Ta cố ý sai người đem toàn bộ cuộc đối thoại truyền lại không sót một lời cho nha hoàn bên cạnh Tần Kiều Kiều.
Mà nha hoàn kia cũng chẳng phải kẻ kín miệng, lập tức đem mọi chuyện kể lại rành rọt cho chủ tử nghe.
Tần Kiều Kiều sau khi nghe xong liền đóng cửa tự nhốt mình trong phòng, đập phá đủ thứ.
Lục An Kiệt cũng nghe phong thanh được vài câu, vội vã chạy đến tìm mẫu thân.
“Mẫu thân, họ nói con bị vứt bỏ rồi, nói con không được làm Thế tử nữa… có thật không?”
“Con không chịu đâu! Con muốn thừa kế Hầu phủ! Con phải khiến mụ đàn bà xấu xa kia trả giá!”
“Con muốn người làm Cáo Mệnh phu nhân!”
Tần Kiều Kiều ôm chặt lấy con trai, giọng nghẹn nhưng ánh mắt lại cực kỳ độc ác.
“An Kiệt, ngôi vị Thế tử này là của con.”
“Ai cũng đừng hòng cướp được.”
Sau khi Xuân di nương và Thu di nương mang thai, họ không thể tiếp tục hầu hạ Lục Chính Đình.
Còn ta thì liên tục lấy cớ sức khỏe không tốt, khiến hắn không còn ai bên cạnh, đành phải sang viện của Tần Kiều Kiều.
Tình cảm giữa hắn và Tần Kiều Kiều thực ra đã nguội lạnh từ lâu, nhất là từ khi hắn suýt chút nữa đuổi mẹ con nàng ta ra khỏi Hầu phủ.
Vậy mà chẳng rõ Tần Kiều Kiều từ đâu kiếm được một loại xuân dược lợi hại, lại có thể khiến hắn quay đầu trở lại bên nàng ta.
Suốt nửa tháng trời, Lục Chính Đình ăn tối và ngủ lại ở viện của Tần Kiều Kiều, không rời nửa bước.
Mặt mày của hắn ngày một hớn hở, cảm thấy bản thân có thê thiếp dịu dàng, có con cái đầy đủ, lại được thăng tiến trên triều – đúng là cuộc đời viên mãn.
Mẹ chồng ta thì cho rằng đây là do tổ tiên phù hộ, nên lại mở đại lễ tại từ đường, làm lễ tạ tổ tiên.
Thế nhưng, đang lễ bái giữa chừng, một tiểu nha hoàn hớt hải xông vào:
“Lão phu nhân, phu nhân, không xong rồi! Xuân di nương và Thu di nương… bị sảy thai rồi!”
“Cái gì?!”
Ta vội đỡ mẹ chồng chạy đến viện của hai di nương.
Đại phu chẩn đoán cho biết:
Thuốc an thai của hai người họ đều đã bị hạ độc – là loại độc ngấm từ từ, dẫn đến sảy thai.
Mẹ chồng giận dữ vô cùng, lập tức giao cho ta toàn quyền điều tra.
Ta tra xét kỹ càng, cuối cùng phát hiện hai loại độc đó đều được cất giấu trong viện của Tần Kiều Kiều, nha hoàn phụ trách sắc thuốc đã nhận bạc để hạ độc, chính là do nàng ta sai khiến.
Khi ta đang ra lệnh trói Tần di nương lại, Lục Chính Đình nghe tin, vội vàng chạy đến.
Hắn vừa tới nơi, đã đá cho Tần Kiều Kiều một cú, gào lên:
“Tiện nhân! Ngươi dám hại c.h.ế.t con ta?!”
Có lẽ vì quá tức giận, hắn lập tức ngất lịm.
Đến khi hắn tỉnh lại, ta rưng rưng nước mắt nói:
“Phu quân… Đại phu nói… đời này chàng… không thể có con được nữa.”
Hắn ngơ ngác nhìn ta, hoảng hốt:
“Cái gì?! Không thể nào! Uyển Uyển, nàng lừa ta phải không?!”
Ta nhẹ nhàng đáp:
“Phu quân, là thật. Tần Kiều Kiều đã bỏ độc vào bữa tối của chàng suốt nửa tháng nay.”
“Độc ngấm sâu rồi… không còn cách cứu.”
“Tiện nhân đó… ta phải g.i.ế.c ả!”
Lúc này, Lục Chính Đình như hóa thành một con sư tử phát điên, hung hãn và đáng sợ đến rợn người.
Lục Chính Đình nhốt Tần Kiều Kiều vào phòng chất củi, dùng roi tẩm nước muối đánh tới tấp.
Vừa đánh hắn vừa mắng chửi:
“Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi hại ta ra nông nỗi này, ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Tần Kiều Kiều bị đánh đến mức gào thét thảm thiết, tiếng hét chói tai, đầy đau đớn, khiến người nghe lạnh sống lưng.
Ta cố tình sai người đi tìm Lục An Kiệt, nói với nó:
“Mẫu thân ngươi sắp bị phụ thân ngươi đánh c.h.ế.t rồi.”
“Nếu nàng ta chết, ngươi cũng thành cô nhi, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi Hầu phủ, ra ngoài làm ăn mày.”
Lục An Kiệt hoảng loạn vô cùng, vội vã chạy đến phòng củi.
“Phụ thân, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Mẫu thân con sẽ c.h.ế.t mất!”
“An Kiệt, tránh ra! Bằng không ta đánh cả ngươi luôn!”
“Không! Nàng là mẫu thân con!”
“Nếu nàng c.h.ế.t rồi, sẽ không còn ai bảo vệ con nữa!”
Lục An Kiệt khóc lóc cầu xin.
Lục Chính Đình hét lớn:
“Ả c.h.ế.t rồi mới tốt! Ngươi sẽ không còn bị ả làm hư, từ nay xem Khương Uyển là mẫu thân, họa may còn có được tương lai phía trước đấy!”
“Nhưng nàng là thân mẫu của con mà…Nàng rất yêu con…Con biết tất cả những gì mẫu thân làm, đều là vì con.”
“Phụ thân, con không làm Thế tử nữa đâu.”
“Chỉ xin người tha cho mẫu thân con!”
“Không được! Đêm nay, ả phải chết!”
Lục Chính Đình đạp Lục An Kiệt ra xa, rồi dùng hai tay bóp cổ Tần Kiều Kiều, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.
Tần Kiều Kiều không thể thở, trợn mắt, lè lưỡi, sắp ngất đi.
Lục An Kiệt tận mắt thấy phụ thân mình đang g.i.ế.c mẫu thân, hoảng loạn đến phát điên, rút con d.a.o găm bên hông ra – chính là món quà sinh nhật năm nào Lục Chính Đình tặng – rồi đ.â.m mạnh vào hông của hắn một nhát chí mạng.
Thật là trớ trêu cay nghiệt.
Lục Chính Đình lập tức buông tay, ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt nhìn đứa con trai của chính mình.
“Con… con g.i.ế.c người rồi… con g.i.ế.c người rồi…”
Lục An Kiệt sợ hãi, ngã phịch xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.