Qua sinh nhật hắn là tới sinh nhật tôi, tôi không thể không cảm thán, thanh xuân vô tội của tôi lại một lần nữa lãng phí trên người đàn ông này.
Tuy rằng là sinh nhật hắn, nhưng hắn lại tặng một chiếc nhẫn cho tôi. Vẫn là hiệu CHANEL, đợt này hắn cẩn thận đặt nhẫn nhỏ hơn lúc trước chút, cho nên đeo vào ngón áp út rất vừa tay. Sau đó yên tâm thở một hơi, hài lòng híp mắt nở nụ cười.
Ở phương diện nào đó, hắn đích thật là một gã cố chấp.
Buổi tối ngày đó, hắn nói với người nhà phải tăng ca, cho nên không có về nhà mừng sinh nhật. Tôi đoán nhất định gia đình hắn đã một phen chuẩn bị vì hắn, đáng thương đứa con này cũng không biết cảm kích. Chúng tôi dính ở trên giường ăn cơm chiên, ăn mới một nửa liền biến thành hắn đem cơm đặt qua một bên rồi bổ nhào vào người tôi. Tôi cũng không cần giả vờ ra sức từ chối, ở thời điểm bầu không khí tốt thì làm tình cùng hắn là một loại hưởng thụ, thời điểm nên hưởng thụ thì sẽ hảo hảo hưởng thụ.
Làm tình xong chúng tôi nằm ở trên giường thở dốc, hắn còn muốn đến một lần, tôi lại nói trên người đính dầy mồ hôi, thời gian vẫn còn sớm, tôi muốn đi tắm rửa trước một cái và xem TV. Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mặt mày hớn hở nói: “Chúng ta cùng nhau tắm đi? Tần Vi, chúng ta đã lâu không có tắm chung rồi.”
Tôi trở mình xem thường, quên đi, hôm nay là sinh nhật hắn, chiều ý hắn chút vậy.
Hắn ngay cả quần áo đều lười mặc, trực tiếp ôm tôi rời khỏi phòng ngủ tiến về phía phòng tắm, còn cười tôi dường như béo lên thì phải, làm hắn phải cố hết sức mới ôm nổi. Tôi lười biếng ôm cổ hắn, mời vừa đi ngang qua phòng khách, đột ngột một tiếng “ba” cửa bị mở ra, lập tức nghe được một tràng cười: “A Diệu, sinh nhật vui vẻ!”
Tôi và hắn đồng thời cùng ngây dại.
Tôi nghĩ mỗi người đều có thời điểm xấu hổ đến mức muốn chết, cái loại cảm giác đại não trống rỗng, thời gian cơ hồ hoàn toàn đình trệ, là sống không bằng chết.
Ba mẹ Trần Diệu đứng giữa phòng khách, trong tay mẹ hắn còn cầm theo một ổ bánh kem, hai người đứng trơ ra ngây như phỗng nhìn chúng tôi.
Có loại cha mẹ muốn cấp một cái kinh hỉ sinh nhật cho đứa con 25 tuổi, Trần Diệu thực hạnh phúc.
Nhìn đến trong lòng đứa con mình ôm một thằng con trai, hơn nữa hai người cũng chưa mặc quần áo, cha mẹ như vậy, nhất định hận không thể lôi kẻ trong lòng ngực con mình ra, cho hắn thiên đao vạn quả.
Tôi hy vọng bản thân bất thình lình bị sung huyết não, chịu không nổi loại này kích thích mà ngất xỉu; hoặc chính là thần kinh thất thường cũng tốt, “bốp” một cái tát lên mặt Trần Diệu, ở trước mặt cha mẹ hắn giả vờ bị cường bạo, sau đó chạy trối chết.
Cha mẹ hắn ngược lại bình tĩnh hơn so với tôi tưởng tượng, đờ người ra một hồi sau, ném cái bánh ngọt xuống đất rồi xoay người bỏ đi, thậm chí còn không quên đóng cửa lại. Trần Diệu giống khúc gỗ đứng sững tại chỗ, cuối cùng vẫn là tôi từ lòng ngực hắn nhảy xuống, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Trần Diệu đã mặc quần áo đàng hoàng ngồi trên sô pha. Hai mắt hắn mê mang nhìn phía trước, dường như căn bản không phát hiện tôi đi tới trước mặt hắn. Tôi đi qua nhặt cái kem kia lên, mở hộp ra, thở dài: “Hư mất rồi, đáng tiếc quá.”
“Bọn họ vì sao có chìa khóa nhà tôi?” Sau một lúc lâu, Trần Diệu thốt ra một câu không đầu không đuôi. Hắn vẫn không nhìn tôi, hình như là tự mình lẩm bẩm, vì thế tôi cũng không cần thiết trả lời lại.
Tôi quệt một miếng bánh kem bỏ vào miệng, là vị táo, rất ngon.
Tôi đã thật lâu không có ăn bánh kem ngon như vậy, sinh nhật tôi cho đến giờ rất ít có người nhớ mua bánh kem cho tôi, có đôi khi tôi chợt nhớ đến, sẽ mua một ổ bánh 7 tấc về ăn một mình. Vì vậy tôi vẫn tưởng bánh kem sinh nhật chỉ có một loại vị bơ thôi.
“Ngày mai có cần tôi dọn ra ngoài không?” Tôi ăn xong một khối bánh kem, lẳng lặng hỏi hắn.
“Dọn ra ngoài?” Hắn đờ đẫn lặp lại một câu, giống như đột ngột tỉnh táo lại, thô bạo chụp lấy tay tôi đang cầm dĩa ăn, “Vì sao phải dọn ra ngoài?”
“Cậu nói tôi vì sao phải dọn ra ngoài?” Tôi lạnh nhạt hỏi lại một câu.
Tôi là thứ không thể gặp ánh sáng, chỉ có thể trong phòng tối âm thầm chậm rãi hủ bại, sự tình sớm hay muộn gì đều sẽ đến tình cảnh này, chẳng lẽ muốn đem chuyện của mình lộ ra ngoài, tranh đấu ầm ĩ đến lưỡng bại câu thương để muốn có kết cục như ý nguyện sao? Tự nhiên phải sớm chấm dứt, đạo lý này, từ lúc bắt đầu theo hắn tôi đã hiểu rất rõ.
“Không cần đi, Tần Vi.” Hắn đột nhiên tựa đầu chôn trước ngực tôi, gắt gao ôm lấy tôi, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Cậu cảm thấy có thể giải quyết được à?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Ít nhất trước khi tôi buông tay, không cần rời bỏ tôi trước.” Cuối cùng, hắn trả lời tôi như vậy.
Tôi nghĩ lòng mình nhất định đã sớm chết lặng, cho nên nghe loại lời nói này xong cư nhiên có thể tiếp tục thờ ơ để mặc hắn tùy ý ôm tôi. Một người không cầu không muốn cái gì thì sẽ không mong được hồi báo, tôi từng hận ba tôi lắm, bởi vì tôi cảm thấy ông không cho tôi được tình cha; tôi từng hận Trần Diệu, đồng dạng bởi vì lúc tôi thương hắn nhưng hắn lại đem tình cảm của mình cho người con gái khác. Lúc sau, tôi tưởng mình đã quên hết thảy, đã cho rằng tôi có thể giả vờ cái gì cũng không để tâm. Cho nên tôi chậm rãi nhắm hai mắt hướng vách núi đen, ngã đến xương cốt đều tan.
Tôi tự nói với lòng, Tần Vi ngươi không có yêu Trần Diệu nha, ngươi từ rất lâu đã không còn yêu hắn a.
Một cái hai năm, lại thêm một cái một năm.
Suốt hai năm đó ngươi dùng tất cả để quên cùng hận hắn.
Tôi đột nhiên bắt đầu lại mất ngủ, sinh ra huyễn thính, ban đêm không thể chợp mắt. Bác sĩ kê gấp đôi lượng thuốc cho tôi, tôi nói muốn có thêm thuốc ngủ, hắn nói: “Cậu không thể tiếp tục dùng thuốc ngủ nữa, thần kinh của cậu đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng suy nhược nghiêm trọng. Cuộc sống cần phải tỉnh táo lại, người trẻ tuổi, chỉ dựa vào thuốc thôi là vô ích.”
Tôi biết chỉ dựa vào thuốc là vô ích, nhưng tôi không biết phải làm sao mới tỉnh táo lại được.
Rời bỏ hắn, tôi có thể tỉnh táo lại được không? Thế thì vì sao hai năm hắn không có ở bên người, tôi vẫn phải cần thuốc ngủ mới đi vào giấc ngủ được?
Tôi tìm một nhà thuốc tây mua năm lọ thuốc ngủ, ông chủ không dám bán cho tôi, cuối cùng tôi đành xuất ra bệnh án của mình, nói hắn biết tôi không phải muốn tự sát.
Hơn nữa, ai thèm nuốt năm lọ thuốc ngủ mà tự sát làm gì chứ?
Hai tuần trôi qua, bên nhà Trần Diệu cư nhiên không có động tĩnh gì, phập phồng lo lắng suốt một thời gian, bản thân đều cảm thấy kì quái, chẳng lẽ ba mẹ hắn thông suốt như vậy sao, ngay cả đứa con của mình bao dưỡng đàn ông cũng có thể mặc kệ nó?
Đoạn thời gian đó chúng tôi như là đi trên dây xiếc, thật cẩn thận, một chút gió thổi nhẹ cũng đủ làm chúng tôi ngã xuống, tôi vô số lần muốn từ bỏ, vô số lần bị ngăn lại. Hắn nói, Tần Vi, không đến bước đường cùng, tuyệt đối không thể buông tay.
Thế khi nào mới là bước đường cùng? Chờ thời điểm ba mẹ ngươi không chịu nổi nữa phát nộ kinh thiên động địa, và ngươi không thể ở bên ta được nữa thì mới chịu buông tay?
Trần Diệu, ngươi rốt cục không hề nói muốn cả đời phải ở bên ta.
Tuy tôi chưa từng tin tưởng tình yêu vững chắc, nhưng không biết nguyên lai nó mỏng manh như vậy.
Giá như lúc đó giữa tôi và Trần Diệu có thứ gọi là tình yêu. Giá như hai người chúng tôi có thể xưng là yêu nhau.
Có đôi khi tôi sẽ nghĩ đến, thời gian là dùng để sống, chứ không phải dùng để liều mạng đi tìm đáp án nào đó. Càng sợ hãi mất đi thì kết quả thất bại cuối cùng sẽ tuyệt vọng biết bao nhiêu, nếu như tôi từng đánh mất một lần, cũng sẽ không sợ sóng gió ập đến mà toàn bộ sụp đổ.
Tôi không có mạnh mẽ hơn người khác, từng phải chịu đựng đả kích bị thất tình, huống chi đây rất khó gọi là tình yêu, có lẽ căn bản không tồn tại thất tình. Ít nhất một năm này, hắn làm bạn bên cạnh tôi, không có đem tình cảm cho người khác, ngay cả bạn gái đều có thể vì câu nói đầu tiên của tôi mà chia tay. Không thể nói hắn không yêu tôi, nhiều lắm chỉ là yêu chưa đủ.
Nhưng trên đời này có bao nhiêu người tài cán vì cái gọi là tình yêu mà không tiếc hết thảy? Không yêu giang sơn chỉ thương mỹ nhân không phải chỉ có mỗi công tước Windsor* thôi sao? Lúc hắn nói yêu tôi, tôi đã không trả lời lại. Ngay từ đầu chỉ còn lại tình nghĩa, loại quan hệ mạc danh kỳ diệu này, dù là hắn thật sự buông tay, cũng là hợp lẽ. Chính là hắn không biết tôi vì sao không thể nói ba chữ kia với hắn, tôi thủy chung cố thủ thành trì cuối cùng. Lui một bước tuy rằng chưa hẳn là trời cao biển rộng, nhưng ít ra tôi không thể chọn một cái vực sâu vạn trượng.
Lúc này đây, tôi nhất định rời bỏ hắn trước khi hắn rời bỏ tôi, nhưng trước khi rời đi, làm ơn hãy lưu lại cho tôi những hồi ức mà về sau nhớ lại không cần phải hận hắn.
*Edward VIII (Edward Albert Christian George Andrew Patrick David) là vua của nước Anh, sau này vì cưới một người phụ nữ Mỹ đã ly hôn mà từ bỏ vương vị của mình, sau được phong làm Công tước Windsor. Tìm hiểu thêm tại đây: http://en.wikipedia.org/wiki/Edward_VIII_of_the_United_Kingdom)