• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể tin được! Nhỏ con thế kia mà đã 17 tuổi rồi sao?

Với lại, tại sao con bé lại muốn bắn Lâm Tư Nguyệt? Còn chưa kịp hỏi thì bỗng nhiên con bé nhảy xuống giường, vội vã chạy đi đâu đó. Nó điên rồi à? Nó vẫn còn mệt đấy!

Vũ Đình vừa chạy đến cánh cửa, chuẩn bị mở thì bỗng nhiên nó quỳ xuống trước cửa. Thở hồng hộc như không ra hơi. Đúng là bị bệnh nặng quá rồi mà. Thế mà vẫn còn cử động mạnh nữa chứ. Mà rốt cuộc nó định đi đâu? Rồi tại sao nó lại thành ra thế này.

- Vũ Đình, cậu không sao chứ?

Lục Vũ Bình chạy ngay đến chỗ Phương Vũ Đình. Chỉ mới làm quen được cách đây mấy giây mà đã xưng hô thân mật thế này rồi. Mặt con bé lại đỏ ửng, còn đỏ hơn khi nãy, người lại nóng như lửa đốt. Khiến Lục Vũ Bình chỉ đỡ con bé thôi mà cũng nóng cả bàn tay.

- Rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?

La Đông Phong khoanh hai tay lại, hỏi con bé. Chỉ hỏi thôi mà cũng chạm đúng tim đen của nó. Nó nghe câu hỏi thì lập tức quay mặt đi.

- Phật tổ ơi! Giúp con thoát khỏi đây đi!

Con bé chắp hai tay lại, xem ra nó rất muốn ra khỏi đây lắm rồi. Nhưng La Đông Phong chẳng thèm quan tâm, cậu chỉ quan tâm đến câu hỏi mà cậu đã hỏi: Tại sao lại thành ra thế này? Lạy trời, lạy phật! Dù cho Phương Vũ Đình là Lục Vũ Bình hay Lâm Tư Nguyệt mà rơi vào hoàn cảnh này thì chỉ có nước mất mạng mà thôi. Sát khí trong người La Đông Phong cháy rừng rực, con mắt như đỏ ngầu, mắt lóe lửa. Mẹ ơi! Thần chết đưa con xuống địa ngục hay sao!?

Vũ Đình nhìn La Đông Phong mà muổn sởn tóc gáy, lúc nãy còn hung hăng lắm mà, sao bây giờ co rúm lại thế kia? Nó thu người vào phía góc tường, mắt như muốn chảy nước mắt. Xem ra nó sợ quá rồi, La Đông Phong! Đừng dọa nó nữa mà! Làm ơn!

- Tại đây là lần đầu tiên tôi trèo cây thôi!

Nó hét lên như sấm nổ! Màng nhĩ ơi! Mày đi rồi sao?

La Đông Phong và Lục Vũ Bình ngẩn người ra. Đây là lí do sao? Cả hai đúng là không thể tin nổi tai mình mà.

Nhưng nhìn lại con bé, đúng là hai tay của nó có đầy vết thương nhẹ, lại là vết bị thứ gì đó đâm phải. Chắc là nó nói đúng rồi! Những vết thương kia chắc là do những cành cây mọc dài đâm phải.

- Em không giỏi chịu lạnh nên trên ấy lạnh lắm!

Ra là thế! Thật là! Nếu vậy sao không nói sớm ngay từ đầu, phải để La Đông Phong bốc hỏa mất mấy chục phút mới nói. Mà hình như con bé cũng đỡ khỏe hơn nhiều rồi! Mặt tươi tỉnh thế kia mà. Khoan! Tươi tỉnh là sao? Sao bỗng nhiên thấy thứ gì đó bất thường.

Mắt La Đông Phong bỗng nhiên tròn như mắt cá. Cái gi ở trước mặt cậu đây. Đây là Lục Vũ Bình sao? Mặt cậu ta đỏ ửng khi thấy Phương Vũ Đình cười. Phương Vũ Đình trở nên vui vẻ như bình thường. Chắc nó không còn thấy La Đông Phong đáng sợ nữa. Còn Lục Vũ Bình thì...

- Cậu ấy đẹp thật! Còn đẹp hơn chị Hà Tô Diệp nữa!

Ặc! Lục Vũ Bình! Cậu có còn là Lục Vũ Bình nữa không đấy?

La Đông Phong ôm mặt mà lắc đầu. Cậu cũng cạn lời với Lục Vũ Bình rồi. Mắt Vũ Bình có bị vấn đề không đấy? Con nhóc kia mà đẹp sao!

- Đẹp gì chứ! So với Tiểu Nguyệt Nhi thì nó còn thua xa.

La Đông Phong nói một cái rõ to. Sao lại cho Tiểu Nguyệt Nhi vào rồi. Còn Lục Vũ Bình thì ngẩn người với La Đông Phong. Chắc đây là lần đầu tiên La Đông Phong khen Tiểu Nguyệt Nhi đấy. Nhìn kĩ thì Vũ Đình cũng đep nghiêng nước nghiêng thành đấy chứ, chẳng khác gì công chúa giá lâm.Thế mà La Đông Phong vẫn chê mới đau chứ. Chạm ngay đúng cục tự ái của nó mất rồi. Về việc nói chuyện với nó mấy phút trước thì thế nào cũng đoán được ngay, ngay bây giờ, khi cục tự ái của nó đã lên đến đỉnh điểm thì...màng nhĩ sẽ không cánh mà bay.

- Anh nói cái gì hả? Cái tên Tiểu Nguyệt Nhi đó thì là gì so với tôi chứ! Nói cho anh biết, tôi là người đẹp nhất Long Dương đó! So với cô ta thì tôi còn đẹp hơn hẳn!

Hic! Tai của La Đông Phong! Nó bay đi mất rôi!

- Nhóc tự tin quá ha! Đã thấy mặt Tiểu Nguyệt Nhi chưa mà đã xông xáo

Ôi! Hai người này! Chuyện gì cũng để sau đi. Đừng làm tội nghiệp Lục Vũ Bình này chứ.

Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Đúng lúc đó, La Đông Phong nói một câu rõ to:" Tiểu Nguyệt Nhi còn đẹp hơn em gấp trăm lần." thì lập tức cô ấy xuất hiện sau cánh cửa.

-Tôi?

Tiểu Nguyệt Nhi hỏi một cách khó hiểu. Tại sao cô lại rơi vào tình thế này chứ? Cô là người ngoài cuộc mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK