Rốt cuộc, bệ hạ liệu có tới?
“Hoài Tâm, lỡ bệ hạ không đến thì sao?”
Thấy chủ tử của mình cứ lo lắng không ngừng, Hoài Tâm cũng không biết phải làm sao cho phải. Nàng cố gắng nhẹ giọng khuyên nhũ:
“Nương nương yên tâm, bệ hạ nhất định sẽ tới. Người thương nương nương như vậy, chưa kể chúng ta còn lấy lý do là đại hoàng tử không khoẻ. Bệ hạ không thể không quan tâm”
Lâm Ngọc Nhi đau khổ nói: “Ai biết được, có khi người đang vui cùng người mới. Sớm đã không còn quan tâm đến ta cùng đại hoàng tử rồi cũng nên”
“Nương nương, người đừng nói vậy. Bệ hạ chắc chắn sẽ để ý đến người”
Thấy nương nương buồn bã không đáp, Hoài Tâm đành tiếp tục:
“Hoài Thanh đã đi được một lúc, rất nhanh có thể sẽ đưa được bệ hạ tới đây”
Lâm Ngọc Nhi cười khổ: “Hi vọng là vậy”
Nàng ta nhìn ra cửa, ánh mắt đăm chiêu.
Ỷ Hiên, liệu chàng có vì người mới mà buông bỏ thiếp?
Tiếng chân vội vã vang lên, tiểu thái giám lập tức chạy vào thông báo với Lâm Ngọc Nhi, rằng đã thấy bóng dáng bệ hạ từ xa.
Lâm Ngọc Nhi trở nên mừng rỡ, rốt cuộc thì bệ hạ cũng không buông bỏ nàng.
Hoài Tâm giúp nàng chỉnh chu y phục lại một lượt, sau đó mang theo đoàn người ra cửa nghênh đón.
Rất nhanh, tỳ nữ Hoài Thanh của nàng ta cũng đã dẫn được bệ hạ đến đây. Nhưng khi nhìn rõ đoàn người đang đi tới, nét mặt của nàng ta trở nên khó coi. Vì ngoài bệ hạ, còn có tân hoàng hậu cũng cùng theo tới.
“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ, hoàng hậu nương nương giá đáo”
Lâm Ngọc Nhi cố nén vẻ thất vọng, cùng nha hoàn thái giám Ngọc An cung tiến đến hành lễ.
Đầu nàng ta cúi xuống, vô tình nhìn thấy tà váy màu đỏ rực của Uyển Linh, nàng cảm thấy vô cùng chói mắt. Điều này chẳng khác nào đang nhắc nhở nàng rằng người trước mặt mới là chính thê của người mà nàng yêu thương. Còn nàng, cho đến cùng cũng chính là thiếp thất.
“Nàng đứng lên đi”
Ý Hiên tiến tới đỡ Lâm Ngọc Nhi đứng dậy, đồng thời phất tay cho đám người hầu đứng lên.
Cảm nhận được bệ hạ vẫn còn quan tâm đến mình, Lâm Ngọc Nhi trong lòng thầm vui sướng. Nàng nhẹ nhàng nói lời “tạ ơn bệ hạ” rồi uyển chuyển đứng lên.
Nhìn dáng vẻ thướt tha của nàng ta, Uyển Linh thầm nở một nụ cười. Chẳng khác nào một phụ nhân không xương, mềm mại mà quyến rũ đến như thế, nam nhân nào mà chẳng muốn ôm vào lòng che chở.
“Đây là Lâm muội muội đi, quả thật là một mỹ nhân xinh đẹp”
Nhận được lời khen từ tân hoàng hậu, Lâm Ngọc Nhi miễn cưỡng đáp:
“Tạ tỷ tỷ khen ngợi”
“Không có gì, muội đừng khách khí. Dù sao ta cũng phải còn cảm ơn muội vì thời gian qua đã hết lòng chăm sóc Hiên nhi đấy”
Nghe tới tên của đại hoàng tử, sắc mặt của Lâm Ngọc Nhi trở nên khó coi. Nàng ta tại sao mới tới lại liền nhắc đến đại hoàng tử?
Trong lòng nàng ta có dự cảm chẳng lành, nhưng cũng không dám có hành động gì khác. Sống ở hoàng cung này, mọi bước đi của nàng cũng đều phải hết sức cẩn thận.
Ý Hiên có chút chột dạ, đành đưa tay lên miệng đằng hắng một tiếng. Sau đó liền như nghĩ đến chuyện gì, hắn lên tiếng hỏi.
“Đại hoàng tử đâu? Ta nghe nói là hắn không khoẻ, vậy không khỏe ở chỗ nào? Thái y đã xem qua?”
Trước một loạt câu hỏi của bệ hạ, Lâm Ngọc Nhi có chút bối rối. Vì muốn kéo hoàng thượng đến nơi này nên nàng ta mới bịa đại một cái cớ. May thay cũng đã chuẩn bị từ trước, rất nhanh nàng ta đã trả lời một cách trôi chảy.
“Dạ bẩm bệ hạ, lúc nãy đại hoàng tử gặp phải ác mộng có chút sợ hãi nên mới khóc ré lên. Thần thiếp lại cứ tưởng hắn bị gì nên mới hớt hãi cho người cầu kiến bệ hạ. Thái y cũng vừa mới xem qua, nói tình trạng không có gì đáng ngại”
Ý Hiên nghe xong thì có chút nhíu mày. Lời nàng ta nói chẳng khác gì là đang lấy cớ đi?
Một cỗ thất vọng dâng lên. Xưa nay, hắn luôn nghĩ biểu muội hắn là người hiểu lý lẽ, nhu mì, hiểu chuyện. Vậy mà bây giờ không ngờ nàng ta lại đã biết dùng thủ đoạn. Lấy hài tử hắn ra làm lá chắn để tranh sủng.
Uyển Linh đứng một bên xem kịch, nàng thấy nét mặt hoàng thượng lộ ra vẻ thất vọng, biết ngay hắn đang nghĩ gì. Nhìn lại vẻ mặt đang đắc ý của Lâm Ngọc Nhi, nàng cảm thấy hết sức buồn cười. Nàng ta vậy mà vẫn chưa biết bản thân mình sắp gặp phải tai hoạ.
“Hiên nhi không có việc gì là tốt rồi. Muội muội quả thực rất vất vả”
Tưởng hoàng hậu nói giúp cho mình, Lâm Ngọc Nhi còn tỏ ra vẻ yếu đuối, thiện lương mà trước mặt hoàng thượng lấy lòng.
“Tỷ tỷ nói quá lời, chăm sóc cho đại hoàng tử vốn là trách nhiệm của thần thiếp”
Không nhìn nổi sự giả tạo trước mắt, Ý Hiên vội cắt lời:
“Nhũ mẫu đâu? Mang đại hoàng tử đến đây cho trẫm”
Lâm Ngọc Nhi đang vui vẻ trong lòng thì tự dưng bị lời nói của hoàng thượng dọa sợ.
“Không biết bệ hạ cho người mang đại hoàng tử đến là có chuyện gì?” .
“Việc của trẫm, không mượn ngươi xen vào. Đừng có nghĩ là trẫm không biết những mánh khóe của ngươi. Trẫm giao đại hoàng tử cho ngươi nuôi dưỡng, vì nghĩ ngươi sẽ chăm sóc tốt cho hắn, chứ không phải để ngươi biến hắn trở thành công cụ tranh sủng”
“Bệ hạ, thần thiếp không có”
Lâm Ngọc Nhi nhìn thái độ lạnh nhạt của hoàng thượng như vậy thì hoảng hốt đến nổi quỳ rạp xuống đất. Nàng dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn hắn, như thể nàng thực sự rất oan uổng.
“Có oan hay không, trong lòng ngươi tự biết. Hôm nay vốn là ngày vui của trẫm cùng hoàng hậu. Hà cớ gì ngươi lại dùng đại hoàng tử ra làm cái cớ rồi dẫn trẫm đến đây?. Đại hoàng tử không khoẻ, chẳng lẽ ngươi lại còn không biết cho người truyền gọi thái y, tới tẩm cung hoàng hậu làm ra chuyện ầm ỉ là có ý gì?”
Lâm Ngọc Nhi chưa kịp giải thích gì thì nhũ mẫu đã ôm đại hoàng tử đến.
Thấy đứa nhỏ còn chưa tròn ba tháng đang ở trên tay nhũ mẫu, Uyển Linh rất muốn chạy lên ôm lấy. Nhưng dù có mong ngóng như nào, thì nàng cũng phải cố kìm nén mình lại.
Nhận lấy đứa trẻ từ tay nhũ mẫu, Ý Hiên ngắm nhìn một lúc. Thấy đứa trẻ đang mỉm cười với mình, hắn bỗng cảm thấy yêu thích lạ thường. Từ ngày đứa bé này được sinh ra, cũng chỉ vì trong nó có một nửa dòng máu là của Minh Lang quốc, nên hắn có phần không mấy ưa thích. Nhưng giờ nhìn lại, là hắn đã quá ấu trĩ rồi. Dù sao đứa trẻ đáng yêu này cũng là hài tử của hắn. Đáng lý ra nên được hắn yêu thương và quan tâm nhiều hơn.
Ý Hiên ôm đứa trẻ một lúc thì liền lưu luyến đưa qua cho Uyển Linh.
Uyển Linh rất nhanh vui vẻ nhận lấy, nhìn thấy đứa trẻ mà tỷ tỷ mình dứt ruột đẻ ra. Trong lòng nàng không thể tránh khỏi xúc động. Đứa trẻ vậy mà lại đang đưa ngón tay nhỏ bé lên sờ mặt nàng, ngơ ngác cảm nhận được điều gì, sau đó tủi thân khóc ré lên.
Mọi người nghe tiếng khóc của đại hoàng tử thì hoảng hốt không thôi.
Lâm Ngọc Nhi nhân cơ hội vội nói: “Có lẽ lần đầu tiếp xúc với người lạ nên đại hoàng tử mới sợ hãi như thế?”
Nàng ta nói xong thì dùng mắt ra hiệu cho nhũ mẫu ôm đứa trẻ lại.
Nhũ mẫu thấy vậy thì cũng vội tiến lên đòi đứa trẻ từ tay Uyển Linh, nhưng lại bị nàng ngăn lại.
“Người lạ ư? Ngươi nói thật hay. Ta đường đường là đích mẫu của hắn, vậy mà ngươi dám nói là người lạ ư?”
Lời nói vừa dứt ra, nhũ mẫu cũng không dám tiến lên phía trước. Lâm Ngọc Nhi âm thầm tức giận không thôi.
Uyển Linh ôm chặt lấy đại hoàng tử vào lòng không ngừng vỗ về an ủi. Sau đó thì thầm nói nhỏ: “Đừng sợ, có mẫu hậu ở đây với con. Đừng khóc nữa, mẫu hậu sẽ cảm thấy đau lòng”
Đứa trẻ vậy mà nín khóc thật, hắn lại tiếp tục đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên sờ vào mặt của Uyển linh. Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng ngơ người.
Nhân lúc Lâm Ngọc Nhi chưa kịp châm thêm dầu vào lửa, Hoàng mama bên cạnh Uyển Linh tiến lên đáp lời.
“Bẩm bệ hạ, nương nương. Có lẽ vì hoàng hậu nương nương là muội muội ruột của tiên hậu, trên người lại có mùi gần giống với mẫu thân quá cố của đại hoàng tử. Mẫu tử liền tâm, nên ngài ấy mới có phản ứng như thế!”
Quả thật là kỳ diệu. Lúc đầu thấy tiếng khóc của đứa trẻ, lại thêm lời nói của Lâm Ngọc Nhi. Ý Hiên cũng cho rằng đại hoàng tử không thích nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy những cử chỉ nhẹ nhàng, âu yếm của nàng dành cho đại hoàng tử. Hắn biết mình đã sai rồi.
Nhìn hai mẫu tử trước mặt, dường như là đang có sợi dây vô hình nào đó đang gắn kết tình cảm hai người họ lại với nhau vậy. Không ồn ào, phô trương, cũng không cần thể hiện quá nhiều. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng đã thể hiện được sự yêu thương của Uyển Linh dành cho đứa nhỏ. Khác hẳn với những lần mà hắn đến thăm Lâm quý phi. Mặc dù nàng ta vẫn luôn ra vẻ quan tâm đến đại hoàng tử, cũng luôn miệng nhắc về hắn. Nhưng Ý Hiên lại chưa bao giờ cảm nhận được sự thật lòng ở trong đó.
Thở dài một hơi, hắn không biết cảm xúc của mình bây giờ là sao nữa.
“Đại hoàng tử từ nay sẽ do hoàng hậu nuôi dưỡng, mọi người giải tán đi”
Uyển Linh nghe vậy thì cũng không có gì quá ngạc nhiên, nàng chỉ ngước đầu lên nói lời cảm tạ, sau đó lại tập trung vào đại hoàng tử, ai làm gì nàng cũng chẳng muốn quan tâm.
Ngay lúc mọi người đang tính rời đi, Lâm quý phi có chút hốt hoảng, nàng không thể để đứa trẻ mà mình vất vả chăm sóc một thời gian dài như thế lại bị người ta cướp đi được.
Mặc kệ đầu gối đã bị tê cứng do phải quỳ lâu, nàng ta lết lại gần Ý Hiên, năn nỉ:
“Bệ hạ, không thể được. Đại hoàng tử là hài tử của thiếp thân, không phải chính người cũng đã hứa sẽ cho thần thiếp nuôi dưỡng hắn hay sao?”
Ý Hiên chưa kịp trả lời thì đã nghe Uyển Linh nói:
“Hài tử của ngươi sao? Hiên nhi đường đường là đích hoàng tử trưởng của Nguyệt Thần quốc, do tiên hậu sinh hạ. Ngươi mặc dù là quý phi đương triều, nhưng suy cho cùng cũng là một cái thiếp thất. Từ khi nào lại to gan dám mạo nhận là đích mẫu của hắn?”
“Không có, thiếp thân không có nói như thế!” Lâm Ngọc Nhi sợ hãi phân minh.
“Hi vọng là ngươi không có ý như thế!”
Uyển Linh cũng không nhiều lời với nàng ta. Hôm nay nàng mới nhập cung, cũng không nên quá phô trương mọi việc.
“Được rồi, mọi chuyện cứ quyết như vậy đi”
Hoàng thượng thấy cục diện càng ngày càng rối rắm nên nói một câu hoà giải. Sau đó quay qua Uyển Linh nhẹ giọng nói:
“Hôm nay nàng cũng đã quá mệt mỏi rồi, về cung nghỉ ngơi sớm đi. Mọi việc ở đây đã có trẫm giải quyết”
“Tạ bệ hạ, vậy thần thiếp xin phép đưa Hiên nhi đi trước”
Uyển Linh cung kính hành lễ rồi sau đó dứt khoát ôm đại hoàng tử rời đi. Hoàng mama và đoàn người Phượng Nghi cung thấy thế cũng vội vàng đuổi theo sau. Hoàng mama thấy Uyển Linh ôm đại hoàng tử trong lòng, sợ nàng mệt nhọc muốn tiến lên đỡ nhưng nàng lại lắc đầu từ chối.
Bên này, thấy tân hậu đã rời đi được một đoạn khá xa, Ý Hiên thu hồi tâm mắt.
Nhìn Lâm Ngọc Nhi đang quỳ dưới chân mình, hắn tức giận không thôi.
“Triệu Ân, ngươi truyền ý chỉ cho trẫm. Lâm quý phi không tuân thủ phép tắc, giáng chức xuống làm Đức Phi”1
Nghỉ một chút, hắn nhìn Lâm Ngọc Nhi: “Chữ “đức” này, hi vọng nàng hiểu rõ!”
Sau đó, dứt khoát rời khỏi.
Lâm quý phi, lúc này đã bị giáng xuống làm Đức phi, xụi lơ xuống đất. Chưa bao giờ nàng thấy mình thảm hại như bây giờ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hoàng thượng trước lúc rời đi, tâm nàng dường như chết lặng. Đến cuối cùng cái gì là lời hứa sẽ yêu thương, bảo vệ nàng? Cái gì là sẽ che chở nàng cả đời dù nàng không phải là hoàng hậu?.