• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

Trong đầu Úy Trì Minh Nguyệt thoáng chốc trống rỗng.

Cánh tay hắn ôm bên hông nàng, lực đạo kia, giống như muốn đem nàng nhập vào thân thể hắn. Nàng muốn giãy dụa, lại không có sức. Đôi môi nóng rực, mang theo bá đạo xa lạ, cướp đi hô hấp của nàng. Nàng níu chặt hắn, chỉ cảm thấy nếu như buông lỏng tay, sẽ đắm chìm vào mà hít thở không thông. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn, xuyên qua quần áo đơn bạc truyền đến, lại làm cho nàng cảm thấy như đang trong biển lửa. Tâm thần hồn phách, mãnh liệt muốn bừng cháy.

Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh trăng lại hiện, nhuộm thành một mảnh trong trẻo lạnh lùng tinh khiết.

Trước mắt sáng ngời, Úy Trì Minh Nguyệt đột nhiên hồi tỉnh. Bối rối ngượng ngùng, không thể kìm xuống. Nàng đẩy hắn ra, kinh sợ thối lui ra.

Nàng hô hấp hỗn độn, không ngừng thở dốc. Lúc này mới nghe thấy, trống ngực mình đập như điên, không thể ổn định. Giọng nàng run rẩy, trách mắng: “Ngươi…… Ngươi làm càn!”

Địch Tú nhìn nàng, cũng không khiếp sợ. Hắn cười dịu dàng, trong mắt vẫn còn ngập nước, dưới ánh trăng, hơi hơi phát sáng. Hắn gật gật đầu, lên tiếng: “Ừ.”

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn cười, chợt cảm thấy hối hận ảo não. Vốn là mưu kế dùng để thử hắn, hắn lại có thể thản nhiên như thế. Còn nàng thì ngược lại, hoảng hốt lo sợ, sơ hở chồng chất. Nàng càng xấu hổ và giận dữ, đứng dậy bước đi.

Nhưng Địch Tú lại kéo nàng giữ lại, gọi nàng: “Tiểu Tứ……”

Úy Trì Minh Nguyệt dùng sức hất tay hắn ra, lui xa vài bước, nhíu mày nhìn hắn.

Hắn thoáng ngỡ ngàng, trong ánh mắt lộ vẻ không muốn.

Trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt lại rung động lần nữa, ẩn ẩn đau. Nàng không dám nhìn hắn, hung ác la: “Lời vừa rồi ta nói không tính, ngươi không được cho là thật! Ta không thèm thích ngươi!”

Dứt lời, nàng chạy ra khỏi cửa, giống như bại trận bỏ trốn.

Vừa ra ngoài cửa, nàng đã thấy Mai Tử Thất núp dưới cửa sổ, cười đến không đứng dậy nổi.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, giận không thể át, nàng cũng không nói gì, cúi đầu hướng về phòng mình.

Mai Tử Thất dựa vào cửa, vừa đứng vững, đã nghe Úy Trì Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sinh! Người gạt ta!”

Mai Tử Thất cố gắng nhịn cười, xua tay nói: “Ta nào có ta nào có……” Hắn dứt lời, hỏi ngược lại, “Tiểu Tứ, hiện tại ngươi tin tưởng hắn là thật tâm thích ngươi chứ?”

“Cái gì tin chứ! Sao phải tin tưởng! Ta…… hắn……” Úy Trì Minh Nguyệt phẫn nộ không thôi, lại không thể nói chuyện vừa xảy ra.

Mai Tử Thất cắt ngang lời của nàng, nói: “Được rồi được rồi, chúng ta không nói những điều này nữa, nói chuyện chính sự trước đi.”

“Còn có chính sự gì chứ!” Úy Trì Minh Nguyệt tràn ngập tức giận trả lời.

Mai Tử Thất cười nói: “Đem hắn chữa khỏi.”

Nghe được câu này, Úy Trì Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, “Có thể trị khỏi sao?”

“Đó là đương nhiên.” Mai Tử Thất nói, “Mấy ngày liền ta đều cẩn thận quan sát, tình trạng của hắn, không phải là trúng độc hoặc là bị thương gây ra. Ta nghĩ, có lẽ là gặp tai họa nguyền rủa……”

Không đợi hắn nói xong, Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, nói: “Tiên sinh cũng tin những việc quái lực loạn thần này sao?”

“Trời đất rộng lớn, chuyện lạ không thiếu, vì sao lại không tin?” Mai Tử Thất cười nói, “Tiểu Tứ a, ngươi đừng quên, Úy Trì gia các ngươi từng nuôi dưỡng một con ‘Thiên hồ’.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Nuôi dưỡng ‘Thiên hồ’ cũng chỉ là nghe đồn, căn bản không có người tận mắt thấy qua.”

“Trong truyền thuyết nói là ‘Thiên hồ’ đã bị phong ở bên trong ‘Trấn hồ’, thờ cúng trong tông miếu của Úy Trì gia……” Mai Tử Thất chậm rãi nói, “Đêm đó ‘Trấn hồ’ bị trộm, Địch Tú phụng mệnh truy xét, rồi sau đó liền biến thành cái dạng này. Tung tích của ‘Trấn hồ’ cũng không rõ. Nói không chừng, biến hóa của hắn cùng ‘Thiên hồ’ kia có liên quan với nhau.”

Úy Trì Minh Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, nhíu mày suy tư.

“Rất nhiều chuyện, chỉ có hắn khôi phục mới có thể giải thích.” Mai Tử Thất nói, “Sợ gì mà không cùng ta thử trở về Mai cốc một lần.”

“Mai cốc?” Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc.

Mai Tử Thất gật đầu, “Sư tôn tinh thông bát quái dịch số, bùa âm dương, nhất định có biện pháp giải quyết việc này. Mai cốc cách Nam Lăng vương phủ không xa, cũng tiện đường đi làm khách, thế nào?”

Úy Trì Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được.”

“Ồ, đúng rồi, còn một việc có vẻ phiền phức……” Mai Tử Thất cố ý bày ra vẻ mặt phiền não.

“Phiền phức gì?” Úy Trì Minh Nguyệt nhẫn nại hỏi.

“Địch Tú dù sao cũng là người của Úy Trì sơn trang, ngươi giữ hắn ở Nam uyển chữa thương, đã bị huynh tỷ ngươi chê trách gièm pha. Nếu ngươi dẫn hắn rời đi, chậc chậc, thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch a……” Mai Tử Thất đau xót than thở một tiếng.

Úy Trì Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy tức giận, phẫn nộ nói: “Ta chẳng lẽ phải sợ bọn họ không cho sao! Ta không thẹn với lương tâm, quang minh chính đại! Ta muốn dẫn hắn đi, xem ai dám nói gì ta! Hừ!”

“Ô, như thế rất tốt, như thế rất tốt……” Mai Tử Thất cười giảo hoạt, luôn miệng nói.

Úy Trì Minh Nguyệt nghe được mấy câu nói đó của hắn, mơ hồ cảm thấy mình lại bị lừa. Nàng phẫn nộ, vươn tay đẩy Mai Tử Thất ra ngoài cửa.

“Ai nha, tiểu Tứ, ngươi làm gì thế? Tiên sinh còn chưa nói hết……” Mai Tử Thất cười oán giận.

“Ta muốn nghỉ ngơi, người có thể đi rồi!” Úy Trì Minh Nguyệt đẩy hắn ra cửa, đóng cửa phòng lại, dùng lưng chống đỡ, căm giận nói.

Mai Tử Thất lắc đầu cười than, cách cửa phòng nói với Úy Trì Minh Nguyệt: “Được được được, ta đi là được rồi. Nhưng mà Tiểu Tứ a, ngày mai ngươi……” Hắn vừa muốn nói cái gì, chợt ngừng lại, “Ha ha, không có việc gì. Kỳ thật cũng không có việc gì. Được rồi, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đợi hắn đi xa, Úy Trì Minh Nguyệt dựa vào cửa, cúi đầu thở dài. Khi bình tĩnh lại, trên môi vẫn còn cảm giác mơ hồ. Hơi hơi tê dại, làm cho nàng nhớ lại mọi việc phát sinh vừa rồi, không khỏi đỏ bừng mặt, tim đập rối loạn. Nàng run run, vươn tay xoa môi, chậm rãi lau lau. Bỗng nhiên, đầu lưỡi của nàng nếm được một chút vị mặn. Trong lòng nàng chấn động, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ cười rơi lệ của hắn.

Nàng thật sự có thể tin tưởng sao? Hắn…… không có lừa nàng……

……

Một đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai, Úy Trì Minh Nguyệt tự mình dẫn vài tỳ nữ, đi đến chỗ ở lúc trước của Địch Tú để dọn đồ.

Sau khi “Trấn hồ” bị trộm, sơn trang cũng phái người đến chỗ ở của Địch Tú lục soát qua một lần, lại không thu hoạch được gì. Sau, Úy Trì Tư Nghiễm phái hộ vệ trông coi nơi đây, không cho người khác ra vào. Nhưng thủ vệ thấy nàng đến, đều không dám ngăn cản, mặc cho nàng nghênh ngang xông vào.

Úy Trì Minh Nguyệt đi vào phòng, khi thấy cảnh tượng trong đó, chợt cảm thấy phiền muộn thương cảm.

Rương mở tung, dính đầy bụi. Quần áo đồ vật, ném khắp nơi. Lộn xộn không chịu nổi, bừa bộn đầy đất.

Người tự phụ cao ngạo như hắn vậy, sao có thể chịu được khuất nhục như vậy. Lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, quả là đáng sợ.

Nàng thở dài một tiếng, phân phó tỳ nữ phía sau: “Chọn những món quan trọng đem đi.”

Tỳ nữ dạ một tiếng, bắt tay vào sửa sang lại.

Úy Trì Minh Nguyệt thấy mọi người bận rộn, biết cần một khoảng thời gian, liền quyết định đi dạo thưởng thức chung quanh phòng.

Nàng đương nhiên là chưa bao giờ tới nơi này, vốn tưởng rằng Địch Tú một thân cẩm y hoa sức, chỗ ở hiển nhiên cũng xa hoa tinh mỹ. Nhưng nay xem ra, phòng hắn chỉ có thể gọi là giản dị sạch sẽ. Không có sa trướng anh lạc, không có hoa cỏ bài trí, thậm chí ngay cả bốn bức tường cũng trống trơn, tranh chữ cũng không có một bức. Nhớ tới Nam uyển của mình ở, so sánh với nhau, nàng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nhớ kỹ những thứ nàng vô cùng yêu thích, nhất định hắn mất rất nhiều công phu. Nàng nghĩ như vậy, thong thả bước đến phòng ngủ hắn.

Cũng như ở phòng ngoài, phòng ngủ của hắn cũng sạch sẽ đơn giản, không hề đặc sắc. Nàng có chút bất đắc dĩ, lại thấy không thú vị, đang muốn rời đi, ánh mắt lại bị một vật trên giường hấp dẫn.

Nàng đi qua vài bước, vẻ mặt kinh ngạc.

Đó là một quả cầu lụa nho nhỏ, giữ đã lâu ngày, trên quả cầu có những dải lụa năm màu rực rỡ, hơi cũ kĩ phai màu.

Nàng vươn tay, cầm lấy quả cầu kia, vẻ mặt có chút hoài niệm.

Còn nhớ rõ, đó là tháng giêng một năm trước. Nàng đang ở Úy Trì sơn trang, chán đến chết. Một ngày, thời tiết ấm áp, nàng liền dẫn nhóm tỳ nữ ra Mai Lâm chơi đá cầu tìm vui.

Mọi người hào hứng bừng bừng, chơi đùa vui vẻ ầm ĩ, giai vong hình luống cuống. Nàng thật vất vả đuổi tới màu cúc, nhấc chân đá mạnh một cái, cầu lụa bay lên cao, qua Mai Lâm, rơi thẳng về phía hành lang gấp khúc. Đúng lúc này, Địch Tú dẫn một đám tôi tớ đi qua. Cầu lụa kia không vị nể ai, đánh thẳng về phía hắn.

Úy Trì Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, la lớn: “Cẩn thận!”

Nhưng mà, Địch Tú ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, duỗi tay ra liền dễ dàng mà bắt được quả cầu lụa.

Úy Trì Minh Nguyệt cuống quít chạy đến trước mặt hắn, nghĩ thầm phải xin lỗi, nhưng nói sao cũng không nói nên lời. Nàng nhìn Địch Tú, bất mãn hỏi: “Nơi này là Nam uyển, ngươi tới làm cái gì?”

Địch Tú mỉm cười, cũng không trả lời. Hắn cầm cầu lụa đưa lên, nói: “Tứ tiểu thư cầu kĩ (kĩ thuật đá cầu) hơn người, Địch Tú mở rộng tầm mắt.”

Úy Trì Minh Nguyệt biết lời này rõ ràng là giễu cợt, nàng nhíu mày, nhìn quả cầu kia một cái, kiêu ngạo nói: “Ngươi chạm qua thứ đó, ta không cần.”

Địch Tú nghe vậy cũng không tức giận, hắn cúi đầu nhìn quả cầu trong tay, cười nói: “Nếu là tứ tiểu thư tặng cho, Địch mỗ từ chối thì bất kính.”

“Ngươi……” Úy Trì Minh Nguyệt phẫn uất, vừa muốn mở miệng răn dạy, lại bị Địch Tú cắt ngang.

Địch Tú hạ thấp người, nói: “Địch mỗ còn có việc trong người, xin cáo từ trước.”

Hắn nói xong, rời đi, không hề để ý tới Úy Trì Minh Nguyệt.

Úy Trì Minh Nguyệt đứng tại chỗ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nay hồi tưởng lại, ngày đó, trong phòng của nàng có thêm ba cái ấm lô, một tấm chăn lông chồn bạc. Lại mang lên mấy chậu hoa thủy tiên kim trản ngân thai, hương thơm ngào ngạt lòng người.

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn quả cầu lụa kia, bất giác nở nụ cười. Lúc này, đám tỳ nữ đã dọn dẹp xong, tiến vào mời nàng khởi hành.

Nàng thấy trên tay tỳ nữ đang cầm vài cái hộp nhỏ cùng quần áo và đồ dùng hàng ngày, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Lấy những thứ này sao?”

Tỳ nữ cười nói: “Ở nơi này cũng không có thứ gì quan trọng hơn, lấy ra vài món quần áo vật dụng. Nếu thiếu cái gì, dọc đường chuẩn bị cũng không muộn a.”

Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, cười gật gật đầu, “Cũng đúng. Không lo thiếu món gì……”

Nàng dứt lời, cầm quả cầu ra cửa.

Lúc này, sắc trời hơi mù mịt, gió lạnh căm căm, có vẻ như tuyết sắp rơi, lại không ảnh hưởng gì tới tâm trạng của nàng. Đợi nàng trở lại Nam uyển, mọi người đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, chờ đã lâu.

Úy Trì Minh Nguyệt lên xe ngựa, đã thấy Địch Tú ở bên trong.

Nàng kinh ngạc, vội vàng giấu quả cầu lụa ở phía sau, run giọng nói: “…… Ngươi sao lại ở trên xe?”

Nàng mới nói ra miệng, Mai Tử Thất đi tới, cười giải thích: “Tiểu Tứ, xe của ngươi lớn nhất ổn nhất, người bị thương cưỡi ngựa không thích hợp lắm. Ngươi sẽ không để ý chứ?”

Nghĩ đến phải cùng Địch Tú đồng xe, Úy Trì Minh Nguyệt có chút xấu hổ, hơi hơi đỏ mặt. Nhưng nàng vẫn lắc lắc đầu, ngược lại phân phó tỳ nữ: “Lấy chăn lông cáo trắng cùng lò sưởi tay của ta đến.”

Tỳ nữ cười lên tiếng, lấy các thứ, cung kính dâng lên. Nàng tiếp nhận chăn lông cùng lò sưởi tay, xoay người đưa cho Địch Tú, nói: “Trên đường lạnh, cầm lấy.”

Địch Tú liếc nhìn nàng một cái, cũng không nhận. Hắn nghiêng đầu nhìn về một bên, trầm mặc không nói.

Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc, không rõ nội tình, nàng vừa định chất vấn, lại phát hiện hắn hơi nhíu mày, môi nhếch lên, là cố ý không để ý tới nàng.

Úy Trì Minh Nguyệt trong nháy mắt liền hiểu rõ. Hay là, hắn…… hắn đang giận nàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK