Bởi vì bố hắn đã dặn đi dặn lại hắn là không được trêu chọc vợ chồng thầy Tô, nên sau khi biết được Triệu Mặc Hàn đang sống ở nhà của thầy Tô, hắn cũng không dám to gan lớn trêu chọc tên họ Triệu ấy nữa, biết đâu có một ngày tên kia nổi hứng, mách lẻo hắn với thầy Tô thì làm sao? Bố hắn mà biết được chắc chắn sẽ lột da hắn treo lên.
Bởi vì quan hệ ác liệt (hiềm khích) nên Tạ Y Xuyên đôi khi vẫn thực hiện một số động tác cản trở, quấy rối Triệu Mặc Hàn.
Nhưng vì Triệu Mặc Hàn thì cũng không thích phiền phức, hơn nữa hắn còn nhận ơn của gia đình thầy giáo Tô nên cũng hạn chế đôi co, so đo lòng vòng với Tạ Y Xuyên mà trực tiếp báo lên giáo viên xử lí.
Vì chỉ là một trường tiểu học nhỏ ở sát trấn nhỏ nên chương trình học cũng không áp lực, không khí học tập khá là thoải mái. Buổi sáng có 4 tiết học, hai tiết đầu là toán và hai tiết sau lần lượt là ngữ văn và thể dục. Thời gian nghỉ trưa khá dài, tính cả ăn trưa và giải lao là hai giờ đồng hồ.
Trưa hôm đó, Triệu Mặc Hàn và một số đứa trẻ khác đang sống ở nhà của Tô Cẩn đều có được một phần ăn vừa ngon lại đẹp, mà theo cách người ta học đòi thường nói là bữa ăn dinh dưỡng khiến cho nhiều bạn học khác phải ghen tỵ.
Tuy trường tiểu học chỉ là một trường không danh tiếng nhưng nằm sát với thành phố lớn nên cũng được chính phủ đầu tư cơ sở vật chất khá ổn, đương nhiên là không thể so với các ngôi trường ở thành phố.
Sau khi ngủ trưa ba mươi phút, Triệu Mặc Hàn dậy sớm sửa soạn đến lớp học. Giờ học buổi chiều 2 giờ mới bắt đầu.
Khi Triệu Mặc Hàn đến lớp thì sân trường cũng còn khá vắng người, cũng mới tầm 1 giờ mười mấy phút.
Triệu Mặc Hàn vào lớp, mở sách ra xem bài trước.
Buổi chiều có ba tiết, lần lượt là mỹ thuật, giáo dục tư tưởng (tương đương môn đạo đức hay giáo dục công dân của Việt Nam ở trung học) và tư tưởng chính trị (tương đương học phần Chủ nghĩa xã hội khoa học hay Tư tưởng Hồ Chí Minh ở đại học).
Mỹ thuật thì không yêu cầu cao quá, không cần ôn tập nhưng giáo dục tư tưởng và tư tưởng chính trị thì vừa khó vừa dài.
Triệu Mặc Hàn mở sách ra đọc qua bài ngày hôm nay, đồng thời ghi bút ký (cái này ở VN thì không có hoặc hiếm, nó dạng tương tự với với vở ghi chung hồi cấp một hay vở soạn văn ấy, nói chung là để ghi chép những kiến thức cần nhớ lại ý).
Tiết mỹ thuật trôi qua khá dễ dàng nhưng hai môn còn lại thì Triệu Mặc Hàn chưa hiểu hết được kiến thức vì kiến thức không chỉ khó và Tạ Y Xuyên ngồi bên cạnh còn quay sang quấy rối một chút.
Trường tiểu học không có tiết tự học buổi tối (kiểu như là các học sinh sẽ học tại trường luôn vào buổi tối, thường bắt đầu từ 6h 45 tới 9h15, nói là tự học nhưng đa số các thầy cô sẽ giảng lại bài hoặc cho làm đề chữa- một người bạn Quảng Đông rất cute của tui nói) nên ngay sau khi kết thúc giờ học buổi chiều sẽ được ra về ngay ngoại trừ những bạn phải làm trực nhật.
Lúc Triệu Mặc Hàn ra về thì cũng cổng trường còn khá đông đúc chen lấn.
Triệu Mặc Hàn dắt xe ra cửa thì gặp Tô Cẩn đang đạp ngược dòng vào trường.
Hoá ra là vì hai vợ chồng Tô Cẩn hôm nay đều chỉ dạy trong buổi sáng mà thôi nên sau khi ăn cơm với Tô Anh xong thì đã đạp xe về trước. Bây giờ quay lại là để đón Tô Anh vừa tan học.
Mà Tô Anh bây giờ đã ngồi bên hành lang trước lớp đợi người.
Ngay khi gặp Tô Cẩn, cái miệng nhỏ của bạn học Tô đã vang lên giọng điệu trách cứ mà đòi quà:
“Ba, sao giờ ba mới tới, người ta chờ ba cả buổi chiều rồi, các bạn học khác cũng về hết trường rồi kìa! Chỉ có mình công chúa của ba phải ở đây nữa thôi! Con ăn hết đồ ăn vặt rồi! Hôm nay ba đến đón muộn nên phạt ba phải đưa con lên chợ ở thị trấn ăn vặt! Không có thương lượng! Không được nói với mẹ!”
Cổng trường lúc này cũng còn đang chen chúc nhưng mà Tô Cẩn nghe thấy giọng điệu giận dỗi nhưng vẫn hết sức ngọt ngào láu cá của con gái thì trong lòng cũng mềm nhũn:
“Được rồi! Là do ba sai! Là lỗi của ba! Ba bế công chúa của ba lên xe đi chợ! Nhưng mà không được ăn quá nhiều rồi không ăn cơm được nghe chưa!” Tô Cẩn vừa nói vừa giơ tay ra bế Tô Anh đang ngồi trên hành lang lên xe, đồng thời cũng mang luôn cặp sach nhỏ của con gái ra phía trước.
Mà một màn này bị Triệu Mặc Hàn thấy hết.
Hoá ra, người có cha hạnh phúc như vậy.
Hoá ra, người có cha lại được yêu thương như vậy.
Hoá ra, người có cha mẹ yêu thương lại được làm nũng như vậy.
Thật là ngưỡng mộ.
Mà hắn, không có cha mẹ, ông cũng đi rồi, chỉ còn mỗi bà thôi.
Tô Cẩn đạp xe ra thì vừa thấy Triệu Mặc Hàn đang nhìn chăm chú bọn họ.
Tô Anh cũng vậy.
Tô Anh nhìn về Triệu Mặc Hàn đang dựng xe đợi dòng người phía trước tản ra dần mà nói:
“Mặc Hàn ca ca (哥哥: anh, đoạn này thì mọi người có thể hiểu là anh Mặc Hàn, nhưng mình viết thành ca ca thì sẽ hay hơn), anh đừng nói với mẹ nhé!” lại dùng bàn tay nhỏ kéo lấy áo Tô Cẩn “anh cũng đi với em đi, ba em mời khách.”
Triệu Mặc Hàn nhìn về phía Tô Cẩn, đáng lẽ trong tình huống này hắn phải từ chối nhưng không biết là khung cảnh buổi chiều hôm ấy quá đẹp hay ý cười trên khuôn mặt non nớt của Tô Anh làm người ta không thể chối từ được, Triệu Mặc Hàn ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Triệu Mặc Hàn đạp xe theo sau Tô Cẩn, thỉnh thoảng lại từ trong miệng Tô Anh nghe được mấy câu trò chuyện non nớt với Tô Cẩn, Triệu Mặc Hàn lại có cảm giác kỳ lạ, có chút nôn nao, lại có chút vui sướng.
Từ trường đến chở ở trấn trên không xa, đạp xe mười lăm phút là tới rồi, đi xe máy hay lái ô tô thì càng nhanh hơn nữa.
Khi tới nơi, chợ chiều vẫn còn đông đúc lắm.