Đến hừng đông, Phượng Du Lâm ghé vào trên bàn cơ hồ ngủ rốt cục nghe thấy được tiếng mở cửa. Hắn lập tức bừng tỉnh, chỉ thấy Vân Thiều Lỗi thần sắc mê mang đứng ở ngoài cửa. Phượng Du Lâm bước nhanh hướng hắn đi qua, rõ ràng nghe thấy mùi rượu trên người đối phương bay tới.
Vân Thiều Lỗi sắc mặt vi huân, không khách khí mà đem thân thể nặng nề đặt ở trên vai Phượng Du Lâm nhỏ nhắn. Phượng Du Lâm cố hết sức nâng hắn đi đến bên giường, Vân Thiều Lỗi men say dần dần dày, ngốc hồ hồ cười, lôi kéo hắn ngã vào trên giường.
“Lâm nhi......” – Hắn xoay người đè Phượng Du Lâm, áp trán lên trán hắn, say khướt hô, “Lâm nhi...... Lâm nhi...... Tiểu bảo bối của ta......”
Phượng Du Lâm mặt đỏ như trứng luộc, ngượng ngùng mà đem Vân Thiều Lỗi đẩy ra. Đang muốn đứng dậy châm trà, Vân Thiều Lỗi từ sau đem hắn xả quay về trong lòng ngực, dùng sức ôm hắn lung tung hô: “Bảo bối nhi...... Bảo bối của ta Lâm nhi...... Không cần rời đi ta......”
Phượng Du Lâm ngượng ngùng quay đầu, vừa vặn bị hắn hôn. Vân Thiều Lỗi say sưa hút môihắn, đầu lưỡi linh hoạt vói vào miệng hắn, quấn lên cái lưỡi trúc trắc của hắn.
“Ân......” – Phượng Du Lâm bị hắn hôn toàn thân tê dại, vô lực ngồi phịch ở trong lòng ngực hắn.
Vân Thiều Lỗi say rượu nghĩ đến chính mình là nằm mơ, càng thêm kiêu ngạo kéo hắn nằm trên giường. Phượng Du Lâm vứt bỏ chống cự, tùy ý hắn bác quang quần áo lần nhau, tùy ý hắn khẳng cắn toàn thân chính mình.
Vân Thiều Lỗi mê muội liếm ngực hắn, đầu lưỡi quấn lấy một viên tiều quả hồng nhạt kiều diễm ướt át, tiếp theo dùng sức hút lên.
“A...... Ân a......” – Phượng Du Lâm khó nhịn ôm hắn rên rỉ đứng lên, Vân Thiều Lỗi đói khát mà mút tiểu núm của hắn, làm cho nó ở trong miệng mình biến ngạnh biến nhiệt. Phượng Du Lâm khó nhịn xoa đầu nhủ bị bỏ quên bên kia, phát ra từng trận thở gấp.
Vân Thiều Lỗi lại ly khai ngực hắn, ngẩng đầu cùng hắn hôn môi, một bên lấy tay xoa nắn nhữ tiêm đứng thẳng, nửa ngừoi dưới trần trụi đồng thời cùng Phượg Du Lâm ma xát đứng lên. Phượng Du Lâm từ lúc chào đời tới nay chưa thử qua loại này kích thích, hắn xấu hổ nhắm mắt lại, hai chân hợp nhau kẹp lấy lưng áo tinh tráng của đối phương.
Tinh khí hai người trải qua ma xát, rất nhanh hiện ra bán kiều (vểnh) trạng thái, trong suốt yêu dịch cũng theo phía cuối thẩm thấu ra. Vân Thiều Lỗi lôi kéo tay Phượng Du Lâm, nhượng hắn bắt lấy dương cụ của hai người.
“Nắm chúng nó...... Hảo hảo nắm......” – Hắn vừa nói vừa làm cho tay nhỏ bé của Phượng Du Lâm chuyển động đứng lên.
Phượng Du Lâm e lệ tinh khí hai người, Vân Thiều Lỗi say mê thở dài, đồng thời khó nhịn xoay mở cái mông. Hắn lại mở ra tay Phượng Du Lâm, hắn dùng ngón tay dính hỗn hợp thủy dịch của hai người, lợi dụng độ trơn củathủy dịch thuận lợi trạc nhập nhập vào u huyệt chặt chẽ.
“A......” – Phượng Du Lâm đau ngâm đi ra, Vân Thiều Lỗi cúi người hôn trụ hắn, giảo hoạt ngăn chặn hắn tiếng kêu, phía dưới ngón tay tiếp tục cố gắng xâm nhập.
Đợi cho u huyệt đem ba ngón tay đều tiếp nhận, hắn rốt cuộc nhịn không được nhắc hung khí đứng thẳng, xuyên vào bên trong thịt huyệt mềm mại.
Phượng Du Lâm ban đầu không thể thích ứng, đau đến hai mắt đẫm lệ, Vân Thiều Lỗi phải tạm thời dừng lại tiến công, dừng lại ở trong cơ thể hắn. Đến khi Phượng Du Lâm mi tâm không hề rối rắm, hắn rốt cục phóng tâm mà đem chân đối phương đặt lên vai, giúp đỡ thắt lưng mảnh khảnh đứng lên.
“A, a, a, a......” – Phượng Du Lâm cùng hắn luật động phát ra từng trận tiếng kêu ngắn ngủi, Vân Thiều Lỗi ra sức xoay thắt lưng diêu mông, không ngừng ra vào thân thể vừa nhuyễn lại nhiệt.
Bộ vị giao hợp chảy ra chất lỏng dâm tục, tiếng vang phốc thu phốc thu mãnh liệt hình thành. Vân Thiều Lỗi miệng hô: “Hảo thích...... A...... Hảo chặt......”, hắn đem nam cái cơ hồ rút ra, tiếp theo ngoan lực đâm vào đi, khiến cho Phượng Du Lâm ai kêu liên tục. Hắn không quên kích thích đối phương, vươn tay lạp xả tểu tính khí lay động không thọi của Phượng Du Lâm. Phượng Du Lâm trúc trắc chịu không nổi như thế khiêu khích, rất nhanh tiết trong lòng bàn tay hắn. Thời điểm hắn phát tiết, hậu huyệt đồng thời buộc chặt, Vân Thiều Lỗi gầm nhẹ, rốt cục đã ở trong cơ thể hắn phóng ra......
Được đến đầy đủ thỏa mãn, Vân Thiều Lỗi mệt mỏi ngã vào trên người Phượng Du Lâm, nặng nề ngủ. Phượng Du Lâm ôm thân thể rắn chắc đẫm mồ hôi của hắn, trong lòng dâng lên bi ai mãnh liệt, hắn ở trên vai Vân Thiều Lỗi khóc đứng lên.
Chính mình rốt cuộc không có biện pháp cùng Vân Thiều Lỗi cùng một chỗ...... Đành phải dùng phương thức này bồi thường......
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim chóc minh xướng, tia nắng ban mai xuyên qua song sa (vải thưa) tiến vào. Phượng Du Lâm lau đi nước mắt, nhẹ nhàng dời đi thân mình Vân Thiều Lỗi, quan tâm phủ chăn lại cho hắn.
Hắn chịu đựng hạ thân đau đớn, phủ thêm quần áo, tập tễnh ly khai.
Lúc Vân Thiều Lỗi tỉnh lại, trong phòng không lưu lại chút hơi thở nào của Phượng Du Lâm. Hắn dại ra ngồi ở trên giường, không xác định chính mình vừa rồi trải qua một hồi hoan ái rốt cuộc là sự thật hay vẫn là mộng ảo. Nhìn đến chính mình thân hình trần trụi, hắn càng thêm không dám xác định.
Vân Thiều Lỗi rất nhanh xuống giường rửa mặt chải đầu, vọt tới nơi Phượng Du Lâm ở, đang muốn hỏi đến tột cùng. Thị vệ canh giữ ngoài phòng Phượng Du Lâm đem hắn cản lại.
“Thực có lỗi, Vân công tử, Vương phi có lệnh, không được tự tiện cho ngoại nhân đi vào.”
Vân Thiều Lỗi giận tái mặt.”Ta là ngoại nhân?”
“Hạ quan chính là phụng mệnh làm việc, thỉnh công tử lượng thứ.” – Thị vệ mặt không biểu tình nói.
Vương phi đại khái thật sự đề phòng hắn đem Lâm nhi bắt đi đi, Vân Thiều Lỗi thầm nghĩ. Hắn không từ bỏ yêu cầu: “Phiền ngươi thông truyền một tiếng, ta chỉ là có sự kiện phải cùng Lâm...... Phải cùng Phượng công tử nói rõ ràng.”
Thị vệ cho một gã lão bộc đi vào truyền lời, sau đó không lâu, lão bộc mang đến lời Phượng Du Lâm nhắn.
“Vân công tử, tiểu công tử nói không nghĩ tái kiến ngài, thỉnh ngài rời đi đi.”
Vân Thiều Lỗi khó nén nội tâm đau xót, hắn thanh âm đứt quãng nói: “Ta hiểu được......” Lập tức quay đầu rời đi.
Phượng Du Lâm bán y ở bệ cửa sổ, hao tổn tinh thần nhìn bóng dáng hắn rời đi, nước mắt lại vỡ òa.
Sau khia đám người Vân Thiều Lỗi rời đi Vương phủ, Phượng Du Lâm tâm tình trở nên vô cùng áp lực. Hắn suốt ngày ngồi ở bên cửa sổ, mất hồn mất vía si ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài. Vương phi nhiều lần muốn dẫn hắn đi kết bạn một ít danh môn khuê tú, đều bị hắn cự tuyệt.
Ngay từ đầu Vương phi còn cợt nhả nói đừng lo, vài lần sau, nàng rốt cục phát tác, nhịn không được đối Phượng Du Lâm châm chọc khiêu khích, ám dụ hắn thân là một cái câm điếc còn dám chọn ba lấy bốn.
Phượng Du Lâm cũng không để ý châm chọc của nàng, tâm tư của hắn sớm bay theo Vân Thiều Lỗi, hiện giờ ở lại trong Vương phủ chính là một cái xác trống rỗng không hồn.
Mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, hắn nhớ tới thời điểm cùng Vân Thiều Lỗi ở chung. Đối phương ngay từ đầu có ý xấu, đến sau lại không rõ, sau đó là tình cảm mây mưa nhiệt tình trước khi rời đi......
Hắn hảo nghĩ muốn cùng Vân Thiều Lỗi một chỗ, hiện tại hối hận còn kịp không? Phượng Du Lâm bi ai nghĩ, chính mình đều nói ra lời tuyệt tình “không nghĩ tái kiến hắn”, Vân Thiều Lỗi nhất định đã muốn đối hắn tuyệt vọng đi......
Tư điểm này, hắn càng không thể ức chế đau thương trong lòng, nằm trong ổ chăn trộm khóc òa lên.
Vèo vèo...... Một con bồ câu cả mình tuyết trắng bay qua bầu trời đêm tối đen, dừng ở trên cửa sổ.
Vương phi chầm chậm đi qua, lấy tờ giấy quấn quanh chân bồ câu. Sau khi xem nội dung, nàng lạnh lùng cười, đối Tiểu Vương Gia phía sau nói: “Vương nhân, hiển nhiên từ ngày mai, ngươi sẽ không cần phải nhìn đến kia câm điếc nữa.”
“Mẫu phi! Rốt cục muốn động thủ sao?” – Tiểu Vương Gia kinh hỉ hỏi.
“Ân, đều giao cho mẫu phi đi.” – Vương phi ác độc cười: “Kế hoạch lần này cam đoan trăm lần không sai sót, kia câm điếc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa, ai cũng sẽ không hoài nghi.”
“Mẫu phi, ngài muốn như thế nào đối phó hắn? Ta cũng có thể đi xem không?” – Tiểu Vương Gia chờ mong hỏi.
“Ngươi không cần đi, có mẫu phi ở là đủ......”
“Mẫu phi, cho ta đi thôi.” – Tiểu Vương Gia ở trước mặt mẫu thân làm nũng nói: “Ta thật muốn tận mắt chứng kiến kia dã loại chết như thế nào.”
“Bắt ngươi không có biện pháp...... Được rồi. Có ngươi ở, nói không chừng có thể tốt hơn.” – Vương phi sủng nịch cười nói.
“Thật tốt quá.”
Bọn họ đắc ý cười, một chút cũng không biết trên nóc nhà ẩn núp một gã Hắc y nhân......
Cách sáng sớm, Vương phi ở thời điểm ăn sáng đề nghị: “Hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta lại đi Kính Minh tự một chút?”
Tiểu Vương Gia lập tức phụ họa nói: “Tốt tốt, cùng đi đi.”
Hai người bọn họ nói xong, không hẹn mà cùng đem ánh mắt chú ý đến trên người Phượng Du Lâm, chỉ thấy Phượng Du Lâm không chuyên tâm ăn chao, hoàn toàn là một bộ dáng không yên lòng.
“Lâm nhi.” – Vương phi không kiên nhẫn hô hoán hắn một tiếng, Phượng Du Lâm mờ mịt nhìn nàng, Vương phi bài trừ hòa ái tươi cười nói: “Ta nói chúng ta hôm nay cùng đi Kính Minh tự du ngoạn, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Ân......” – Phượng Du Lâm nhu thuận điểm đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Thật tốt quá, kia chúng ta cơm nước xong liền xuất phát.” – Vương phi khẩn cấp tuyên bố.
Sau khi nếm qua điểm tâm, người hầu đem xe ngựa cùng các thức vật phẩm chuẩn bị, Vương phi dẫn Tiểu Vương Gia cùng Phượng Du Lâm chuẩn bị lên xe. Lúc này, người chăn ngựa nhìn thấy sắc trời phương xa, bất an nói: “Vương phi, xem ra trời sắp mưa, thật sự phải hôm nay đi sao?”
Vương phi vừa thấy, trên núi quả nhiên mây đen dầy đặc, quả nhiên là trời không tạo “mĩ”, nàng cắn răng. Chính là hết thảy đều an bài tốt lắm, hôm nay không thể không xuống tay, nhân tiện nói: “Đừng lo, loại này tiểu mưa rào rất nhanh liền dứt, hơn nữa lên núi còn có địa phương trú, không quan hệ.”
Phượng Du Lâm đối với sự kiên trì của nàng cũng cảm thấy khó hiểu, bất quá việc này cũng kh6ong tới lượt hắn xen vào, vì thế ngoan ngoãn đi theo lên xe.
Tôi tớ theo xe không nhiều lắm, chỉ có một tỳ nữ cùng một cái bà tử, cộng thêm hai thị vệ, cùng với một gã xa phu, so với Phượng Du Lâm lần đầu quay về cùng Vương phi dâng hương trận thế xa hoa thật sự là khác nhau một trời một vực, không biết đây là vì Vương phi muốn tránh nhiều người nhiều miệng tiết lộ bí mật mà cố ý an bài.
Xe ngựa thong thả ly khai vương phủ, Phượng Du Lâm vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ tới Vân Thiều Lỗi đã rời đi, đối với ánh mắt tràn ngập sát khí của mẫu tử Vương phi hồn nhiên bất giác.
Hành tẩu gần nửa canh giờ, xe bất ngờ đi vào sơn đạo, hai bên đường tầng cây cối cùng cỏ dại tầng lớp lớp, âm phong thổi qua, nhánh cây cùng cỏ dại như có sinh mệnh đong đưa.
Tiểu Vương Gia khẩn trương nhìn bên ngoài, không khỏi hướng mẫu thân bày ra ánh mắt thúc giục, giống như đang hỏi: Chẳng phải đã bắt đầu rồi sao? Vương phi không chút hoang mang khoát tay, ý bảo hắn an tâm một chút.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài xe bỗng nhiên truyền đến tiếng xa phu cùng bọn thị vệ kêu sợ hãi, cùng thời gian xe ngựa lay động đứng lên. Tiếp theo là một trận thương thương tiếng đánh nhau, nha hoàn thét chói tai: “Cường đạo! Có cường đạo a!”
Phượng Du Lâm kinh ngạc thăm dò nhìn lại, Vương phi cùng Tiểu Vương Gia không chút nào biểu hiện ra kinh hoảng, thậm chí còn nhìn nhau cười. Xe ngựa rất nhanh dừng lại, Tiểu Vương Gia cao hứng vén rèm lên. Chỉ thấy bên ngoài xuất hiện hai gã người bịt mặt, đang cùng bọn thị vệ đánh nhau kịch liệt.
“Như thế nào?” – Vương phi ở phía sau hắn hỏi.
“Có hai cái cường đạo, đang đánh......”
“Hai cái?” – Vương phi cả kinh, vội đẩy ra hắn.
“Mẫu phi, làm sao vậy?”
“Ta nhớ rõ bọn họ rõ ràng nói có bốn người a......” – Vương phi lẩm bẩm nói.
“Ai cần quan tâm, chỉ cần có thể đạt mục đích là được.” – Tiểu Vương Gia nói giọng bất cần.
Nguyên lai đây đúng là mưu kế của mẫu tử bọn họ, bọn họ an bài sát thủ ẩn núp, làm bộ muốn cướp xe ngựa, Trên thực tế là muốn thừa dịp giết chết Phượng Du Lâm! Cứ như vậy, mọi người sẽ nghĩ Phượng Du Lâm là chết vào ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không hoài nghi bọn họ.
Kia hai cái người bịt mặt không tốn nhiều công sức một lát liền đem thị vệ cùng xa phu đánh ngất, hướng xe ngựa bên này mà đến. Tiểu Vương Gia chạy nhanh lùi về, chờ xem kịch vui.
Suy sụp lạp! Một trận nổ, xe ngựa bị chém thành hai nửa, bên trong xe ba người đều té trên mặt đất.
“Này...... Đây là làm cái gì......!?” – Tiểu Vương Gia quỳ rạp trên mặt đất gầm nhẹ, lúc này Vương phi luống cuống, nàng trong lòng mắng to: ta chỉ là bảo các ngươi giết người! Không cho bảo ngươi đem ngựa xe hủy diệt a!
Một gã người bịt mặt lập tức nhảy lại đây, Vương phi vội vàng chỉ vào Phượng Du Lâm, nói: “Chính là này!”
Phượng Du Lâm kinh ngạc nhìn nàng hành động. Kia người bịt mặt cầm kiếm, hướng Phượng Du Lâm bước đi đi. Phượng Du Lâm rốt cục cảm giác được nguy hiểm, hắn đứng lên, nhanh chân bỏ chạy, người nọ bàn tay to duỗi ra, đưa hắn cả người vớt lên.
Vương phi cùng Tiểu Vương Gia đang chờ hắn đem Phượng Du Lâm một kiếm giải quyết, không thể tưởng được kia người bịt mặt cũng đưa hắn khiêng đến trên vai.
“Uy! Ta bảo ngươi giết hắn a!” – Vương phi hô, kia người bịt mặt đột nhiên toàn thân hướng Tiểu Vương Gia đánh xuống một kiếm ——
Kiếm quang chớp động, máu tươi văng khắp nơi, Tiểu Vương Gia dĩ nhiên thân thể biến dạng.
“Nha ——!” – Vương phi thê lương thét chói tai.
Kia người bịt mặt khiêng Phượng Du Lâm cũng trợn mắt há hốc mồm bước qua thi thể Tiểu Vương Gia, Vương phi hai mắt thất thần, ngồi dưới đất không ngừng phát run. Nàng bỗng nhiên nổi điên nhảy dựng lên, đánh về phía người bịt mặt.
“Ngươi giết con ta để làm chi!?” – Nàng đang muốn gỡ xuống mặt nạ của hai người, kia người bịt mặt vươn một cước, không lưu tình chút nào mà đem nàng đá văng.
Vương phi nhất thời tóc tai bù xù ngã sấp xuống, kia người bịt mặt khiêng Phượng Du Lâm nghênh ngang mà đi. Vương phi gian nan đứng lên, còn muốn đuổi theo, một người bịt mặt khác phi thân vọt đến trước mặt nàng. Hắn một đôi mặt lộ ra ngoài mặt nạ khinh thường nhìn chằm chằm nàng, cầm kiếm thấp giọng nói câu: “Mụ la sát......”
Kiếm quang hoa hạ, Vương phi kêu thảm thiết đứng lên, gương mặt hoàn mỹ bị vẽ lên một vết cắt thật sâu, nàng thống khổ bụm mặt trên mặt đất lăn lộn, nha hoàn cùng bà tử kinh hồn chưa hết, luống cuống tay chân qua nâng nàng. Không trung vang lên tiếng sấm, hạt mưa tích tí tách lịch hạ xuống, trên mặt đất một mảnh bừa bãi, kia hai gã người bịt mặt sớm mang theo Phượng Du Lâm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phượng Du Lâm bị đưa vào một gian từ đường rách nát, kia người bịt mặt mềm nhẹ đặt hắn ở trên mặt đất, tiếp theo không nói một tiếng mà xoay người, xem ra là muốn đi tìm củi đốt.
Phượng Du Lâm ngơ ngác nhìn thấy đối phương, bỗng dưng vươn tay nhéo vạt áo hắn. Người nọ cả người chấn động, quay đầu nhìn hắn. Người bịt mặt chậm rãi quỳ xuống, hai người nhìn nhau thật lâu. Một đôi mắt như vậ, Phượng Du Lâm không có khả năng quên. Hắn kinh hỉ đan xen, hai tay run run không tự chủ được sờ mặt hắn, nhẹ nhàng lạp mặt nạ bảo hộ.
Mặt nạ bảo hộ xả hạ, lộ ra gương mặt tuấn tú quen thuộc. Phượng Du Lâm trong mắt hoen lệ, cơ hồ vỡ òa. Đối phương cầm tay hắn, đặt ở bên môi nhè nhẹ vuốt.
“Ta không bao giờ … nữa rời đi ngươi......” – Vân Thiều Lỗi nói.
Phượng Du Lâm cười, nước mắt cũng rơ xuống, hắn quăng mình vào vòng tay ôm ấp của đối phương, hai người gắt gao ôm nhau, cho nhau ấm áp. Thật lâu sau, Vân Thiều Lỗi rời ra một chút, một tay nâng lên cằm hắn, hàm trụ môi hắn.
“Ân......” – Phượng Du Lâm ngọt nị than nhẹ, ngượng ngùng hôn đối phương.
Vân Thiều Lỗi đang nâng gáy hắn, không ngừng làm cho nụ hôn ngày càng sâu. Phượng Du Lâm thân thể nhớ lại đêm đó, bị hắn như vậy kích thích, không khỏi toàn thân khó nhịn nhiệt đứng lên. Hắn vặn vẹo thân hình, khiến cho chính mình rơi vàogiữa hai chân Vân Thiều Lỗi. Vân thiều lỗi cũng nhẹ lay động lưng áo cùng ma sát.
Hai người bắt đầu lạp xả quần áo trên ngưới đối phương, chính lúc hôn đến thiên lôi câu địa hỏa, một đạo âm thanh sát phong cảnh truyền đến: “Đại ca? Như thế nào còn không đốt lửa? Có điểm lạnh......”
Mai Sĩ Hoa còn chừng mới bước nữa là vào bên trong cánh cửa, liền nhìn đến hai người ôm nhau quần áo không chỉnh tề.
“Ách......” – Mai Sĩ Hoachân định ở giữa không trung.
Phượng Du Lâm xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực Vân Thiều Lỗi, Vân Thiều Lỗi hướng Mai Sĩ Hoa nói một câu bén nhọn: “Đi ra ngoài!”
“Là!” – Mai Sĩ Hoa cuống quít lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng. Hắn mất mặt ngồi xổm một bên dưới mái hiên, nhìn mưa rơi bên ngoài, nói thầm: “Ai...... Có vợ thật tốt......đối tượng của ta khi nào thì mới có thể xuất hiện a......”
Trong phòng Phượng Du Lâm xấu hổ từ trong lòng Vân Thiểu Lỗi ngẩng mặt lên, khuôn mặt hồng như hỏa thiêu.
“Đừng lo......” – Vân Thiều Lỗi hôn trán hắn, Phượng Du Lâm ngượng ngùng cười cười. Vân Thiều Lỗi vừa thấy hắn tươi cười liền mất đi kiểm soát, trong bụng dục hỏa nhất thời dấy lên, đem hắn nâng đến trên đùi, dùng sức trụ lấy đôi môi đỏ mọng.
Phượng Du Lâm hai chân tách ra khóa ngồi ở trên người Vân Thiều Lỗi, hạ thân cùng đối phương gắt gao tiếp xúc, này tư thế khiến hắn thẹn thùng không thôi. Hắn kháng cự mà đẩy đối phương, lại bị Vân Thiều Lỗi ôm càng chặt.
Vân Thiều Lỗi một bên bái điệu quần áo hắn một bên ghé vào lỗ tai hắn thở gấp nói: “Đừng cự tuyệt ta nữa...... Ta sẽ không giống lần trước như vậy thô lỗ.”
Phượng Du Lâm trong lòng chấn động, nguyên lai hắn còn nhớ rõ đêm đó?
Vân Thiều Lỗi mở ra vạt áo, dọc theo cần cổ tuyết trắng liếm đi xuống. Phượng Du Lâm cảm giác vừa chua xót lại tê dại, cả người không thể ức chế mà run rẩy.
“Ôm lấy ta......” – Vân Thiều Lỗi nói, Phượng Du Lâm nghe lời vây quanh trụ hắn. Vân Thiều Lỗi tiếp tục duyện cắn tiểu quả trước ngực hắn, hai tay chậm rãi tìm được phiến mông tuyết trắng mượt mà, khinh nhu đứng lên. Hung khí của hắn ở đùi Phượng Du Lâm rục rịch cọ xát, dần dần biến ngạnh.
“Ân......” – Phượng Du Lâm ôm chặt hắn, cằm tựa vào bả vai rộng lớn của Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi ngón tay đi vào nơi câu dẫn, nhẹ nhàng tham nhập thịt huyệt khép chặt.
“Đau không?” – Vân Thiều Lỗi ôn nhu hỏi, Phượng Du Lâm lắc lắc đầu, hắn lúc này mới phóng tâm mà bắt tay sáp nhập càng sâu.
Bởi vì trước đây từng làm một lần, Phượng Du Lâm đã học xong thả lỏng, Vân Thiều Lỗi rất nhanh liền đưa vào ba cái ngón tay.
“Có thể sao không?” – Hắn một tay nâng lên lưng áo mảnh khảnh của đối phương, đầu đầy mồ hôi nóng hỏi.
“Ân......” – Phượng Du Lâm khóa ngồi ở trên người hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Vân Thiều Lỗi rút ra ngón tay, hai tay giúp chiếc eo nhỏ của Phượng Du Lâm, làm cho hắn nhắm ngay chính mình tinh khí ngồi xuống.
“Nga...... Ân......” – Phượng Du Lâm cảm giác được cỗ nhiệt độ quen thuộc đang đem mật huyệt chính mình tách ra, nội vách trống trải dần dần bị lấp đầy. Hắn phát ra từng trận rên rỉ đau đớn xen lẫn vui sướng, eo nhỏ không tự chủ mà vặn vẹo, đem vật thật lớn kia gắt gao bao lấy.
“Nga...... Hảo lớn......” – Vân Thiều Lỗi thở dài, dùng sức hướng lên trên đỉnh đầu. Phốc két một tiếng...... Tính khí ngay cả cái chưa có vào. Vân Thiều Lỗi liếm liếm môi, thở hào hển nói: “Phải bắt đầu động......”
“Ân......” – Phượng Du Lâm nhắm mắt lại, mặt đỏ tai hồng điểm đầu. Vân Thiều Lỗi nắm thắt lưng hắn, giơ lên, áp chế, lại giơ lên, lại áp chế...... Không ngừng lặp lại. Cực đại tính khí không ngừng tại tiểu huyệt dâm dục ra vào, càng sáp càng sâu, càng động càng nhanh.
“Ân...... Ân a...... A......” – Phượng Du Lâm say sưa trên mặt đất run run, làm cho vật thể thực nhiệt xỏ xuyên qua chính mình, Vân Thiều Lỗi cũng phối hợp, miệng không ngừng gào thét: “Nga...... Thật thoải mái...... Hảo lớn...... Ân......”
Vân Thiều Lỗi càng đánh càng hăng, đơn giản đem Phượng Du Lâm áp đảo trên mặt đất, đem hai chân hắn đặt tại lên khuỷu tay, lấy tư thế đẩy xe (?) của lão hán tiếp tục tiến lên.
Hai người ở phòng trong tận tình giao hoan, lên tiếng rên rỉ, lạch cạch lạch cạch thân thể va vào nhau không dứt. May mắn ngoài phòng mưa to, bằng không thanh âm xấu hổ này chắc chắn bị Mai Sĩ Hoa bên ngoài toàn bộ nghe được.
Đáng thương Mai Sĩ Hoa không có việc gì ngồi ở dưới mái hiên, nhàm chán đến sắp ngủ. Mứa dứt, không trung rốt cục trong,bọt nước trên mái hiên tí tách hạ xuống.
Mai Sĩ Hoa ngáp một cái, nhu liễu nhu ánh mắt. Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong phòng đã muốn không có thanh âm, bất quá hắn vẫn là không dám tùy tiện xông vào, đành phải chờ bọn họ chính mình đi ra.
Mà trong phòng hai người sớm đã quên bên ngoài còn có Mai Sĩ Hoa, chỉ lo ôm nhau cùng một chỗ.
Vân Thiều Lỗi làm cho Phượng Du Lâm gối lên cánh tay mình, một tay kia vuốt ve mái tóc dài thấm ướt. Phượng Du Lâm giữ chặt tay hắn, lấy ngón trỏ ở trong lòng bàn tay hắn viết nói: “Vì cái gì ngươi lại trở về?”
Vân Thiều Lỗi nói nhỏ: “Ta không tín nhiệm cái kia Vương phi, ta cuối cùng cảm thấy được nàng sẽ hại ngươi, cho nên làm bộ rời đi, kỳ thật ta vẫn tránh ở phụ cận giám thị bọn họ, sự thật chứng minh ta không có nhìn lầm, ta bọn họ lập kế hoạch mưu hại ngươi, cho nên đem sát thủ bọn họ mướn giải quyết, sau đó giả dạng làm cường đạo tới cứu ngươi......”
Phượng Du Lâm ánh mắt ảm đạm, Vân Thiều Lỗi biết hắn là vì bị Vương phi hãm hại mà khổ sở, hắn dán lên trán Phượng Du Lâm, tuyên thệ nói: “Đừng khổ sở, ngươi còn có ta a...... Ta sẽ vĩnh viễn với ngươi cùng một chỗ.”
Phượng Du Lâm trên mặt nóng lên, lại viết nói: “Chúng ta về sau làm sao bây giờ?”
“Chúng ta về trước ta lão gia, gặp mặt cha mẹ của ta, sau đó chúng ta cùng đi lữ hành, qua những nơi nổi tiếng, ăn hết thiên hạ mỹ thực, thẳng đến chúng ta tóc trắng xoá, đi không nổi nữa..... Tìm một cái thế ngoại đào nguyên ẩn cư.” – Vân Thiều Lỗi nói ra tư tưởng tươi đẹp của mình, Phượng Du Lâm nghe lời nói vui đùa này, không khỏi mỉm cười.
“Ngươi nguyện ý không?” – Vân Thiều Lỗi hôn tay hắn, đứng đắn hỏi.
Phượng Du Lâm không có gật đầu, mà là ôm lấy hắn, lấy hành động mà đáp. Vân Thiều Lỗi cũng quay về ôm hắn, hai người lần thứ hai hôn nồng nhiệt......
Ngoài phòng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mây đen tiêu tán, mấy con chim nhỏ khiêu thượng chi đầu (bay nhảy), ltrong dương quang xướng lên bài ca êm tai.