Từ sau khi bọn họ công khai chuyện đổi xá, Ngụy Vô Tiện liền hoàn toàn vứt bỏ ngụy trang, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ thoải mái vô kỷ luật như lúc trước: Xách Tị Trần đuổi theo con thỏ,mặc giáo phục trèo tường. Lam Khải Nhân đương nhiên không thể chịu đựng hình tượng môn sinh đắc ý của mình bị đạp hư như vậy, liền gọi Lam Hi Thần tới, hàm súc mà ám chỉ hắn phải giải quyết một chút các vấn đề "bí ẩn cuộc sống hàng ngày", "cử chỉ phóng túng", "không ra thể thống gì", "đồi phong bại tục" của người nào đó, còn chính mình thì đi bế quan, nhắm mắt làm ngơ.
Tâm tư tinh tế như Lam Hi Thần đương nhiên lập tức hiểu rõ "người nào đó" là chỉ ai, nhưng thúc phụ rốt cuộc muốn làm cái gì, hắn lại trước sau không hiểu ý. Vong Cơ đau khổ gìn giữ mười ba năm mới chờ được tới hôm nay, muốn bọn họ tách ra chắc chắn không có khả năng; Dựa theo mức độ thúc phụ yêu quý Vong Cơ, nhất định cũng không phải ép cả hai người cùng nhau trốn đi; Nhưng nếu muốn Ngụy công tử ở lại Vân Thâm, lại thay đổi thành một người có tính tình an phận thủ thường, theo khuôn phép cũ, thì đầu thai lại có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.
Việc này cứ thế vẫn luôn gác lại, cho đến một ngày, Lam Hi Thần dạo bước đến Tây Uyển, đi ngang ô cửa sổ chạm rỗng có tên là "Đạo lữ" kia, bỗng nhiên nảy ra linh cảm.
"Danh không chính, ngôn không thuận, đương nhiên không ra thể thống gì..." Lam Hi Thần suy tư, "Ngụ ý của thúc phụ, chẳng lẽ là muốn bọn hắn thành hôn?"
- ----
Tin tức kinh thế hãi tục như thế này, Ngụy Vô Tiện nghe thấy cũng hoảng sợ — không thể nghĩ Lam lão nhân ngoài mặt cứng nhắc, trong lòng lại coi trọng đối với chuyện chung thân đại sự của hậu bối như vậy. Giật mình thì giật mình, cảm động thì cảm động, nếu Lam Khải Nhân cũng đã gật đầu, haingười bọn họ tiếp tục chối từ thì không khỏi quá mức keo kiệt. Vì thế, một buổi lễ xác định hoành tráng rực rỡ, cứ như vậy khua chiêng gõ mõ bắt đầu chuẩn bị.
Thế gia đại tộc thành hôn, tuy rằng quy củ rườm rà, nhưng đều có quy tắc để làm theo. Một bộ lễ nghi thành hôn hoàn chỉnh, theo thông lệ, cần nhà trai chuẩn bị sẵn thư mời, lễ thư và nghênh thư, lần lượt được đưa tới lúc tiếp nhận, vấn danh, văn định, nạp chinh, thỉnh kỳ, đón dâu; Nếu tân nhân đều xuất thân từ huyền môn, còn phải treo gia văn của hai họ vào ngày đại lễ, cùng với bái tế trời đất sư tổ, biểu thị hai tộc thân thiết như một nhà, vĩnh viễn tốt đẹp. Nghiêm túc trịnh trọng như thế, mới gọi là minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng). Nhưng buổi hôn lễ này có hai vị tân lang, hai bên còn đều không ở trong thân thể của chính mình, ai gả ai cưới liền trở thành một vấn đề mơ hồ, chỉ có thể căn cứ thiếp canh chọn ngày lành tháng tốt, mời khách bốn phương đến dự tiệc.
Nhưng cho dù quy trình đơn giản hoá đến như vậy, cũng khiến Ngụy Vô Tiện âu sầu đến hỏng rồi.
Giang hồ nghe đồn, Di Lăng Lão Tổ khai sơn lập phái, muôn vàn tín đồ ủng hộ, nhưng trên thực tế, hắn chỉ là một mình cô độc mà thôi. Ngụy Vô Tiện chưa từng thu đồ đệ, những người tự xưng là môn sinh của hắn đó, không có người nào nhìn thấy hắn mà không bỏ chạy. Cho dù hắn có thể lấy chữ "Di" miễn cưỡng dùng làm gia văn, còn lại khách khứa bốn phương biết tìm nơi đâu? Sư phụ đồng môn về với đất mẹ, người thân bạn cũ đều đã đoạn tuyệt. Ma đạo tổ sư uy danh hiển hách, khi thành thân ngaycả một tên lâu la đến chúc mừng cũng không có, truyền ra ngoài cái mặt già của hắn thật đúng là không chỗ để.
Hôm nay, Ngụy Vô Tiện đang nằm ở trên xà nhà Nhã Thất đã xây mới, cân nhắc xem có nên triệu ra các đại huynh đệ làng trên xóm dưới để giữ thể diện không, hoàn toàn không nhận ra có người đi vào cửa.
"Thật là không nhớ lâu mà."
Ngụy Vô Tiện giật mình một cái thiếu chút nữa ngã xuống. Đến khi ổn định thân hình, cúi đầu, một bộ áo tím lập tức đập vào trong mắt.
Giang Trừng đứng ở phía dưới, khoanh tay nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: "Nếu Lam Khải Nhân nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, thì nên nhốt thêm mấy tháng nữa?"
"Ông ấy bế quan mà, không nhìn thấy ta." Ngụy Vô Tiện cười đáp, ngồi xếp bằng thẳng thớm, góc áo rũ xuống bay phất phơ trong không trung. "Sao ngươi lại tới đây?"
Bạch y cúi đầu, áo tím nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau, quỷ dị vô cùng.
Giang Trừng dời mắt đi, từ kẽ răng rít ra ba chữ: "Xuống dưới nói."
Tuyết y phần phật, từ trên trời giáng xuống, Ngụy Vô Tiện đứng yên trên mặt đất, ngước mắt lên chính là gương mặt âm tình bất định của Giang Trừng.
"Giang tông chủ có công việc gì?"
Giang Trừng quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi lại: "Ta không có công việc thì không thể tới?"
Đây là cưỡng từ đoạt lí điển hình. Gia chủ tiên môn cũng không dễ dàng viếng thăm nhau, dựa vào giao tình giữa hai nhà Giang Lam, càng sẽ không có trò chuyện tán gẫu bình thường.
Giang Trừng ước chừng cũng cảm thấy lấy cớ này quá mức hoang đường, ho khan một tiếng, tùy ý nói: "Lấy đồ vật."
Cũng đúng, pháp bảo Giang gia còn giữ tại Cô Tô mà. Ngụy Vô Tiện âm thầm tự giễu mình một tiếng, hơi nhẹ nhõm, thuận miệng nói tiếp: "Gấp cái gì, qua hai ngày nữa đưa tới cho ngươi. Món pháp bảo rách nát đó của ngươi chẳng có chút xíu hữu dụng nào, còn sợ người ta tham ô hay gì?"
Ai ngờ, lời này lại nói sai rồi.
Sắc mặt Giang trừng biến đổi, thanh thanh lãnh lãnh nói: "Đúng vậy, người nào đó đã khoác thêm giáophục của nhà người khác, đương nhiên chướng mắt đồ vật của Vân Mộng chúng ta rồi."
Y gằn mấy chữ "Vân Mộng chúng ta" rất là mạnh, Ngụy Vô Tiện nghe thấy mà trong lòng cả kinh. "Ngươi đã biết?"
Giang Trừng hừ một tiếng. "Lam gia mua sắm động tĩnh lớn như vậy, muốn không biết cũng khó."
Ngụy Vô Tiện không nói gì, chỉ đành im miệng. Mục đích chuyến đi này của Giang Trừng vừa nhìn là biết ngay.
Quả nhiên, sau khi y tạm ngừng một lúc lâu, bắt đầu gây chuyện: "Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng thật có bản lĩnh. Loại chuyện như đoạn tụ này người khác cũng chỉ lén lút nói tới, ngươi thì làm đến kinh thiên động địa dư luận xôn xao. Hiện tại ai nấy đều đang đoán là sắp đến hỉ sự của vị tiểu công tử Lam gia nào, thế mà không lọt ra một chút tiếng gió. Lam Khải Nhân chẳng lẽ bị ngươi chọc giận đến mơ màng, lại để các ngươi làm bậy như vậy?"
"Cái gì kêu là làm bậy?" Ngụy Vô Tiện bực mình nói, "Nếu ngươi nhìn không quen thì đừng nhìn. Ta thành thân, có liên quan gì đến người khác đâu?"
"Người khác? Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự là vô tâm vô phế," Giang Trừng đột nhiên nâng cao giọng lên, từ trong túi rút ra một cuốn sổ đỏ tươi ném lên trên bàn, "Nhìn xem đây là cái gì? Khi a tỷ thành hôn đã chuẩn bị cho ngươi, mong ngươi một ngày nào đó có thể nói cho tỷ ấy rốt cuộc thích cô nương nhà nào đó, ổn định cuộc sống sớm một chút; Phụ thân tìm kiếm đối tượng cho ngươi còn tích cực hơn tìm kiếm cho ta, kết quả bọn họ ai cũng không nhìn thấy được. Nếu ta không tới, ngươi cũng không định nói cho cái 'người khác' này biết có phải không?"
Cuốn sổ đỏ tươi nằm trên chiếc bàn nhỏ, lộ ra một góc trang giấy trắng rắc vàng bên trong, thấp thoáng có thể nhìn thấy chữ viết thanh tú của Giang Yếm Ly.
Ngụy Vô Tiện sau khi đứng ngẩn ngơ hồi lâu, trong đầu trống rỗng. Hắn chỉ là trong lòng phiền muộn, thuận miệng nói ra, cũng không phải thực sự có ám chỉ. Thái độ của Giang Trừng đối với đoạn tụ thế nào, Ngụy Vô Tiện rõ ràng, nhưng chính vì quá rõ ràng, cho nên cảm thấy lần này y tới tất nhiên là hưng sư vấn tội.
"Hai nam nhân nhão nhão dính dính, ta chính là không quen nhìn. Nhưng nếu không phải vì bọn họ, ngươi thật sự cho rằng ta muốn tự tìm bực bội cho chính mình hả?"
"Giang Trừng... ta..."
"Ngươi cái gì ngươi. Muộn rồi. Dù sao ngươi đã tìm cho chính mình một nam nhân, sính lễ cũng không cần nữa. Muốn đãi tiệc hung thi thì ngươi tự mình đãi tiệc đi, ngày mai ta trở về Vân Mộng ngay. Ngươi không ngại mất mặt, nhưng ta còn ngại mất mặt đó."
- ----
Bảy ngày sau, vô số người mang tin tức xuất phát từ Vân Thâm Bất Tri Xứ, bay đến huyền môn ở khắp các nơi. Ngoại trừ gia chủ Thanh Hà và Lan Lăng đã sớm hiểu rõ trong lòng là có thể vân đạm phong khinh nói tiếng "Chúc mừng", các vị đứng đầu bách gia còn lại không ai không cảm thấy sét nổ trên đầu ngay trong khoảnh mắt mở thư ra đọc.
"Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị sắp liên hôn!"
"Nói bậy, hai nhà này ngay cả con gái cũng đều không có, liên cái gì hôn?"
"Thiên chân vạn xác! Thiệp cưới đã phát hết rồi, là Lam gia nhị công tử cùng với... Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện."
Ngụy Vô Tiện?! Làm thế nào lại là Ngụy Vô Tiện?! Vì sao tu tiên giới chỉ cần có chút tin tức lớn nào đó, cũng đều liên quan đến Ngụy Vô Tiện?
"Hắn không phải đã chết sao?"
"Lại sống lại!"
"Hắn không phải đào tẩu khỏi Giang gia sao?"
"Lại trở về rồi!"
Một trận lặng im:
Mọi người tu tiên, chính là tùy hứng quá nha......
- ----