- Chốn giang hồ ta gia nhập, U Linh sơn trang, có duyên tất gặp, cáo từ!
- Đa tạ tiền bối...
Hàn Lục hai người nghe xong liền thoáng buồn, lời Tưởng Thần nói ra, nghĩa là không đến U Linh sơn trang, nhưng nếu tình cờ gặp, nhất định sẽ đến chơi một lần.
Tuy trong lòng tiếc nuối khôn nguôi nhưng Hàn Lục cũng biết điều mà chấp tay cáo từ, người trước mắt mình là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có thể nói chuyện cùng, đồng thời có được lời hứa hẹn như vậy là vô giá rồi, không có gì phải tiếc nuối!
Lục Quân Dao hai mắt đượm buồn, nhưng sau cũng hạ người hành lễ, nội tâm mất mác, có thể gặp vị đại năng ở chốn thế ngoại đào nguyên này đã là thiên đại tạo hóa rồi.
Tưởng Thần nói dứt lời liền phất tay, nội tâm hắn không hề vướng bận điều gì, hắn thiêu đốt MP khinh công bay đi.
Khinh công cũng là một loại công pháp, người chơi muốn học cũng phải có bản kỹ năng mới tu luyện được, nếu muốn có khinh công siêu quần đạp gió cưỡi mây thì phải năng cấp kỹ năng khinh công lên cấp cao hơn.
Để tăng bản lĩnh khinh công cũng có rất nhiều cách, như là tích điểm điểm thành thục để thăng cấp kỹ năng, hoặc là trang bị vật phẩm phụ trợ, hoặc là học kỹ năng khinh công cao cấp.
Người chơi chưa học mà muốn cưỡng chế khinh công thì phải thiêu đốt nội lực, MP đặc biệt khủng. 10K MP/2s, hơn nữa khi khinh công cũng không ổn định.
Người thường không thể nào cầm cự nổi 2s, nhưng đối với Tưởng Thần có 200Tr MP thì không đáng nhắc tới, cộng thêm hắn có khả năng hồi 20% MP/1s từ kỹ năng Vong Ngã, 10K MP/2s thì hắn cũng không hề hao tổn chút gì!
Nhìn theo bóng lưng của Tưởng Thần, Lục Quân Dao mím môi, nói:
- Làm sao bây giờ đại sư huynh?
Đối với câu hỏi của Quân Dao, Hàn Lục chỉ biết lắc đầu, sau đó lạnh lùng nói:
- Gặp được cao nhân xem như là may mắn, chúng ta trở về trang thôi, thời điểm cấp bách, không nên nghĩ đến chuyện xa vời!
- Ân, tiền bối cũng đã hứa rồi mà...
Lục Quân Dao và Hàn Lục đồng loạt khinh công rời khi, thân pháp hữu lực. Để lại phía sau ánh tà dương cuối cùng dập tắt, màn đêm bao trùm.
Tưởng Thần khinh công liên tục không ngừng nghỉ, chân đạp ngọn cỏ, chân điểm trên đá, đoạn đường hắn khinh công đi qua đã rất xa.
Trời đêm ở lục địa Huyền Bí thật tuyệt vời, dù tối đến đâu cũng có chút ánh sáng mờ ảo, mắt người nhìn xa đến trăm mét.
Trên đầu, trăng to như chiếc mâm bạc, xung quanh tinh không sao sáng như thủy tinh, sao nghẹt kín cả bầu trời, mơ hồ có thể nhìn thấy dãy ngân hà ngoài kia.
Đẹp!
Tưởng Thần chân vừa khinh công, mắt ngắm nhìn không rời bầu trời đêm, nội tâm ngây ngất cảm thán.
Lúc này hắn đang ở Chung Nam Sơn, cảnh sắc hữu tình, buổi đêm có các con quái đi lang thang như cáo trắng, sói, và bướm đêm to như cái mâm. Level đều trên 20, mắt không thấy người chơi nào khác, có lẽ chưa ai đến được đây.
Hạ xuống một con suối, Tưởng Thần đưa tay uống vài ngụm nước, bên cạnh có một con cáo trắng cũng đang uống nước, nó ngẩn đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy ánh lên sự tò.
Tưởng Thần mỉm cười, hắn đưa tay vuốt lấy bộ lông trắng muốn của cáo trắng, con vật cũng không hoảng sợ hay tấn công hắn, nó để tuỳ ý hắn vuốt ve, bản thân lại cắm đầu xuống uống nước.
Tưởng Thần hắn thật lạ, người chơi khác cầu giết quái để thăng cấp, hắn lại không hề muốn xuống tay, làm sao để thăng cấp đây?
Ồ, hắn không quan tâm lắm, mục đích của hắn đâu phải chém giết, đâu phải làm một nhất thế chí tôn được nhiều người kính sợ.
Hắn chỉ muốn yên ổn sống, chiêm ngưỡng nhân sinh thôi...
Không hiểu sao mà trên người hắn có khí tức của tự nhiên dịu êm, các loại quái đáng lẽ sẽ chủ động tấn công nhưng đối với hắn thì chúng lại rất ngoan hiền.
Uống nước xong, Tưởng Thần đứng dậy, vừa rồi hắn nghĩ ra được một cách di chuyển tốt.
Đem chú cáo đến nơi an toàn, Tưởng Thần vẫy tay:
- Tạm biệt anh bạn
Con cáo cũng kêu lên một tiếng, xem như lời chào.
Tưởng Thần hai tay chấp lại, ôm lấy nhau, đây là thủ thế của Diễn Sinh Thuật.
Diễn Sinh Thuật! -1000 MP
Ầm ầm ầm!
Nương theo Diễn Sinh Thuật kích hoạt, trong đầu Tưởng Thần hiện lên lựa chọn vị trí đặt đại thụ, hắn chọn ngay dưới chân mình.
Lập tức gốc đại thụ to hai người ôm từ chân Tưởng Thần mạnh mẽ chồi lên!
Ầm ầm liên tục mặt đất bên dưới vỡ ra, thân đại thụ như một mãng xà thật to và dài chồi lên không ngừng, cành lá xanh tươi cũng không ít, đem Tưởng Thần đặt lên nó vươn lên cao hơn hai trăm mét!
Ở độ cao này hắn thấy bên dưới thật nhỏ bé, bản thân rộng lớn mênh mông, nhìn ra thật xa có rất nhiều núi non cao chọc trời đứng dưới ánh trăng.
Lại thấy có một vùng trời đen kịt sấm chớp không ngừng, cũng có vùng trời ánh lên sắc tím huyền bí.
Cảm nhận gió mát thổi qua người, nội tâm Tưởng Thần bây giờ rộng lớn như bầu trời này vậy.
Hắn lần nữa chấp tay. Thân đại thụ đang vươn thẳng bỗng linh hoạt ngã thân hình to lớn của mình, ầm ầm kéo dài một đoạn hơn nghìn trượng về phía trước!
Ầm ầm ầm
Mặt đất bên dưới lần nữa vỡ ra, một thân đại thụ to lớn hai người ôm thứ hai nhanh như chớp chồi lên, cuồng phong kéo nổi.
Đại thụ vừa xuất hiện liền nghe theo ý của Tưởng Thần chồi lên thật cao để hắn khinh công qua, sau đó lại vươn mình kéo dài về thật xa phía trước, khí thế thôn thiên. Ầm ầm liên tục, thoáng chóc hắn đã đi được hai nghìn dặm!
Theo tốc độ như vậy, tới sáng hắn sẽ đến được Đại Lý thành, không cần phải tốn mười ngày dài dẳng.