Trương Khâu cả người chấn động, Trương Tác Cửu bên cạnh hỏi: " Trương Khâu, bị sao vậy?"
"Không, không sao."
Theo bản năng che dấu suy nghĩ trong mình, Trương Khâu có chút thất thần, đôi mắt này và đôi mắt đỏ ngầu ở ngôi mộ dưới lòng đất Cô Mạc quốc núi Tần Lĩnh như chồng vào nhau.
Nhắc mới nhớ, lúc trước vừa nhìn thấy đôi mắt kia đã ngất xỉu, sau đó cứ như nằm mơ, trừ lúc mới bắt đầu hơi đau một chút, toàn bộ vẫn là một giấc mơ không tệ,những điều kiện tiên quyết của tất cả phải là nằm mơ cơ, trong mơ cùng một người đàn ông ịch ịch, sướng xong rồi, biết đâu y sẽ khiếp sợ và dao động về vấn đề tính hướng của mình, sau đó sẽ tìm một bạn zai thử xem, mà không phải như bây giờ, đối phương là cương thi, y là đàn ông còn mang thai nữa.
Vừa nghĩ như thế, giấc mộng đẩy xe kia liền không còn chút đẹp đẽ nào nữa, thậm chí có thể dùng từ tai nạn giao thông để diễn tả.
Trương Khâu có chút sững sở, lúc này phiến đá dưới tay động đậy, Trương Khâu đến mức run lên nhanh chóng thu tay lại.
Phiến đá bị đẩy ra, Ly Thù từ phía dưới nhảy lên, động tác gọn gàng, Trương Khâu thấy Ly Thù theo bản năng lui về phía sau hai bước, chân mềm nhũn ngã xuống đất, Ly Thù nhìn thấy, quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
Trương Khâu trong đầu rối rắm, theo bản năng sờ mũi một cái, lắc đầu, "Không sao." Sau đó đổi chủ đề, " Phía dưới có thứ gì khác không?"
Ly Thù nghe nói thế dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Khâu, Trương Khâu bị nhìn có cảm giác như mình đã làm sai chuyện gì, lập tức kinh hãi.
Trương Vu Thủy có ý tứ nhìn quét qua hai người, lên tiếng nói: " Hai người đang to nhỏ gì thế, xuống trước rồi nói."
" Các người xuống trước." Ly Thù một tay quấn lấy dây thừng, kéo thẳng dây, ra hiệu hai người kia kéo dây thừng đi xuống.
Trương Tác Cửu thấy thân thể Ly Thù gầy gò có ý để hai người đổi vị trí, Ly Thù không nói gì, ánh mắt ra hiệu không cần.
Trương Vu Thủy nhảy xuống đầu tiên, Trương Tác Cửu nghĩ đến việc để Trương Khâu xuống trước, Ly Thù lúc này mới lên tiếng, "Đợi lát nữa tôi dẫn cậu ấy xuống."
Trương Khâu ngồi trên đất nghe Ly Thù nói như vậy, có chút sợ hãi muốn phản bác, nhưng bắt gặp ánh mắt Ly Thù, y ngay lập tức kinh hãi, không khỏi tức giận đấm trên đất, bản thân sao lại không có tiền đồ như vậy!
Anh em họ Trương động tác nhanh nhẹn dọc theo dây thừng đi xuống, trên mặt đất chỉ còn lại Trương Khâu và Ly Thù.
Trương Khâu cẩn thận đánh giá Ly Thù, hai người anh họ của y vừa nhìn trọng lượng cũng không phải nhẹ, dáng vẻ Ly Thù chỉ dùng một tay mà không tốn chút sức, nhìn có chút soái.
" Cậu đang sợ tôi." Ly Thù đột nhiên nói.
"Không có." Trương Khâu nuốt nước bọt.
Ly Thù từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đầu xù của Trương Khâu, Trương Khâu bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm xíu nữa đã định nói ra sự thật, chất vấn xem Ly Thù là có phải là cương thi ngàn năm dưới mộ Cô Mạc quốc hay không,Trương Tác Cửu ở phía dưới hô: "Chúng ta xuống."
Lá gan lớn mật của Trương Khâu vừa rồi một hơi xẹp xuống, đáng thương rủ xuống đầu không biết phải làm thế nào.
Ly Thù nhếch miệng lên, Trương Khâu lại không nhìn thấy, tự mình rơi vào vô hạn phẫn nộ và bất mãn của bản thân, y một nam nhi trai tráng sao có thể sợ hãi như thế! Y lúc bình thường cũng không sợ hãi như thế này!
Đều tại Ly Thù!
Trương Khâu ở trong lòng tức giận xong, liền có cảm giác một bàn tay lạnh lẽo đang xoa xoa trên đầu mình, nhất thời sửng sốt, cứng ngắc ngẩng đầu lên thấy Ly Thù đang nhìn mình.
" Ôm eo tôi."
Cái quỷ gì cơ?!
Ly Thù thấy Trương Khâu đứng bất động, một tay ôm eo Trương Khâu, cả người Trương Khâu ngã vào một lồng ngực cứng rắn lạnh băng, chóp mũi đều là mùi hương của Ly Thù, đầu óc như thể bị nhét hồ dán, còn chưa kịp nói gì, Ly Thù ôm y đạp lên phiến đá, đột nhiên rơi xuống cánh tay Trương Khâu theo bản năng ôm thật chặc Ly Thù, cả mặt đều vùi vào trong.
Trong bóng tối, khóe môi Ly Thù cong cong một chút.
Dây thừng ngắn lại, Ly Thù ôm Trương Khâu đung đưa trên không trung hai lần, Trương Khâu sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên, hận không thể cả người đều dính vào người Ly Thù.
Trương Vu Thủy và Trương Tác Cửu ở phía dưới, nhìn hai người đung đưa qua lại, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng không biết là điều gì.
Ly Thù nhẹ nhàng nhảy xuống đất, qua vài giây, Trương Khâu trong lồng ngực mới luống cuống tay chân buông Ly Thù ra, ho nhẹ một cái, vô cùng nghiêm túc, giống như người vừa nãy sợ đến mức chôn mặt trong ngực Ly Thù không phải y, "Ha ha, người đã đến đông đủ, đi nhanh thôi!"
Bọn họ đang đứng trên mép đường hầm, phía trước khoảng mười mét có lít nha lít nhít đao nhọn, không biết làm bằng vật liệu gì, qua mấy ngàn năm vẫn sắc bén như trước còn ánh lên hàn quang, chỉ cần có người đoán được vị trí gian mộ, giẫm xuống làm bàn đạp cũng chỉ có đao nhọn, đam vào người thành que xiên thật sự.
Nhưng bây giờ bọn họ xuống, hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ thiệt thòi cho Ly Thù.
Nghĩ đến đôi mắt kia, rồi lại nhìn mấy chục mét đao nhọn lít nha lít nhít dưới phiến đá, người bình thường làm sao có thể bình an xuống dưới mà không hư hại một cộng tóc, suy đoán trong lòng Trương Khâu càng ngày càng nặng.
Bọn họ dọc theo con đường đi ra ngoài, Trương Khâu mới phát hiện trên đỉnh bức tường đá có một con dao găm được cắm vào, toàn bộ thân dao đều được cắm vào trong, chỉ chừa phần đầu, mặt trên có quấn một vòng dây thừng, Ly Thù chính là dùng biện pháp như thế này để bọn họ xuống dưới.
"Theo sát tôi." giọng nói Ly Thù có chút lạnh lùng, có chút bất mãn với việc Trương Khâu thất thần.
Trương Khâu bé ngoan " Ừm " một tiếng, nói xong theo bản năng cảm thấy ảo não.
Bước ra khỏi đường hầm, Trương Khâu chấn động quên mất chuyện vướng víu vừa rồi.
Hành lang trước mặt hẹp dài, nhưng lại hết sức tinh tế sang trọng, sàn được lát bằng gạch ngọc lam trắng, phía trên còn có chạm trổ hoa văn, mái vòm cong vút trên cao trong suốt, bên trong không biết được lắp đặt cái gì, chuyển động qua lại giống như bầu trời đầy sao, ánh sánh trên cao chiếu vào bức tường, giống như những vì sao, lấp lánh vô cùng rực rỡ.
"Thế này cũng hơi quá rồi!"
Trương Vu Thủy thấy tình cảnh này thần sắc có chút hoảng hốt, Trương Tác Cửu cũng rất giật mình, nói rằng: " Thời cổ đại xây dựng một lăng mộ hoàng gia mất hàng chục năm, nhưng lăng mộ hoàng đế xây dựng theo quy cách như thế này rất hiếm có, quá chấn động."
Hành lang nghìn mét, mỗi miếng hoa văn dưới chân đều giống nhau như đúc, điêu khắc vô cùng tinh tế, màu ngọc lam giống nhau, hầu như không tìm thấy sự khác nhau, để kiến tạo ra một cung điện dưới lòng đất như thế này không biết đã làm đổ xương máu của biết bao nhiêu người.
Đi mấy mét, vách tường hai bên bắt đầu xuất hiện những nét vẽ, màu sắc rực rỡ, nhân vật và cảnh vật được vẽ vô cùng sinh động, nội dung trái phải liên kết với nhau.
Trương Khâu nhìn không chớp mắt, nội dung những nét vẽ hẳn là về cuộc đời chủ nhân ngôi mộ, lúc đầu y suy đoán như thế, nhưng càng về sau càng không giống, đầu tiên là một tiểu chính thái dễ thương, nhưng tiểu chính thái nghiêm mặt rất nghiêm túc, cách ăn mặc và khí thế sẽ không giống con cái nhà bình thường, sau đó quả nhiên, tiểu chính thái không thích cười này chính là Hoàng thái tử.
* Tiểu chính thái: giống như mấy bé trai nhỏ dễ thương.
Căn cứ vào thời gian bức bích họa, Trương Khâu môn lịch sử tạm ổn, mấu chốt là vừa thi xong nên vẫn còn nhớ.
Tiểu Thái tử hẳn là Hán chương đế Lưu Đát.
"Không đúng! Đây không phải là mộ của Hạ Bi Huệ vương sao?"
Trương Tác Cửu nói tiếp, " Tiếp tục nhìn xem."
Đi không quá vài bước phong cách bức bích họa đã thay đổi, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với vẻ uy nghiêm vừa rồi, trong đó xuất hiện hình ảnh một nam nhân vô cùng ôn hòa đẹp đẽ, không nhìn ra tuổi tác lớn nhỏ, thường hay cười thoạt nhìn rất ôn nhu, bồi tiểu Thái tử tán gẫu học tập, sau đó tiểu Thái tử đăng cơ, nam nhân quỳ gối bên chân tiểu Thái tử, có thể xuyên qua bức bích họa này cảm nhận được cỗ áp lực trên nét mặt nghiêm nghị của tiểu hoàng đế.
Sau đó nội dung của tất cả các bức bích họa đều là cuộc sống thường ngày của tiểu hoàng đế và nam nhân, nam nhân thời thời khắc khắc bên cạnh tiểu hoàng đế, một tấc cũng không rời, dù ngủ cũng trên một tấm long sàng.
"Nam nhân này mới là chủ nhân ngôi mộ Hạ Bi Huệ vương." Trương Khâu căn cứ theo nội dung lịch sử mơ hồ đoán ra được, chỉ là không biết bản thân có phải có khuynh hướng gì uốn éo hay không, bây giờ nhìn tiểu hoàng đế và Hạ Bi Huệ vương trong bức bích họa luôn cảm thấy sai sai, không nhịn được trong lòng phi phi bản thân, quá không thuần khiết rồi, không thấy tiểu hoàng đế mới chín, mười tuổi thôi à.
Càng là về sau, tuổi tiểu hoàng đế trong hình cũng dần lớn, vóc người cao ráo, mặt vẫn như hồi nhỏ, đặc biệt nghiêm nghiệm hung tàn, nhưng khí chất nam nhân trên người dường như đã thay đổi, chỉ là Trương Khâu luôn cảm thấy tiểu hoàng đế này hình như có chút quen mắt, ngược lại Hạ Bi Huệ vương chẳng thay đổi chút nào, cứ như tiểu hoàng đế uống thuốc tăng trưởng vậy
Trương Tác Cửu nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế mười bốn, mười lăm trong bức bích họa ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn em trai trước mặt, không nói gì.
Bọn họ càng ngày càng đến gần cửa mộ thất, tiểu hoàng đế bên trong bức bích họa cuối cùng cũng đã lớn.
Trương Khâu sững sờ nhìn tiểu hoàng đế đã lớn lên, sau lại nhìn mặt Trương Vu Thủy, kinh ngạc há hốc mồm.
" Anh, Anh ba —— "
Trương Vu Thủy đứng trước bức bích họa, nhìn ánh mắt nghiêm túc của tiểu hoàng đế phía sau, hai người quả thực giống nhau như đúc, nói là một người cũng không phải nói quá.
"Đến." Ly Thù đứng ở cửa mộ trước nói.
Trương Khâu lúc này mới phát hiện dọc đường đến đây xem quá nghiệm túc đã đến cửa mộ thất rồi.
Vào đầu thời Hán chịu ảnh hưởng của nhà Tần, màu đen và màu đỏ là màu tôn nghiêm, cửa gian mộ này được sơn bằng màu đen và màu đỏ, điêu khắc cổ điển, vật liệu gỗ không hề mục nát, hai phiến cửa son khép lại, trong khoảng khắc, như được trở về cung đình triều Hán nghìn năm trước.
Trương Vu Thủy lấy lại tinh thần, trong mắt bình tĩnh, giơ tay đẩy nhẹ phiến cửa son, như sợ quấy rầy người bên trong.
Trương Khâu cảm thấy anh ba hiện tại có chút kỳ lạ, theo bản năng nhìn Ly Thù, Ly Thù như biết y muốn hỏi điều gì, cho y một ánh mắt trấn an, vươn tay rất tự nhiên mà nắm lấy tay y.
Trương Khâu:...!
Cũng không muốn kéo kéo, ôm ôm, giơ cao lên!
Quên đi.
Trương Khâu nhìn ánh mắt của Ly Thù, lại bắt đầu kinh hãi, anh vui vẻ là được rồi.
Cửa từ từ mở ra, căn phòng tối om trong nháy mắt đã sáng lên, Trương Khâu sợ rụt cổ lại, Ly Thù ấn ấn Trương Khâu tay, ý bảo đừng sợ.
"Không sợ " Trương Khâu nhỏ giọng thì thầm, tâm trạng ổn định lại.
Trương Vu Thủy đã đi vào rồi.
Mộ thất rất lớn, còn chưa thấy quan tài, đập vào mắt chính là một bức bình phong, tranh thêu tơ lụa dùm chất liệu trong suốt niêm phong lại, Trương Khâu chưa kịp cảm khái đây là chất liệu gì mà có thể khiến vải bên trong ngàn năm không mục, toàn bộ lực chú ý của y đã đặt lên bức tranh.
Trong lòng khiếp sợ Trời địu, mình biết ngay tiểu hoàng đế là cong mà , y nghĩ chẳng lẽ mình cong thật, nên mới có thể không manh mối mà vẫn nhận ra được đồng bọn.
Bị ý nghĩ của mình dọa.
Trong bức bình phong khổng lồ, tiểu hoàng đế đang đè lên hoàng thúc của mình làm chuyện xấu hổ, hai người vẫn đang mặc quần áo cũng không lộ ra gì cả, nhưng nội dung trong bức họa có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập biết được họ đang làm gì.
Bố cục sau tấm bình phong giống như là một tẩm điện, vài bài trí rõ ràng có xuất hiện trong tấm bức bích họa ở tẩm cung tiểu hoàng đế.
Theo như suy đoán, quan tài Hạ Bi Huệ vương có lẽ là ở phía sau.
Tác giả có lời muốn nói: mọi người rốt cục là có hiểu nhầm gì với công của tôi vậy!
Ly Thù công, Trương Khâu thụ, hai người là chủ cp.
Quyển này toàn dân cơ, sẽ có nhiều cp xuất hiện, ví như Trương Vu Thủy và Hạ Bi Huệ vương, linh cảm bắt nguồn từ ( sử ký)...!Hạ Bi Huệ vương Lưu Diễn, phong tước vào năm Vĩnh Bình thứ mười lăm, Diễn có dung mạo, Túc tông kế vị thì luôn ở bên , chỉ là trong này tôi có chỉnh sửa một chút, ờm, xem vui vẻ là được rồi, không có căn cứ đâu.
Hung tàn độc ác tiểu hoàng đế công X nhân thê ôn nhu mưu quyền soán vị hoàng thúc thụ, niên hạ.
Lần này lọt nhầm hố thì toi rồi không chịu đâu à nha, ngủ ngon nha các thím..
Danh Sách Chương: