Các cụ ngày xưa có câu: “Tháng tư đong đậu nấu chè – Ăn Tết Đoan Ngọ nhớ về tháng năm”
Tuyết Liên vẫn còn nhớ rõ kiếp trước chờ đến ngày 5/5 âm lịch bà ngoại lại chuẩn bị những món ăn dân dã như rượu nếp, bánh tro, hoa quả để “giết sâu bọ”.
Ở Việt Nam, ngày tết Đoan Ngọ còn được gọi là ngày tết “Giết sâu bọ”. Trong quan niệm của người Việt xưa, trong bộ phận tiêu hóa thường có nhiều sâu bọ, mầm bệnh và chúng sinh trưởng mạnh nhất vào ngày mùng 5/5, cho nên phải diệt trừ chúng bằng các món ăn.
Theo tục lệ từ xưa, người dân thường thắp hương vào sáng sớm nhưng thực chất Tết Đoan Ngọ được tiến hành vào giờ chính Ngọ (giữa trưa) ngày 5/5 Âm lịch. Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là khoảng thời gian từ 11h tới 13h. Dù cuộc sống hiện đại đã có nhiều thay đổi nhưng nhiều gia đình Việt vẫn còn giữ nếp ăn Tết ở nhà với các món truyền thống như rượu nếp, bánh gio, quả mận, vải…
Tuyết Liên rửa sạch tay bắt đầu làm rượu nếp-món ăn không thể thiếu trong ngày lễ đặc biệt này vì theo quan niệm của người dân, cơm nếp có thể tiêu diệt ký sinh trùng trong cơ thể. Vị nồng của cơm nếp hòa với men cay của rượu sẽ có tác dụng loại bỏ những loài ký sinh có hại. Bởi vì Tuyết Liên có năng lực tạo ra mọi loại thực vật tùy theo ý nàng và thôi thúc nó trưởng thành cho nên trong nhẫn không gian nàng đeo cấp chứa số lượng rất lớn ngủ cốc hoa màu nàng trồng trong lúc tống cổ để tương lai trong lúc đi chơi khắp Lục giới vẫn không sợ chết đói vì tương lai, ai biêt được chữ “ Ngờ”.
Gạo được chọn để nấu cơm rượu nếp là loại nếp cẩm, hoặc nếp cái hoa vàng để làm xôi giữ nguyên hạt lên men để nguội ủ trong ba ngày. Tuyết Liên bưng thùng xôi ủ được đặt trên một chiếc chậu, hứng lấy nước rượu để khi ăn, trộn với cái, tạo vị ngọt, cay rất dễ chịu.Sau đó Tuyết Liên đem cơm rượu vo thành viên tròn bỏ vào chén sứ rồi lấy nước rượu đổ vào liền hoàn tất một món.
“ Bánh ú tro cũng sắp được rồi!” Tuyết Liên mở nấp nồi bánh bóc hơi nóng nghi ngút mang theo mùi thơm xem thử liền đóng nấp lại, đưa tay mở nắp nồi bên cạnh dùng đồ kẹp gấp cái đĩa lớn đựng cả con vịt hấp nước dừa ra ngoài sau đó cầm dao cắt thành nhiều miếng đẹp mắt đặt vào một cái đĩa trang trí sẵn.
Bận rộn trong bếp cả một bữa, trời vừa chập tốt Tuyết Liên cũng hoàn tất bữa ăn bưng mân lớn đến chỗ Cẩm Mịch, thấy nàng đang nằm ở trên giường xoa bụng, trên bàn một đống lá gói bánh, vô ngữ nói: “Ngươi thật đúng là đua a, bọn họ như thế nào làm ngươi đắc thủ nhiều cái như vậy?” Không phải nó mỗi người một cái sao?
“Hai mươi cái, suốt hai mươi cái. Ta ăn suốt hai mươi cái bánh chưng, chính là mỗi cái bánh chưng đều chỉ có một năm linh lực.” Cẩm Mịch rầu rĩ không vui nói.
“Trước mắt còn không có nghe nói vị tiên gia nào ăn lực Đại vương bánh chưng có 500 năm linh.”
“Có khi nào nó nằm ở số bánh chưng còn lại không?”
“ Sẽ không, toàn bộ bánh chưng đã phát cả rồi!” Cẩm Mịch suy tư nói: ““Ngươi nói có thể hay không có người cầm bánh chưng còn chưa có ăn?”
“Chuyện này ta làm sao biết!” Tuyết Liên thở dài nhìn nàng nói: “Đã sớm nhắc ngươi chừa bụng ăn tiệc với ta, kết quả…Đành đi tìm ngươi khác vậy!”
Cẩm Mịch nhìn Tuyết Liên bưng mân đồ ăn thơm phức rời đi, hối hận không thôi, bi phẫn muốn chết ôm bụng no căn: “Phượng hoàng keo kiệt bủn xỉn, nói không chừng căn bản là không có Đại vương bánh chưng gì, đều là lừa gạt người!”
Tuyết Liên bưng mân đồ ăn định đi tìm Nguyệt Hạ tiên nhân chia sẽ đống thức ăn này thì gặp chết điểu cầm một chiếc bánh chưng tới.
“ Cái gì đây?”
“ Hôm nay là Tết đoan ngọ nên ta nấu vài món đồ ăn định cùng Cẩm Mịch ăn, kết quả nàng ta ăn quá non cho nên định đến Nhân Duyên phủ mời Nguyệt Hạ tiên nhân ăn chung cho vui!” Tuyết Liên thành thật đáp lời.
“ Thúc phụ hôm này xuống Nhân giới xem kịch rồi, ngươi qua bên ấy cũng tốn công vô ích!”
Nghe chết điểu nói, Tuyết Liên thầm than nhẹ một tiếng: “ Như vậy, ta trở về phòng vậy!” Ngay lúc nàng xoay người định rời đi thì chết điểu đưa tay kéo nàng lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tuyết Liên, chết điểu cao giọng nói: “Tối nay bản điện hạ cũng không có chuyện gì để làm cho nên cùng ngươi ăn bữa tiệc Đoạn ngọ vậy!”
Chân mày Tuyết Liên giật nhẹ vài cái, trong lòng có chút kinh bỉ chết điểu tự tiện quyết định nhưng cũng không định phản đối vì mấy năm làm thư đồng đã dạy cho nàng một việc đó chính là đừng bao giờ làm cục hứng chết điểu nếu không kế tiếp bạn sẽ bị chỉnh rất thảm vì tên này là một người tuân theo chủ nghĩa: Ngươi làm hắn khó chịu, hắn nhất định ra tay thu thập người.
Đương nhiên cũng có ưu điểm chính là giận không dai!
Thế là Tuyết Liên bưng mân đồ ăn đi theo Húc Phượng đến khu vườn nhỏ đối diện tẩm điện của hắn, dưới ánh trăng sáng bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Ăn vào chiếc bánh chưng mà chết điểu cho, trăm triệu không nghĩ đến bản thân ăn trúng Đại vương bánh chưng chứa 500 năm linh lực mà Cẩm Mịch thương nhớ mấy ngày nay.
“ Mùi vị thế nào?” Húc Phụng nhìn Tuyết Linh cười híp mắt ăn, khóe môi khẽ nhếch lên.
“ Rất ngon, điện hạ ngươi muốn ăn chung không?” Tuyết Liên đáp lời liền bỏ một miếng bánh vào miệng, thứ này so với đồ ăn nàng nấu càng có giá hơn.
“ Không cần, ta sớm đối với Đại vương bánh chưng phát ngán.” Húc Phượng vẫy tay nói.
Quả nhiên là thổ hào, tặng không người khác 500 năm linh lực.
Ăn xong bánh chưng, Tuyết Liên từ trong nhẫn trữ vật lấy mấy chục hủ Đào Hoa Túy ra đưa cho hắn vừa nói: “ Điện hạ đã hào phóng như vậy, ta đây cũng nên đáp lễ lại. Số rượu này là do chính tay ta ủ so với rượu ngon của Tê Ngô cung càng hơn một bậc!” Nàng chưa uống rượu của Tê Ngô Cung nhưng Liễu Thính sau khi uống Đào Hoa Túy của nàng không tiếc lời khen ngợi phẩm chất rượu nàng ủ thế nào.
“ Thật sao?” Húc Phượng nhướng mày cầm lấy một hủ Đào Hoa Túy ra, mùi rượu thơm lan tỏa ra ngoài, đã ngửi thôi cũng biết là rượu ngon, Húc Phượng uống thử một ngụm rượu nhịn không được tán thưởng: “Đúng thật là ngon hơn chỗ rượu của Tê Ngô cung.”
Lần này chết điểu mở miệng khen ngợi rượu ngon do nàng chưng cất, Tuyết Liên vui vẻ lấy ra một hủ rượu uống một cách thống thoái nhất thời quên đi tửu lượng của bản thân kém thế nào.
“ Chết điểu, nơi ở của ngươi …thật xấu!” Tuyết Liên nắm lấy tay áo của Húc Phương nói, đột nhiện bị người khác chê bay chỗ ở ai đều không vui càng miễn bàn tính khí thẳng như ruột ngựa Húc Phương.
“ Ngươi…Chỉ uống một ít mà đã say rồi!” Lửa giận trong Húc Phượng lập tức giảm đi phân nữa nhưng đối với cách xưng hô của nàng đối với hắn tuyệt không rộng lượng bỏ qua.
“ Cho dù say cũng không được phép gọi ta là chết điểu!” Húc Phượng nắm cổ tay Tuyết Liên, khẽ nghiến răng nói.
“ Không…không gọi chết điểu…ta gọi ngươi…Là gì đâu?” Tuyết Liên lảo đảo bám lấy bàn đá định đứng dậy nhưng không thành công, hướng mặt đá ngã xuống. Húc Phượng theo bản năng kéo người lại đụng phải say rượu không yên phận Tuyết Liên dùng lúc kéo hắn ngã xuống cùng nàng.
Nhờ có Húc Phương che chở nên Tuyết Liên không có ăn đau, chẳng qua tỏa linh trăm cài trên tóc rơi khỏi búi tóc khiến hình dạng đổi 180 độ.Không còn là dáng vẻ của đứa bé trai thanh nhã tựa như trúc mà một cô gái nhỏ, mái tóc đen dài mượt mà tựa nước suối trượt dài qua phần lưng mà chạm đất, đôi mắt nâu đen thản nhiên đảo qua bởi vì cơn say càng thêm phong tình vô hạn.
Trên Thiên giới không có người xấu, tiên nga ở nơi này mỗi người mỗi vẻ nhưng nổi trội nhất trong đó chính là công chúa Tuệ Hòa của Điểu tộc xinh đẹp nhưng không dung tục lại thân ở địa vị cao nên khí chất có phần cao quý, không có ai sánh bằng nàng ta mãi cho đến hiện giờ.
Người con gái trước mặt gần trong gang tấc này chính là người mà không có bất kỳ nữ nhân trong Lục giới sánh bằng, bây giờ nàng chỉ là một nụ hoa chưa nở song đã khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn chờ nàng trưởng thành thì còn ai dám cùng nàng tranh phong? Húc Phượng ngây người nghĩ.
“ Chỗ ngươi …ngươi ở ngay cả một bông hoa cũng không có… ta đây tốt bụng tặng ….cho ngươi vậy!” Một tay nắm lấy bã vai Húc Phượng làm điểm tựa, Tuyết Liên khẽ xoay người giơ tay điều động linh lực, từ trong lòng bàn tay nàng vô số cánh bay ra bao phủ lấy toàn bộ cây cối xung quanh, nháy mắt cây cối đều nở hoa song bắt mắt nhắt chính gốc cây lớn mọc đối diện chỗ bọn họ gần suối, những đóa hoa đỏ rực như lửa theo gió đêm khẽ lung lay sinh động tựa như ngọn lửa.
“ Lá như cành hoàng bay, hoa tựa mào phượng đỏ. …Ngươi đã là phượng hoàng vậy ta…. tặng ngươi một cây phượng vỹ làm quà cảm ơn. Hoa này còn có tên khác là…hoa phượng hoàng…” Tuyết Liên mơ màng chỉ chỉ về cây nở hoa đỏ rực nói, sau đó đối với Húc Phượng nở nụ cười khiến cho trời đất mất đi màu sắc của chúng nó: “ T..thích…đi!” Liền ngã vào trong lòng Húc Phượng ngủ ngon lành chỉ khổ thân Húc Phượng cả người cứng đờ, đỏ mặt như cà chua, tim đập loạn xạ vì nàng.