Hàng ngày cô luôn luôn ra khỏi cửa từ rất sớm để tìm việc làm. Mãi cho đến tối khoảng quá mười một giờ đêm, cô mới về nhà nghỉ ngơi.
Chỉ vì muốn né tránh ánh mắt đa tình của Đinh Tuấn mà cô có ý đồ trốn tránh ấy. Nhưng toàn bộ chuyện này cũng không phải vì Hắc Diệu Tư, đối với người đàn ông kia, cô đã nguyện lấy lạnh nhạt và coi thường thay cho oán hận.
Sở dĩ cô né tránh Đinh Tuấn là do một lý do đơn giản, với cô, tình yêu là một trò chơi quá lãng phí, nó làm trái tim cô đã trở nên khô kiệt, mệt mỏi đến cùng cực.
Nhưng buổi sáng hôm nay, mới bảy giờ, khi cô chuẩn bị ra khỏi nhà đi tìm việc, Đinh Tuấn đã ngồi ở phòng khách chờ đợi cô...
"Em lại muốn tránh né anh sao?" Đinh Tuấn thở dài hỏi.
“Không phải vậy… là vì đến bây giờ em vẫn chưa tìm được việc làm… cho nên em muốn ra ngoài sớm một chút… hy vọng dịp may có thể gặp được nhiều hơn một chút.” Đứng lại ở bên canh cửa, Nghênh Hi hạ mí mắt giải thích, không lưu tâm, né tránh ánh mắt của anh.
“Là bởi lý do này sao?” Đinh Tuấn đi đến bên người cô: “Nghênh Hi, coi như em chưa hiểu hết ý của anh, chỉ cần em có thể thử chấp nhận…”
“Học trưởng!” Cô bối rối cắt ngang lời nói của anh: “Em có hẹn với một công ty thực phẩm, tám giờ sáng nay đến phỏng vấn, tuyệt đối không thể đến muộn…”
“Anh sẽ không làm mất thời gian của em lâu lắm đâu!” Anh chống tay vào bờ vai mảnh khảnh của Nghênh Hi, nửa như ép cô quay người đối diện với anh: “Nếu trong lòng em thẳng thắn, không có chút cảm giác nào với anh, vậy em hãy dũng cảm nhìn vào anh, đừng tránh né ánh mắt anh nữa!”
Cô miễn cưỡng nâng mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đầy xúc động của anh.
Nhưng vẻ thuần khiết của cử chỉ lẫn tâm hồn của cô, lại càng kích thích tình cảm của Đinh Tuấn. anh không sao khống chế nổi bản thân, bất chấp mọi thứ cúi đầu mãnh liệt hôn cô…
“Đừng mà…!”
Cô đẩy Đinh Tuấn ra, đôi mắt mở to thất thần, đầy kinh hãi nhìn anh chằm chằm…
“Anh… Nghênh Hi, thực xin lỗi…”
Đinh Tuấn còn chưa kịp nói xong, toàn thân Nghênh Hi run rẩy, chống vào khung cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo lao ra ngoài cửa…
“Nghênh Hi!” Đinh Tuấn ngơ ngác đứng đờ người ở cửa, không dám đuổi theo.
Anh ảo não trách mình có hành động lỗ mãng, càng thêm lo ngại từ nay về sau, Nghênh Hi sẽ né tránh anh xa hơn…
Sau khi lao ra khỏi nhà Đinh Tuấn, trong đầu Nghênh Hi trở nên trống rỗng.
Cô chạy một mạch vào trong công viên nhỏ ở gần đấy mới dừng bước lại… Ngồi trên tấm ván bập bênh của trẻ con vẫn thường chơi đùa, cô đờ đẫn nhìn vào phiến đá xám xịt trước mặt.
“Vì sao lại thế…” Cô cảm giác trong mắt cay cay…
Cô hiểu rõ, Đinh Tuấn không hề ác ý.
Cô không trách Đinh Tuấn, chỉ cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
Chính cô đã lợi dụng tình yêu của Đinh Tuấn đối với mình, không trả một xu, chuyển vào sống trong nhà của anh giống như ở miễn phí.
Chuyện này so với chuyện khuất phục Hắc Diệu Tư có điểm nào khác nhau? Chỉ khác ở chỗ, một bên thì lợi dụng thủ đoạn lừa gạt để người đàn ông thông cảm với mình, một bên là bán đứng thân thể của mình…
“Xem ra cái bộ dạng này của em, nếu muốn sinh tồn, chỉ có thể tìm việc tại quán rượu!”
Đột nhiên cô nhớ tới lời nói của Hắc Diệu Tư.
Giống như một lời nguyền rủa, hiện giờ lời nói ấy đã trở thành lời tiên đoán.
“Nếu thân thể có thể đổi được sự ấm no, nếu thân thể có thể đổi được sự ấm áp…” Cô thì thào tự nói, thất thần lặp đi lặp lại mãi một câu.
“Chị à…” Một cô bé con mặc trên người bộ quần áo giống như con thỏ chip bông, bộ dáng thật đáng yêu, đột nhiên đi tới giữ chặt góc áo của cô: “Chị à, chị chơi bập bênh với em một lúc có được không?”
Giọng của trẻ em thật êm ái, chứa đầy năn nỉ
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô lo của đứa trẻ, rốt cuộc Nghênh Hi không kìm nổi sự ghen tị, đưa hai tay lên che khuôn mặt, khóc nức nở thất thanh…
Đã thật lâu… lâu lắm rồi, trái tim của cô đã không còn có thể đơn giản thuần khiết giống như trẻ con được nữa!
Đèn màu rực rõ vừa lên, thành phố Đài Bắc được nhiều người biết đến với khu chợ phấn sắc nổi tiếng – nằm ở phía đường Lâm Sâm. Ánh đèn nê ông lấp lánh, đầy rẫy các cô gái xinh đẹp, mặt mũi được trang điểm đậm, qua lại chờ khách say rượu tới tìm hương.
Nghênh Hi đã làm việc ở khu đèn đỏ nổi tiếng này trọn vẹn một tuần. buổi tối cô ở trong căn phòng giá rẻ mà quán rượu dành cho. Tuy tạm thời đã có cái tổ, nhưng gần như mỗi ngày cô đều bị mất ngủ.
Nguyên nhân bởi mỗi gian phòng chỉ ngăn bằng tấm gỗ ván, vách tường cực kì đơn sơ, nhất cử nhất động của phòng cách vách đều nghe thấy không sót một âm thanh nào. Hơn nữa, bất luận là ban ngày hay đêm khuya, phòng ốc cách vách vĩnh viễn không ngừng truyền đến mùi vị dâm ô cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ lẫn tiếng gầm gào thô lỗ của đàn ông.
Nghênh Hi thường phải bịt chặt lỗ tai để đi vào giấc ngủ, nhưng cô lại luôn luôn bị mất ngủ.
“Thương Thương, sao sắc mặt của cô lại khó coi như vậy hả?” chạng vạng, khi Nghênh Hi đi làm, người phụ trách quản lí quán rượu cau mày hỏi cô.
“Thương Thương” là tên của Nghênh Hi ở quán rượu Hoa Danh.
“Vậy sao…” Cô hạ mí mắt, không dám nói cho quản lí biết hàng ngày cô đều không thể nào ngủ yên được.
“Không ngủ được, đúng không?” quản lí Judy lắc đầu, cô đã gặp nhiều dạng như nghé con mới đẻ này: “Nếu thật sự không làm được, cũng đừng gắng gượng…”