• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô la la, kết thúc một buổi học nhạt nhẽo. Nó cùng Vân đi về nhưng vừa ra tới cổng trường, cô ấy đã được ba đón về, còn nó thì nhận được một cuộc gọi:

-Alô, ba ạ?

Đầu dây bên kia trả lời:

-Ừ, ba đây! Hôm nay ba bận quá nên không đến đón con được. Hay con đi cùng với Thiên Tỉ nha! Ba bảo cậu ấy rồi.

Cái gì? Đi cùng xe với thần tượng? Tình huống gì đây? Sao lại trớ trêu thế này? Tại sao ba lại để con gái vào cái trạng thái thế này, ba muốn con gái mình chết đi sống lại sao?

-Thôi nha con, ba phải vào họp đây.

-Ba...ba...

Đáp lại nó là một tiếng "tút..." dài dằng dặt. Hic, phải làm sao bây giờ? Trốn ở đâu đây? Nó mải mê suy nghĩ mà không biết xe của Thiên Tỉ dừng lại ngay bên cạnh mình, anh bấm nút cho kính kéo xuống nói:

-Ba cậu bảo là không đến được nên nhờ tôi đón cậu về hộ. Cậu lên xe đi!

Nó giật mình quay ra khi thấy tiếng trầm ấm ấy. Nó như bị thôi miên vậy, ngoan ngoãn ngồi vào xe.

Xe chạy băng băng trên đường, nó và anh ngồi cùng với nhau ở hàng ghế sau còn ông tài xế kia đang điều khiển xe ở trên. Khoảng không khí trong xe thật im lặng khiến nó cực kì khó chịu. Nó quay sang bắt chuyện với anh:

-Ờ, à... Nam Nam dạo này vẫn khỏe chứ?

Thiên Tỉ lạnh lùng đáp lại hai từ:

-Vẫn khỏe!

Nó liếc sang nhìn anh, thấy anh nhắm mắt hình như đang định ngủ. Nhìn thoáng qua sao mà đẹp trai quá vậy. Bỗng anh mở mắt ra bất ngờ, làm nó phản ứng không kịp quay ngoắt về một bên, sợ anh phát hiện tật xấu nhìn trộm nhan sắc vừa nãy.

"Đau tim wóe!"

Thật là hù nó muốn chết đi được. Nó biết là nó yếu tim rồi nên đừng như vậy với nó nữa Lại im lặng, thật im lặng mà! Nó bày trò để chơi một mình bằng hà hơi ở cửa kính xe và vẽ một mình tròn. Sao trẻ con quá vậy?

Thiên Tỉ bất giác thấy trò sửu nhi của nó liền nở một nụ cười, ông tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu chủ cười ông thầm nghĩ: "Hiếm lắm mới thấy cậu ta cười, phải chăng vì cô gái kia khiến cho cậu vui?"

👇

👇

👇

Xe dừng lại tại nhà Thiên Tỉ, nó mở cửa xe ra ngay, chào ông tài xế và Thiên Tỉ rồi chạy về nhà.

-Con chào mẹ!

Vừa mở cổng ra nó đã la lên chào mẹ làm cho ai kia vừa bật cửa kính xuống vô tình nghe thấy mỉm cười vì hành động này.

-Cô công chúa nhỏ, hôm nay có chuyện gì vui sao mà nhìn mặt con hớn hở vậy?

Mẹ nó hỏi với giọng đùa cợt. Ai làm cho cô công chúa nhỏ của bà vui thế này không biết nữa. Chắc chắn chỉ có thể là thần tượng của nó thôi!

-Dạ, không có ạ!

Nó chỉ muốn vui một mình thôi chứ không thích sẻ chia cho người khác đâu. Nhiều lúc nó cũng cần phải ích kỉ một chút chứ nhỉ!

Nó thả mình xuống giường một cách thoải mái và nghĩ lại những chuyện hôm nay. Quả là một ngày thú vị dành cho nó mà.

"À phải rồi! Cái hôm mình và Ngọc Anh tạm biệt nhau ở sân bay. Nó có đưa cho mình một hộp quà thì phải. Mình quên béng mất."

Nó bật dậy tìm món quà mà Ngọc Anh tặng mình. "Không biết là gì nữa" Nó thắc mắc mở hộp quà ra xem. Bên trong coám một cái hộp nhỏ mở ra xem là một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền có hình cỏ bốn lá rất đẹp.

-Oa~ Đẹp quá đi! Công nhận nhỏ này khéo chọn thật!

Nó cầm sợi dây chuyền lên mà khen ngợi, còn một lá thư nữa, nó vui ve mở ra xem:

"Bảo Nhi à, mày có thích món quà của tao không? Tao tìm lòi cả mắt ra mới thấy mặt dây chuyền cỏ bốn lá ấy. Mày nhớ là phải đeo nó nha, phải giữ gìn đó! Vì đây là món quà kỉ niệm của hai đứa mình. Tao không biết bao giờ mày có thể trở về Việt Nam hay định cư mãi ở đấy nữa nhưng nhớ là đừng quên tao, đừng quên lớp mình có những đứa khùng điên này nhé! Nè, sang bên ấy nhớ là phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nha! Và nhớ giữ liên lạc với cả lớp bằng cách chat trên facebook!"

Nét chữ có phần nghệch ngoạc có lẽ Ngọc Anh lúc ấy đang ngồi trên taxi trên đường đến sân bay để đưa kìm quà cho nó.

Đọc xong bức thư, nó không kìm được cảm xúc của mình. Thực sự nó cũng rất nhớ lớp nó và nhỏ bạn. Nó hồ đồ quá sao không đọc bức thư này sơm hơn để lên facebook chat với tụi nó, để tụi nó không lo lắng cho nó nữa!

Nghĩ là làm, nó lấy cái điện thoại trên bàn lên f xem lũ bạn giờ sống chết ra sao. Vừa mới lên, mở hòm tin nhắn ra bao nhiêu là tin nhắn của Ngọc Anh. Trời ơi, con nhỏ này định bùng tin nhắn sao? Nó vừa đọc vừa cười trả lời lại:

[Tao vẫn khỏe, mày đừng lo cho tao! Tao cũng nhớ mày, nhớ lớp và nhớ thầy cô lắm. Gửi lời hỏi thăm của tao với cả lớp nha. Cin lỗi vì giờ mới lên nhăn tin với mày, tại tao quên không mở quà để đọc bức thư của mày ấy mà. Cảm ơn ha, sợi dây chuyền rất đẹp. Tao sẽ luôn đeo nó bên mình!]

Lướt qua trang chủ xem ảnh của mấy đứa bạn mới chụp gần đây làm nó nhớ bọn bạn quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK