Cơn mưa từ tối qua làm cho không khí buổi sáng mát mẻ hẳn lên. Ánh mặt trời chiếu xuống tạo nên 1 chiếc cầu vồng xinh đẹp
Thủy Mẫn Đan lười biếng ngồi uống trà. Hương thơm thanh nhã biết bao
Từ xa, 1 người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi đến ôm chầm lấy cô. Một hương thơm quen thuộc dễ chịu xông vào mũi
“Mẹ...”
“Mẹ về rồi đây con gái. Bảo bối yêu thương của mẹ vậy mà lại bị Tử Khung trộm mất như vậy thật đáng giận mà!”
Bạch Tố Tố như muốn bùng nổ. Cả đời này của bà chỉ có cô con gái này thôi. Vậy mà lại bị 1 tên vắt mũi chưa sạch trộm mất. Hỏi sao bà không giận đây?
“Mẹ à. Chuyện này không phải đã sớm định trước rồi sao? Cho dù là sớm hay muộn cũng vậy thôi...”
Thủy Mẫn Đan thấy mẫu thân đại nhân lại muốn phát hỏa liền nghĩ cách dập lửa nếu không người bị dày vò chính là 2 cái lỗ tai của cô a...
Đây chính là tính cách thực sự của Thủy Mẫn Đan, vừa vui vẻ như ánh mặt trời lại vừa thông minh như 1 tiểu hồ ly. Rất ít ai biết được tính cách này của cô, cô là 1 tiểu thư cao quý nhưng thật ra Thủy Mẫn Đan mới có 6 tuổi thôi. Cô vẫn còn là 1 đứa trẻ
“Dù biết vậy nhưng người mẹ đây vẫn phải tức giận a...”
Bình thường Bạch Tố Tố rất thích Hà Tử Khung nhưng lần này tiểu tử kia lại tự ý cầu hôn con gái bà hơn nữa còn không cho bà biết thì bà đương nhiên phải tức giận rồi. Nếu không thì còn đâu oai phong của 1 người nhạc mẫu a~~~~
Thủy Mẫn Đan biết Bạch Tố Tố khi trở về nhất định sẽ đến chỗ cô đầu tiên liền lôi kéo bà đ tới văn phòng của Thủy Minh Hạo chơi một lát. Phải biết rằng ông là 1 người có tính chiếm giữ siêu mạnh mẽ
Bỏ lại bố mẹ trong văn phòng, Thủy Mẫn Đan cười hì hì chạy ra ngoài chơi với tiểu Y Y chính là tiểu sủng vật hamster đáng yêu. Bộ lông trắng thuần thanh khiết. Chuyện của người lớn trẻ con không nên quan tâm a~~
Cái này chính là quà lần trước mẹ đi nhận giải ở Mỹ mua về. Thủy Mẫn Đan yêu thích đến mức chẳng muốn buông tay
Không đến 1 phút sau, Bạch Tố Tố cùng Thủy Minh Hạo vội chạy về phía cổng lái xe đi. Trong lòng Thủy Mẫn Đan ác thần phúc hắc dâng trào. Khà khà, ta phải bám đuôi mới được
Vừa ra cổng liền kêu tài xế đuổi theo xe của Thủy Minh Hạo. Bám đuôi được 1 lúc thì vẫn không bị phát hiện, Thủy Mẫn Đan lấy làm kỳ quái, chắc chắn là có chuyện gì đó quá quan trọng đến mức tính cảnh giác của họ mất hết rồi
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cửa 1 cô nhi viện cũ nát không chịu nổi. Bạch Tố Tố là người đầu tiên bước xuống xe, ánh mắt đầy chờ mong
Thủy Mẫn Đan chắc chắn rồi. Vô cùng kỳ lạ!
Cô không dám đi vào trong vì sợ bị phát hiện. Lúc ra ngoài thì Bạch Tố Tố còn dẫn theo 1 cô bé nhưng... nhưng... Tại sao cô bé đó lại giống hệt Thủy Mẫn Đan?
Nhưng suy nghĩ của cô cũng không chậm chạp. Cô vội vàng nói tài xế lái xe về gấp
Thủy gia
Thủy Mẫn Đan vừa mới về phòng thì vợ chồng Thủy Minh Hạo cũng về đến nhà, trong tay còn dắt theo cô bé lấm lem đó
“Mẫn Đan?”
Bạch Tố Tố gõ cửa phòng của Thủy Mẫn Đan, sau đó mới nghe được 1 tiếng nói nhẹ nhàng
“Cửa không có khóa”
Nghe vậy, Bạch Tố Tố trực tiếp mở cửa đi vào, ánh mắt vui mừng khó lòng kiềm chế
“Mẫn Đan. Giới thiệu với con. Đây là chị song sinh thất lạc nhiều năm của con - Thủy Mẫn Dung”
“Cạch”
Cây bút chì Thủy Mẫn Đan đang cầm rơi xuống, thiết kế trong tay cũng rơi ra nhìn chằm chằm Thủy Mẫn Dung đang tươi cười
Kinh nghiệm ứng xử cho cô biết người chị này không đơn giản. Nhìn vóc người nhất định sẽ trở thành 1 người mẫu xuất sắc, như vậy...
“Chào chị!”
Thủy Mẫn Đan tươi cười đáp lại nụ cười của Thủy Mẫn Dung. 2 người vui vẻ trò chuyện