Nào ngờ vừa mới bước xuống khỏi sân diễn thì một người giao hàng chạy đến, anh ta nhìn một cái đã thấy cô liền tiến tới gần, nhưng chưa kịp nói thì vệ sĩ đằng sau Tần Nghiên đã tiến lên ngăn cản. Người giao hàng ngập ngừng sau đó nhanh chóng nói:
- Tần tiểu thư, đây là bữa trưa đặc biệt khách hàng yêu cầu nhà hàng gửi đến cô. Mời cô kí và nhận hàng ạ.
- Bữa trưa đặc biệt? Của ai? – Tần Nghiên nhướn mày nghi hoặc.
- Là một vị tiên sinh.
- Tiên sinh? Rốt cuộc là ai?
- Cái này, tôi cũng không biết, tôi chỉ là giao hàng theo yêu cầu...- Người giao hàng chưa nói hết câu Tần Nghiên đã gật đầu, chị Phương liền tiến lên tiếp nhận hộp cơm từ tay anh ta
Trong phòng nghỉ chỉ có Tần Nghiên, chị Phương và Tiểu Táo. Tần Nghiên nhìn hộp cơm:
- Tần Mạch Thời này không phải mọi lần đều để chị chăm lo bữa trưa cho em sao? Tại sao hôm nay lại cho người đưa tới? Phiền phức như vậy.
- Tần Nghiên, cậu cả Tần mọi lần đều để chị đặt cơm cho em ở Quy An Viên, nhưng biểu tượng trên hộp cơm này rõ ràng là của Lăng Uyển Tư Gia.
- Hả? Tư gia? – Ngay khi Tần Nghiên và chị Phương đang thắc mắc, vệ sĩ bên ngoài chợt gõ cửa:
- Tần tiểu thư. Thiếu tướng gửi bữa trưa của Quy An Viên.
***
- Tiểu Táo, dù sao chị cũng ăn không hết hai hộp cơm, em ăn hộp này cho chị đi. – Tần Nghiên đẩy hộp cơm của Quy An Viên về phía Tiểu Táo, bản thân lại mở hộp cơm của Lăng Uyển Tư Gia ra. Hộp cơm gồm ba tầng, thiết kế tinh xảo trang nhã, bao gồm một canh một cơm một tráng miệng, đích thực hợp ý cô. Phương Thiến Quỳnh nãy giờ nhìn cô, lúc này mới lên tiếng:
- Tần Nghiên, đồ ăn này không rõ lai lịch, em vẫn nên ăn đồ của cậu cả Tần thì hơn.
- Sao lại không rõ lai lịch? Chẳng phải là của Lăng Uyển Tư Gia sao?
- Nhưng mà...
- Chỉ là hộp cơm thôi, chẳng đáng để chị nghĩ nhiều như thế đâu.
Tần Nghiên nói tới vậy rồi, chị Phương cũng chẳng biết nói thêm gì nữa, đành yên lặng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Táo và cô. Tiểu Táo đi theo Tần Nghiên đã lâu, có đồ tốt gì chưa hưởng qua, nhưng đồ ăn của Quy An Viên, người ta vẫn là lần đầu được nếm thử đấy, phấn khích chết đi được! Tần Nghiên có chút đăm chiêu nhìn hộp cơm trước mặt, đáy mặt xẹt qua tia kì lạ, sau đó liền cúi đầu chậm rãi ăn.
Hoàng hôn chậm rãi buông xuống bao phủ lên thủ đô màu sắc hồng sẫm, thời điểm tan tầm nên đường phố vô cùng đông, đoạn đường trở nên tắc nghẽn y hệt tình trạng của một bệnh nhân bị mắc căn bệnh xơ vữa mạch máu.
Tần Nghiên ngồi trong xe của Tư Đông Diêm, nhìn con đường không thấy điểm cuối trước mắt khiến cô thêm phần chán nản, những chiếc xe ô tô thi thoảng lại nhích một chút về phía trước, di chuyển chậm chạp như mấy con lười ba ngón.
- Biết thế này tôi đã không lên xe của anh, thế này thì lúc nào mới tới biệt viện mà anh nói hả?
- Xin lỗi, lâu rồi không trở về thủ đô, anh đi đường chính, tuy nhiên không nghĩ lại kẹt xe đến mức này. – Giọng Tư Đông Diêm chẳng chút nào sốt ruột, ngược lại lại có chút nhàn tản vui vẻ.
Tần Nghiên nhớ lại, có chút bực bội vì bước lên xe người đàn ông này. Sau khi hoàn tất công việc ngày hôm nay, cô vừa bước chân ra khỏi trường quay thì người đàn ông này tìm tới. Dạo gần đây Tần Nghiên đang tìm một biệt viện dùng để nghỉ dưỡng, giá một biệt viện không hề rẻ chút nào, hơn nữa tính kén chọn của Tần Nghiên cao, cô muốn một biệt viện vừa có tính hiện đại vừa có tính cổ đại, mà kiểu biệt viện cô muốn khó tìm, nếu có thì cũng nằm ở địa điểm không như ý muốn. Mà nay Tư Đông Diêm nói anh vừa hay có được một biệt viện vừa ý cô, cũng sẽ không lấy cô giá trên trời.
Muốn một biệt viện, đối với Tần Nghiên vốn dĩ là chuyện bình thường nhưng mà Tần Mạch Thời kia... Hơn nữa, cô đồng ý với Tư Đông Diêm...
Tần Nghiên dùng khóe mắt liếc anh rồi khẽ thở dài trong lòng, mạnh mồm thế nào thì cô vẫn không chịu được dây dưa với anh đấy thôi, quản không nổi cảm xúc nên cũng đành kệ.
***
Biệt viện Tư Đông Diêm nói tọa lạc trong Đào Viên, khu biệt viện mang nét trầm lắng cổ kính được bao bọc bởi một rừng hoa đủ loại nhưng chủ yếu là hoa đào và hoa lê, vị trí thiên thời địa lợi, mùa xuân có thể ngắm hoa đào, ngày hạ có thể hóng mát, thu đến có thể ngắm hoa lê, đông sang có thể ngắm tuyết rơi. Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra, Tần Nghiên nhìn hai con sư tử đá hai bên cánh cửa, sau đó chuyển tầm mắt vào bên trong. Biệt viện có hồ nước nhân tạo ở trước sân, cạnh hồ nước có một cây hoa hạnh đỏ, mái đình biệt viện cong cong cùng với cột ngũ giác và đèn lồng đỏ treo phía trên khiến Tần Nghiên liên tưởng mình đã xuyên về thời cổ đại.
Tư Đông Diêm dừng xe lại trong sân sau đó xuống xe, Tần Nghiên cũng mở cửa xe đi xuống:
- Nơi này, đúng là..có chút, vừa ý tôi.
Tư Đông Diêm mỉm cười với cô:
- Vào trong nào, anh đảm bảo em sẽ hài lòng hơn nữa.
Cô không nói gì theo anh vào trong. Không khí xung quanh biệt viện tĩnh lặng, mặt trời khuất núi, trong sân hơi tối, lúc bước qua cửa Tần Nghiên bị vấp, cô chưa kịp phản ứng thì thân thể đã rơi vào một vòng tay rắn chắc. Đỉnh đầu dường như bị cọ nhẹ, nhưng cô không phát hiện ra, chỉ nghe giọng nói trầm thấp chứa ý cười của anh:
- Cẩn thận. – Sau đó tự nhiên nắm lấy tay cô kéo vào trong, Tần Nghiên cúi đầu nhìn bàn tay cô lọt thỏm trong bàn tay to lớn của anh, không kiềm được sự vui vẻ nhen nhóm trong lòng. Thật không có tiền đồ mà! Cô khẽ thở dài rồi chợt nghĩ đến Tần Mạch Thời, tên đó thô lỗ biết bao, để đạt được mục đích anh thậm chí còn còng tay rồi ném cô vào bao tải nữa chứ, làm gì có lúc nào dịu dàng với cô, hừ!
Tư Đông Diêm bật điện trong nhà lên, toàn bộ sàn nhà đều được trải thảm lông mềm mại, khác với vẻ cổ kính bên ngoài, bên trong tường được thay thế bằng cửa sổ sát đất, ngồi ở vị trí nào cũng có thể dõi mắt ngắm cảnh bên ngoài. Biệt viện một tầng rộng rãi, đầy đủ thiết bị dùng trong gia đình, phòng bếp và phòng khách gần như thông nhau, ngoài hành lang có chỗ ngồi uống trà, riêng phòng ngủ thì chỉ có một, bên trên không có phòng, chỉ có một bể bơi lộ thiên rộng rãi kèm với một quầy bar riêng tư. Rõ ràng là quá vừa ý với Tần Nghiên.
- Quả thực hợp ý tôi, về phần giá cả...
- Tạm thời anh chưa có giá phù hợp cho biệt viện này. – Tư Đông Diêm ngắt lời cô, thấy cô ngạc nhiên, anh lại nói tiếp – Tuy nhiên, nếu em muốn sử dụng có thể đến đây bất cứ lúc nào, giá cả chờ anh nghĩ xong rồi nói.
- Chẳng phải anh nói...
- Anh chẳng nói gì cả, trong nhà giờ có sẵn đồ ăn, em ngồi chơi đi, anh nấu một chút.
Tần Nghiên lờ mờ hiểu ý anh, chẳng phải họ đều muốn mờ ám dây dưa với nhau sao, mối quan hệ này không thể công khai vậy thì cứ mập mờ vậy cũng tốt, dù sao chuyện của Kiều Hạ cô vốn chưa từng bận tâm, cũng không muốn nghe giải thích, cho nên cứ như hiện tại thôi. Cô vào phòng bếp cùng anh:
- Tôi giúp anh.
Tư Đông Diêm rõ ràng ngẩn người, ba giây sau khóe môi anh cười ấm áp, đáy mắt một mảnh nhu hòa, giọng nói có phần trêu chọc:
- Em biết nấu ăn sao?
- Có anh ở đây mà? Anh hướng dẫn tôi là được rồi.
- Được thôi.