Hai người nháo một lúc, Lục Yến Tu lười biếng đi đến cửa sổ nằm, trong tay cầm một quyển thoại bản mà hai ngày trước hắn cho người tìm mua, hắn ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài điện, khắp nơi đều bị phủ một lớp tuyết trắng xoá, suy nghĩ muốn đi ra ngoài đấp người tuyết trong lòng hắn lại dâng lên.
Hắn quay sang nhìn Diệp Kỷ Đường đối diện cách đó không xa, thấy nàng vẫn tiếp tục xem các công văn trên bàn, lúc này Lục Yến Tu nhìn Thị Thư, nháy mắt một cái ra hiệu, Thị Thư liền ngầm hiểu điện hạ nhà mình muốn làm gì, một lúc sau nắm được cơ hội, hai người thành công trốn được ra bên ngoài.
Diệp Kỷ Đường liếc mắt nhìn bóng dáng lén lúc của hai người kia, trong mắt toàn là sự ôn nhu cưng chiều, bất đắc dĩ cười cười, tiểu hài nhi này chung quy vẫn là không nhịn được, muốn đấp người tuyết, nếu cứ bắt hắn ở mãi một chổ thì quả thật khiến hắn rất khó chịu, thôi thì đành theo ý hắn đi.
Trận tuyết năm nay so với năm trước lớn hơn rất nhiều, không ít quan viên địa phương đều trình công văn lên bẩm báo tình hình cho nàng, Diệp Kỷ Đường nhìn một xấp công văn từ Tây Trình đưa lên, nhất thời có chút trầm tư, Diệp Dục đến nay tung tích vẫn chưa rõ, nàng phái ám vệ đi điều tra cũng không tìm được tung tích gì, rốt cuộc là nàng ta đã đi đâu?
"Ảnh Nhất"
Sau khi Diệp Kỷ Đường gọi, thoáng chốc đã có một nữ tử quỳ trên mặt đất, nàng mặc một bộ hắc y, trên mặt mang một chiếc mặt nạ bạc, bên hông còn có một thanh trường kiếm.
"Đi xem xét Tây hẻm, xem gần đây có xuất hiện dị thường gì hay không"
"Vâng"
Diệp Kỷ Đường lười biếng tựa lưng vào ghế, trong tay cầm chặt lấy công văn, trong lòng không ngừng suy đoán Diệp Dục đang ở nơi nào, chỉ sợ là Diệp Dục kia đã đến kinh thành, ban đầu Diệp Kha còn bị Diệp Kỷ Đường nhốt trong cung, nên Diệp Dục cho dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng không có khả năng gặp được Diệp Kha, nhưng hiện tại đã khác, Diệp Kha bị đày đến Tây hẻm, Việt gia bên kia vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn cứu Diệp Kha ra, nên hiện tại Diệp Dục muốn gặp được Diệp Kha cũng không phải là khó.
Lưu ý: truyện chỉ được mình edit và up duy nhất trên wattpad tại @caymiangonngot, các trang khác đều là reup lại truyện, mong các bạn hãy là người đọc thông minh.
Ngoài điện truyền đến một trận tiếng cười, trong trẽo y như tiếng chuông bạc, nhưng cũng rất nhanh biến mất, như sợ có người sẽ phát hiện, Diệp Kỷ Đường đương nhiên biết đây là tiếng cười của ai, âm thanh này đã sớm được nàng khảm sâu vào trong lòng.
Diệp Kỷ Đường ghét bỏ ném công văn trong tay xuống bàn, hôm nay là đêm 30, xử lí chính vụ cái gì chứ, nàng cảm thấy vẫn là nên để thời gian cho bản thân được nghỉ ngơi mới đúng.
_____________________
Hàn Xu đứng bên ngoài đại điện, nhìn Hoàng Thượng nhà mình từ từ bước đến, ý cười ở đáy mắt suýt nữa không giấu được, nhưng rốt cuộc cũng bị Diệp Kỷ Đường phát hiện, Hàn Xu lui ra sau hai bước, mấp mấy nói "Hoàng Thượng, nô sẽ không nói cho người biết rằng nô vừa mới nghe Quân Phi muốn đấp người thành người tuyết đâu"
" Lui ra hết đi, rồi cho cung nhân nấu một chén canh rừng mang đến đây" Giọng Diệp Kỷ Đường còn có một chút ý cười, từ sau khi bước ra đây ánh mắt của nàng vẫn luôn dừng trên người của tiểu nhân nhi kia, xem hắn bận rộn đấp người tuyết.
"Vâng".
Truyện Tổng Tài
Thời điểm Hàn Xu, Tiêu Khương cùng Phục Nghiên lui đi, đi một lúc Hàn Xu không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Hoàng Thượng đang đứng ở bậc thang, Hoàng thượng đang nhìn Quân Phi chơi đùa ngoài kia, trong mắt toàn là sự ôn nhu cưng chiều, lúc Quân phi chưa tiến cung, các nàng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy, đáy mắt Hoàng thượng lúc nào cũng có một cổ lệ khí, khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng sau khi Quân Phi đến, đừng nói là lệ khí, ngay cả sát khí quanh Hoàng thượng cũng chẳng còn, giống như, đây mới chính là Hoàng Thượng thật sự.
"Đại nhân, nô cảm thấy Hoàng Thượng không còn như lúc trước nữa, từ sau khi Quân Phi tiến cung, Hoàng Thượng tựa hồ đã thay đổi"
Tiêu Khương là một người hoạt bát, nhưng cũng vô cùng hiểu chuyện, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, nàng đều biết rõ, nhưng hiện tại không có người khác, chỉ có nàng cùng Hàn Xu và Phục Nghiên, nên cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà nói ra.
"Quân phi đối với hạ nhân rất tốt, hơn nữa từ trước đến nay, ta chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như Quân phi, Hoàng Thượng cùng Quân Phi đứng chung một chổ, quả thực là một đôi...! một đôi?" Tiêu Khương dường như đã quên mất câu đó là gì, ngượng ngùng gãi gãi đầu "Dù sao đi nữa cũng chính là xứng đôi"
Hàn Xu chậm rãi đáp lại lời Tiêu Khương "Đúng vậy, Hoàng Thượng của chúng ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng như vậy cũng tốt"
Tiêu Khương vốn cho rằng Hàn Xu sẽ không để ý đến những gì nàng nói, kết quả không ngờ Hàn Xu còn đáp lại lời nàng, Tiêu Khương vui vẻ cười đến cong đôi mắt " Nếu sau này phu lang của ta cũng đẹp như Quân Phi....Phục Nghiên ngươi đánh ta làm gì"
"Quân Phi không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng"
"Ta mới không có" Tiêu Khương che đầu lại, bĩu môi với Phục Nghiên, người này xuống tay thật tàn nhẫn, được lệnh hoàng thượng đi ra ngoài, lúc trở về chẳng mang đồ ăn ngon gì về cho nàng, nàng còn chưa tính toán, vậy mà bây giờ còn khi dễ nàng, thật quá đáng!"
Lưu ý: truyện chỉ được mình edit và up duy nhất trên wattpad tại @caymiangonngot, các trang khác đều là reup lại truyện, mong các bạn hãy là người đọc thông minh.
____________________________
Lục Yến Tu cau mài nhìn người tuyết do chính bản thân vừa mới đắp, trong thật mập mạp, nhìn vào còn thấy có chút ngu đần, hắn duỗi tay đem hai hòn bi được gắn vào làm mắt của người tuyết xê dịch một chút, nhưng càng chỉnh nhìn càng quái dị.
"Ta cảm thấy người tuyết này chẳng có một chút nào là giống nàng ấy cả, có phải là do chổ này đắp không đúng rồi không? Thị Thư mau lại xem giúp ta."
"Chỗ nào không giống? ta thấy chổ nào cũng giống nhau như đúc, tay nghề của Yến Tu quả thật tinh xảo"
Diệp Kỷ Đường duỗi tay ôm lấy eo Lục Yến Tu, đem hắn kéo vào lòng ngực mình, tựa cằm vào vai hắn, Lục Yến Tu lúc này có chút bị hoảng sợ, nhưng cảm giác được hơi thở quen thuộc, ngược lại còn cảm thấy có chút thấp thỏm, hắn từ trong lòng Diệp Kỷ Đường chậm rãi xoay người lại, vô tội chớp mắt nhìn Diệp Kỷ Đường, đem hai bàn tay lạnh buốt của mình dán lên mặt nàng, nũng nịu nói "Hoàng Thượng, tay ta bị lạnh đỏ hết lên rồi"
"Chàng còn biết lạnh sao?"
Diệp Kỷ Đường tức giận liếc mắt Lục Yến Tu, đem hai bàn tay hắn nắm lấy "Chàng thật là, bây giờ còn muốn chơi sao?"
"Muốn"
Bên trong Đường Hoa Cung không ngừng truyền ra tiếng cười, khi được Diệp Kỷ Đường đồng ý, Lục Yến Tu còn lôi kéo thêm cung nhân cùng chơi tuyết, Diệp Kỷ Đường thì đứng một bên, chấp tay ra sau, ánh mắt dõi theo Lục Yến Tu, vô cùng ôn nhu, Lục Yến Tu giống như là mặt trời nhỏ của nàng vậy, xua tan đi những đám mây đen trong lòng nàng, nhưng sự ôn nhu của nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn.
"Công tử, chúng ta mau trở về đi, sức khoẻ người không tốt, không chịu được lạnh đâu"
Bên ngoài Đường Hoa Cung, Việt Trạch cùng cung nhân đứng yên một chổ, hắn ngẫng đầu nhìn bức tường bị tuyết bao phủ trắng xoá, vờ như không nghe cung nhân bên cạnh nói gì.
Hắn không biết bản thân đã đứng chổ này bao lâu, cả người đã lạnh đến thấu xương, nhưng cũng chẳng là gì so với nổi đau trong lòng hắn, rõ ràng hắn là người đến trước, bọn họ đã biết nhau từ khi còn bé, nhưng chỉ vì hắn là người Việt gia, nên ngay cả một ánh mắt nàng cũng không chịu nhìn hắn sao?
Nghe tiếng cười chói tai từ bên trong phát ra, Việt Trạch lẩm bẩm nói "Ngươi nói xem, nếu như hắn chết, có phải lúc đó Hoàng Thượng sẽ chịu để mắt đến ta đúng không?"
Cung nhân bên cạnh hắn nghe xong, tay đang cầm ô trở nên run rẫy, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất "Công, Công tử, chúng ta đang ở bên ngoài Đường Hoa Cung, công tử đừng nói bậy"
"Nói bậy sao?" Việt Trạch cười khẽ một tiếng "Ngươi cứ xem như bản công tử nói bậy đi, trở về thôi, nếu về muộn hơn chút nữa, Thái Quân Hậu sẽ lo lắng"
Việt Trạch nhìn thoáng qua Đường Hoa Cung một cái rồi xoay người rời đi, tiểu cung nhân vội vàng đi theo, sợ ở lại nơi này thêm chút nữa, tiểu công tử sẽ làm ra những chuyện điên rồ.
____________
"Hoàng Thượng cảm thấy nhàm chán sao?"
Lục Yến Tu trong tay cầm một nắm tuyết vẫn chưa vo lại xong, ánh mắt không tự chủ rơi lên người Diệp Kỷ Đường đang đứng cách đó không xa, nhìn đến có chút ngây ngốc.
Tuy nói mấy ngày nay hắn và nàng đều ở cùng một chổ, hắn lúc nào cũng có thể nhìn nàng, nhưng thật sự hắn lại cảm thấy có nhìn bao nhiêu cũng không đủ, ngươi này tại sao lại đẹp đến thế chứ?
Lục Yến Tu đem nắm tuyết trong tay ném đi, thập phần trở nên rụt rè, nắm chặt vạt áo chính mình, chạy đến bên người Diêp Kỷ Đường, cũng không quan tâm người mình đang rất lạnh, nhón chân lên ôm lấy cổ nàng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, trong mắt chỉ có mỗi nàng.
Nhưng thoáng chốc hắn liền trở nên bất mãn, hơi hơi chu cái miệng, làm nũng nói " Hoàng Thượng, tại sao nàng không ôm ta, nàng nhìn xem, hiện tại tuyết lớn như vậy, chúng ta phải gắt gao gắn bó thì mới sưởi ấm được, đúng không?"
"Chàng nói cái gì cũng đúng"
Diệp Kỷ Đường duỗi tay đem tiểu nhân nhi ôm vào trong lòng ngực, nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, không nhịn được mà hôn lên đuôi mắt hắn một cái, Lục Yến Tu nhớ đến xung quanh vẫn còn có rất nhiều cung nhân, liền trở nên ngượng ngùng, trốn vào lòng ngực nàng
"Đừng....!xung quanh còn có người"
Diệp Kỷ Đường gương mắt nhìn các cung nhân đứng ở đối diện, bọn họ liền trở nên thức thời quỳ xuống hành lễ với nàng rồi lui đi.
"Bây giờ đã không còn ai"
"Nhưng mà vẫn là đang ở bên ngoài, chúng ta...ngô....."
Lục Yến Tu còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Kỷ Đường cúi xuống hôn, đem những lời hắn định nói chặn lại, Diệp Kỷ Đường ngậm lấy đôi môi đỏ của hắn, để đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, hiện tại nàng cảm thấy hắn vô cùng giống yêu tinh, lúc nào cũng mị hoặc tâm nàng.
Vì lo cho thân thể của Lục Yến Tu, Diệp Kỷ Đường không kéo dài nụ hôn này, nàng buông hắn ra, nắm lấy tay hắn, hai người cùng nhau trở về trong điện.
Thị Thư đi theo Lục Yến Tu hầu hạ hắn thay quần áo, Diệp Kỷ Đường thì đi đến bên giường, nằm dựa cạnh cửa sổ, chân trái co gối, trong tay cầm thoại bản của Lục Yến Tu tuỳ ý lật xem, bên ngoài điện Hàn Xu đã mang vào một chén canh gừng đặt lên bàn, Diệp Kỷ Đường thấy vậy thì phân phó " Giờ thiện trưa nay chuẩn bị sau đi, trẫm muốn mang Quân Phi xuất cung"
"Vâng"
Hàn Xu cơ hồ đã hình dung ra được sắc mặt của Thượng Thư đại nhân khi biết Hoàng Thượng muốn mang theo Quân phi xuất cung, sợ là một lời khó nói hết.
Lưu ý: truyện chỉ được mình edit và up duy nhất trên wattpad tại @caymiangonngot, các trang khác đều là reup lại truyện, mong các bạn hãy là người đọc thông minh.
Lục Yến Tu rất nhanh đã đi ra, hắn thay một bộ trường bào đỏ nhạt, cổ áo cùng tay áo được may một vòng ren trắng, vạt áo hai bên thì đươc thêu cánh bướm, hắn nhìn ngó xung quanh tìm kiếm hình bóng của Diệp Kỷ Đường, rất nhanh phát hiện được nàng đang nằm dựa trên giường, hắn liền nhanh chống chạy lại, cởi bỏ giày, nhào vào lòng ngực nàng.
Diệp Kỷ Đường giơ tay nhẹ nhàng gạt tóc hắn lên, ngửi hương thơm trên tóc hắn, ôn nhu nói "hôm nay là 30, ta sẽ mang chàng xuất cung đi chơi, đợi đến buổi tối sẽ có hoa đăng"
"Được a"
Lục Yến Tu không nghĩ tới hắn còn có thể xuất cung, vội vàng gật đầu.
"Nhưng mà" Diệp Kỷ Đường vòng tay ra phía sau hắn, đem chén canh rừng đến trước mặt Lục Yến Tu "Trước tiên chàng phải đem chén canh rừng này uống hết"
Lục Yến Tu không phải là một người kén ăn, nhưng hắn thật sự rất ghét hương vị của canh rừng này, nhìn chén canh rừng ngay trước mắt mình, khuôn mặt Lục Yến Tu lập tức nhăn lại, rụt rụt cổ, muốn kháng cụ "Có thể không uống được không? ta thật sự sẽ không đổ bệnh"
"Không được, thân thể chàng rất kém, dễ bị nhiễm lạnh, chẳng lẽ chàng sợ uống dược rồi cũng sẽ bị nhiễm lạnh sao?"
Diệp Kỷ Đường đương nhiên biết hắn không thích uống canh rừng, nhìn ý tứ muốn chạy trốn của hắn, nàng thở dài một hơi, sau đó tự mình đem chén canh rừng kia lên uống một ngụm, rồi cúi xuống hôn lấy hắn, ép hắn đón nhận ngụm canh rừng kia, cho đến khi uống hết chén canh, gương mặt Lục Yến Tu đã trở nên vô cùng đỏ.
Lục Yến Tu xụi lơ ở trong lòng ngực Diệp Kỷ Đường, cái miệng nhỏ hơi chép chép, tựa hồ hắn có thể uống thêm nữa, thậm chí là còn có thể uống thêm một chén nữa..
Danh Sách Chương: