Đêm, gần giờ sửu, Quan Phú Dân rón ra rón rén đi về phía sân viện của Quan Hỏa Nhi.
Không biết hắn cố ý hay vô ý mà lại mặc y phục màu đen, nhìn rất giống hái hoa tặc thâu hương thiết ngọc, một đôi mắt chuột đắm đuối.
(*)thâu hương thiết ngọc *:偷香窃玉 ” thâu” là trộm, ” thiết” cũng là trộm. Do đó, nghĩa đen là “trộm ngọc, cướp hương” => hiểu nôm na là chỉ sự gian díu vụng trộm giữa nam nữ.
Hắn vừa đi dọc theo bờ tường, vừa lấy tay lau nước miếng nơi khóe miệng.
"Òa khà khà, tiểu bảo bối Hỏa Nhi. . . ca ca yêu quý của nàng đến đây, chờ thêm một chút nữa nha ~ ta sẽ đến bên nàng ngay lập tức." Trong miệng hắn cứ lẩm nhẩm vài câu cứ như trúng tà.
Chỉ chốc lát sau, hắn đi vào cửa phòng Quan Hỏa Nhi, lấy một thanh đoản đao thuần thục đưa vào trong khe cửa, đẩy chốt cửa ra.
Chắc hẳn hắn thường xuyên làm loại chuyện như thế này.
Cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra, Quan Phú Dân nhẹ nhàng bước vào, lúc đi qua đại sảnh lại đá trúng tiểu nha đầu Tinh Tinh làm hắn thấp giọng rủa thầm.
Không biết có phải lư hương hắn đưa có hiệu quả rồi hay không mà tiểu nha đầu Tinh Tinh ngủ rất trầm, không hề phát hiện Quan Phú Dân tập kích ban đêm.
Quan Phú Dân cúi đầu quan sát nàng một cái, hừ nhẹ nói: "Hừ! Chờ một chút rồi đến phiên người."
Sau đó đi vòng qua nàng, tiến vào nội thất.
Mặc dù hắn đã tới nơi này nhiều lần nhưng mỗi lần đến đều không được ở lâu. Bởi vì chỉ cần Quan Hỏa Nhi nhìn thấy hắn bước vào nơi này là đã không cho hắn sắc mặt tốt, lập tức đuổi hắn ra ngoài, cho nên hắn vô cùng buồn phiền.
Nhưng mà hôm nay cơ hội của hắn đã đến rồi, hắn sẽ không buông tha mỹ nhân Quan Hỏa Nhi này. Muahahaha . . . !
Nghĩ đến đây, hắn đã không thể chờ đợi được mà đến gần Quan Hỏa Nhi.
Từ từ, nhẹ nhàng vén lên mành trướng, Quan Phú Dân cúi xuống ngửi hương thơm trên người Quan Hỏa Nhi, còn hít một hơi thật sâu.
"Ô ~ Quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả mùi cũng thơm như vậy."
Ngay sau đó, hắn ỷ vào việc Quan Hỏa Nhi bị hôn mê, không đến hừng đông thì không tỉnh lại, liền vội vàng mở vạt áo của nàng, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết trước ngực.
"Khà khà khà. . . Quả nhiên là mặt hàng thượng đẳng, hèn gì tên tiểu tử Hân Vân kia không cho ta đến gần ngươi. . Hừ! Hắn muốn độc chiếm một mình ngươi sao? Chỉ tiếc ta sẽ không để cho hắn được như ý, một nửa Quan gia trang là ở trên tay ta, đương nhiên ta phải cho hắn một đòn ra oai phủ đầu."
Dứt lời hắn liền cởi áo khoác bò lên giường, đè trên người Quan Hỏa Nhi, bắt đầu hôn loạn lên cần cổ trắng muốt của nàng, hai tay hướng về phía thân thể nàng giở trò.
Chỉ tiếc rằng, hắn không biết Quan Hỏa Nhi là người ra sao, cũng không biết nàng đến từ nơi nào.
Quan Hỏa Nhi là một thế hệ "Chủng người mới" có năng lực sinh tồn rất mạnh, nếu không nàng cũng không còn sống sót để bước ra khỏi phòng thí nghiệm, hơn nữa còn đi vào thời đại này.
Khói mê kia chỉ có tác dụng với Quan Hỏa Nhi trong ba canh giờ, xui xẻo là Quan Phú Dân không tới đúng thời điểm, hiện tại nàng đang từ từ thức tỉnh.
"Uhm. . . " Nàng chậm rãi mở cặp mắt mờ mịt ra, Quan Phú Dân đã động thủ cởi dây thắt lưng của nàng.
"Hắc hắc hắc. . . tiểu mỹ nhân, ta sẽ cho nàng nếm thử cái gì là khoái hoạt dục tiên dục tử ngay lập tức."
Tình cảnh như thế khiến Quan Hỏa Nhi nhớ tới cơn ác mộng kia.
Tên nhân viên nghiên cứu uống rượu say, căn phòng màu trắng, một thân quần áo cơ hồ bị xé nát, cùng với thi thể cháy đen khiến nàng sợ hãi. . . . . hắn. . . . . hắn lại muốn xâm phạm nàng sao? KHÔNG ! ! !
Mắt Quan Hỏa Nhi lóe lên tia lửa sợ hãi và tức giận, đột nhiên nàng dùng sức đẩy Quan Phú Dân ra, toàn thân giống như ngọn lửa màu xanh, khiến Quan Phú Dân giật mình ngã lăn ra đất.
"A. . . . . . Ngươi làm cái gì? Ngươi. . . . . ." Lúc này hắn mới phát hiện Quan Hỏa Nhi có điểm không thích hợp.
Lửa. . . . . nàng. . . . . nàng đứng trong ngọn lửa.
"Quái. . . . . quái vật. . . . . quái vật . . . . ! ! ! Cứu mạng ! Có quái vật a!" Nhất thời Quan Phú Dân té lăn một vòng bò về phía ngoại sảnh, muốn hướng ra phía ngoài gọi cứu viện.
Đáng tiếc, bên ngoài chỉ có tiểu nha đầu Tinh Tinh đang ngủ say, không đến sáng sớm đảm bảo nàng không tỉnh.
Mà hạ nhân ngoài sân qua một phen chuẩn bị của hắn, cho dù đêm nay nghe được tiếng động gì cũng sẽ mắt điếc tai ngơ.
Cho nên bây giờ chính là tứ cố vô thân rồi, đồng thời đây cũng là chuyện mà hắn không thể tưởng tượng được, khiến hắn luống cuống tay chân.
Quái vật? Hắn nói nàng là quái vật? Hắn và tên nam nhân xấu xa kia thật giống nhau, đều khiến nàng căm hận !
Là mộng, hay là tỉnh, Quan Hỏa Nhi đã sớm không phân biệt được, nàng chỉ muốn trừng phạt tên nam nhân dám xâm phạm nàng, đốt hắn thành tro.
Thoáng chốc, nàng theo bản năng bắt đầu bảo vệ mình, hơn nữa đem cầu lửa trên tay ném xuống người Quan Phú Dân, nhìn tư thế hắn lăn lộn gào thét trên nền.
Vào giờ phút này, đám người Quan Hân Vân vừa lúc trở về phủ, nghe được tiếng kêu đau của Quan Hỏa Nhi liền vội vàng chạy tới viện của Quan Hỏa Nhi.
Nhưng khi thấy hạ thân Quan Phú Dân đang bốc cháy, âm thanh khóc rống vang lên tận trời, làm người ta run rẩy.
"Mau dập tắt lửa! Các ngươi còn đứng sững người ra đó làm gì? Mau đi tắt lửa!" Lúc này Quan Hân Vân ra lệnh thật nhanh mới đánh gãy sự kinh ngạc của mọi người.
Vài tên hạ nhân cởi áo ngoài tiến lên giúp Quan Phú Dân dập tắt lửa, mấy người khác cũng vội vàng chạy tới giếng múc nước hắt lên người Quan Phú Dân.
Nhưng ngọn lửa kia dập thế nào cũng không tắt được, giống như muốn dồn hắn vào tử địa, điên cuồng đốt cháy.
"Cứu ta. . . . . các ngươi mau cứu ta." Quan Phú Dân không ngừng khóc thét, những người khác hoàn toàn không có biện pháp dập lửa, cũng không thể làm lửa yếu đi được.
Aizz! Có lẽ là làm chuyện thiếu đạo đức, bị trừng phạt đúng tội.