả thật là cứu tinh, mau đưa bà chủ đi bệnh viện nhanh đi, chị ấy bị chó cắn rồi, nhanh lên.”
“Đừng nói như chị sắp chết có được không? Ai tắm cho chó mà chưa từng bị cắn chứ? Nếu chưa tiêm qua Vacxin phòng chó dại thì đừng nói mình là người làm nghề chăm sóc thú cưng.” Hứa Nặc trái lại không hoảng sợ, một tay cô sắp xếp túi chuẩn bị đi bệnh viện.
“Túi cứ để tôi giúp cô xách, tài xế sắp đến rồi, cô đợi chút nhé.”
“Cảm ơn, lần này lại phải làm phiền anh rồi.”
Chu Tiếu cũng muốn đi cùng, nhưng Hứa Nặc cảm thấy không cần phải điều động binh lực nhiều như vậy.
Chẳng qua chỉ đi tiêm Vacxin thôi mà, cô bắt Chu Tiếu ở lại tiệm, dù sao bữa ăn hôm nay cũng bị hủy, cô dặn dò Chu Tiếu nhớ khử trùng cho chó ở lầu hai rồi hẵng về.
– Bệnh viện –
Hôm nay Du Dĩ Hằng đúng là có duyên với bệnh viện, sáng tối đều có mặt ở bệnh viện.
Tuy không phải cùng một bệnh viện, cũng không đi cùng một người.
Sau khi báo khám gấp, trước tiên bác sĩ giúp Hứa Nặc rửa vết thương một lần, sau đó nhìn vết thương của cô không quá sâu, bác sĩ đề nghị chỉ tiêm Vacxin, Hứa Nặc tất nhiên nghe theo ý kiến của bác sĩ.
Tiêm Vacxin cần phải tiêm vài mũi, một ngàn đồng bạc coi như đi tong, hôm nay coi như phí công làm việc.
Hứa Nặc chỉ có thể an ủi bản thân bằng bốn chữ: Gặp chuyện xui xẻo.
Du Dĩ Hằng hỏi: “Có phải còn có một loại Protein huyết thanh có thể tiêm không?”
Bác sĩ trả lời: “Protein huyết thanh bình thường là cho trẻ em, hoặc là tiêm cho bệnh nhân bị chó hoang nguy hiểm cắn.
Nhưng nếu hai người cần thì tôi có thể kê đơn loại này.”
“Cần, mong bác sĩ tìm loại tốt cho chúng tôi!”
“Cái này…không cần đâu…đó chỉ là thú cưng thôi, tôi tiêm Vacxin phòng dại là đủ rồi.” Hứa Nặc vội vàng kéo góc áo của Du Dĩ Hằng, dùng ánh mắt ra hiệu, cầu xin anh đừng nói nữa.
Bác sĩ không rảnh nhìn họ mắt qua màu lại, ông còn bận khám cho những bệnh nhân khác, kê đơn xong ông liền đưa cho Hứa Nặc.
Hứa Nặc vừa nhận lấy, trái tim cô tan nát, giá cả vô duyên vô cớ lại nhiều hơn vài lần.
“Do anh không biết chứ, khi chúng tôi bị chó của khách cắn, thì khách sẽ chi trả tiền thuốc men.” Hứa Nặc cầm đơn thuốc, đi về chỗ quầy thu tiền.
Cô cảm thấy bản thân phải phổ cập cho Du Dĩ Hằng điều chua xót của ngành nghề thú cưng này.
“Cũng may tôi phản ứng nhanh, cố ý giơ tay chắn lại, không thì bị hủy dung rồi.”
“Năm trước có một tiệm thú cưng xảy ra chuyện.
Cô gái đó mới 20 tuổi, bị con Alaska của khách cắn vào mặt, lỗ tai cũng xém bị cắn đứt, cô ấy thật thảm.”
Du Dĩ Hằng hỏi: “Alaska dữ như vậy sao? Cô nuôi Tú Tú rất hiền lành mà.”
“Tục ngữ nói, tính cách của thú cưng giống chủ của nó, cũng không phải hoàn toàn không có lý.” Hứa Nặc dừng lại, sau đó nói tiếp: “Rất nhiều người nói chó nhà mình dữ, không hiểu quy tắc, lúc nhỏ cảm thấy chó đáng yêu nhưng lớn rồi phát hiện một đống tật xấu.
Thực ra trên thế giới này không có chó hư, chỉ có chủ nuôi chó không tốt.
Bản thân dạy chó không tốt, đợi chó lớn rồi gặp rắc rối liền vứt bỏ nó.”
“Thực ra cũng giống với loài người nuôi con, cùng một đạo lý.” Du Dĩ Hằng nói.
“Đúng, không khác nhau lắm, ha ha.”
Người tính tiền đã đến lượt Hứa Nặc, cô đưa đơn thuốc qua.
Dùng một tay mở túi lấy tiền.
Ngẩng đầu phát hiện, Du Dĩ Hằng đã trả tiền giúp cô rồi.
“Anh làm gì vậy?!” Hứa Nặc nhìn Du Dĩ Hằng..