Người hai nhà mang theo bao tải lên núi lấy đất mùn, giữa tháng 11 trời đã rất lạnh, gió lại lớn, lên núi, gió thổi qua, không khỏi bị rét buốt đến ê ẩm, may mắn người nhiều, xe đẩy tay liền ở chân núi.
Người mỗi nhà đều đào vài xe, men hố dùng không hết trước chất một bên, men hố trước tiên phô một tầng đất mùn, cắt cỏ trở về cắt thành đoạn rồi chất thành đống, phủ ở trên đất mùn, lại trải lên phân tro, cứ như vậy một tầng một tầng phủ lên trên, cho đến khi đầy hai phần ba hố, Tô Thế Vĩ làm tấm ván gỗ đậy lại. Mặt trên đắp trùm lên một tầng đất, có thể có chút tác dụng giữ ấm.
Có được hay không đến sang năm đầu xuân mới biết được.
Vì thiêu than, Diệp Quốc Kiện trên đất nhà mình tìm một chỗ che lại một cái trần nhà lớn, đào cái hố to dài 2 mét rộng 6 mét sâu 1 mét, dọc theo miệng hố đậy lên tảng đá cao 1 mét, Diệp Quốc Kiện xây lò nung trong sân, với hắn mà nói thực dễ dàng.
Xây thành lò nung rộng 2 mét dài 5 mét cao 2 mét, hình cung đỉnh.
Tô Diệp cảm thấy đều có thể dùng để nung gạch và đồ gốm.
"Có thể nung gạch nung chén."
Diệp Quốc Kiện bừng tỉnh đại ngộ: "Diệp Tử, ta ở trong viện con xây cho con một cái lò nung nhỏ, chuyên môn cho con dùng, con muốn thiêu cái gì liền thiêu cái đó"
Tô Diệp: "Ta cái gì cũng không cần nung."
"Không sao, ngươi muốn chơi như thế nào liền chơi như thế, cữu cữu cảm thấy vận khí của con đặc biệt tốt."
Một bộ phận người vội vàng đi thiêu than, nghe nói lần nung thứ nhất nung ra có thể sử dụng chỉ có một phần năm, lần nung thứ hai có thể sử dụng một nửa, lần nung thứ ba đã tinh thông, toàn bộ đều thành.
Tô Diệp: Người thông minh thật nhiều.
Tô Cảnh Lâm nhờ người làm ra mấy cây dây thép, Tô Thế Vĩ đem dây thép vòng thành một khanh khách, vòng xong rộng một thước dài nửa thước.
Lưới sắt có, than củi có, Tô Diệp tìm tới một khung đất đỏ, dùng miệng sọt tre lớn lọc sau cùng thả trong nước một đêm, ngày hôm sau dùng sức xoa, chụp đánh, Tô Diệp cảm thấy tạm được thì lấy đất đỏ tạo thành một cái phương bồn so với lưới sắt nhỏ hơn một chút, hong khô hai ngày.
Tô Diệp dùng cánh tay thô sài khiêng lên một đống củi, đem đặt lên trên phương bồn đã hong khô, lại thêm một ít củi ở mặt trên, ở dưới đốt lửa, chờ lửa đốt xong sau đó để lạnh, Tô Diệp đem phương bồn gần nhất ra, còn tốt, không bị vỡ nát, bên cạnh có chỉ có một ít vết nứt nhỏ, Tô Diệp cảm giác mình làm rất tốt, thả một ít than ở bên trong thiêu, cũng không bị cháy hỏng.
Tô Cảnh Lâm: Diệp Tử vì thịt nướng, đầu óc xoay chuyển biến cũng thật nhanh.
Tô Cảnh Phong: Nhị tỷ lại đang chuẩn bị ăn, nhị tỷ chính là nhị tỷ tót nhất trên đời.
Đồ vật chuẩn bị xong liền thiếu thịt, Tô Diệp quyết định ngày mai lên núi tìm thịt.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm lên núi tra bẫy rập, thu hoạch mấy con thỏ hoang, hai người quyết định đi theo ký hiệu lần trước đã làm đi vào bên trong, đi tới nơi lần trước nghe được tiếng của lợn rừng, thả nhẹ bước chân đi qua, nhìn đến sáu, bảy cây hạt dẻ, ngầm phủ kín một tầng hạt dẻ thật dày.
Tô Diệp lột ra mấy cái lớp vỏ bên ngoài cầu gai, đáng tiếc toàn bị hư, Tô Cảnh Lâm cũng lột mấy cái, cũng không có lấy một cái tốt.
"Ca, ngươi ở đây chờ ta, ta đi săn chút con mồi."
"Cùng đi."
"Ngươi đi không được mau, bước chân nặng"
Tô Cảnh Lâm hậm hực.
Tô Diệp hướng vào bên trong đi thẳng tắp, cả một đường đều ở trên cây làm ký hiệu, một đường đánh mấy con thỏ hoang, nửa canh giờ sau, Tô Diệp biết không thể hướng trong đi nữa rồi, cần có thời gian để quay về.
Tô Diệp ở chung quanh dạo qua một vòng, kỳ quái, nơi này không phải gọi là dãy núi săn bắn sao, sao lại không đụng phải lợn rừng.
Tô Diệp lại săn về mấy con thỏ hoang, hươu bào** cũng không gặp được, chỉ có thể quay lại, trở lại rừng hạt dẻ, Tô Cảnh Lâm đã làm nóng cơm xong.
**động vật thuộc họ hươu nai ( ở đây không cụ thể là hươu hay nai, nói chung chung thôi).
Sau khi ăn xong, Tô Diệp ở chổ phụ cận dạo qua một vòng "Nơi này có thể lập mấy cái bẫy rập".
"Hôm nay không mang công cụ, ngày mai lại đến."
Thu hoạch mười mấy con thỏ hoang, cũng không tính là ít, hai người xuống núi.
"Ca, có nhận biết được thảo dược không, hái trở về bán đi."
"Không nhận biết được."
Về đến nhà, Tô Diệp đem thịt thỏ cắt thành từng khối nhỏ, dùng gia vị phủ lên. Tô Thế Vĩ tước cây thành que ghim.
Chờ thịt thỏ đều xuyên thành từng chuỗi từng chuỗi, Tô Diệp châm lửa chậu than, đem lưới sắt đặt lên, Tô Diệp trước tiên nướng mười xiên, Tô Cảnh Phong không chớp mắt mà nhìn chằm chằm xiên thịt nướng, Tô Diệp nướng chín thịt xiên, tự mình để lại trên tay một chuỗi, cái khác đều cho hắn, Tô Cảnh Phong đem thịt xiên chia cho người lớn, cuối cùng tự mình ăn một chuỗi.
Tô Diệp cắn một ngụm, tuy rằng không có thì là cùng ớt cay, hương vị vẫn không tồi, tiếp theo Tô Diệp nướng cho Tô Hủy, đến cuối cùng đều tự mình nướng tự mình ăn.
Xiên thịt nướng được tất cả mọi ngừoi nhất trí khen ngợi.
Sáng sớm ngày kế tiếp, lò nung than Diệp gia vừa lúc tắt lửa, Diệp Đức Tường cùng Diệp Đức Võ nghe nói Tô Diệp cùng Tô Cảnh Lâm lên núi đào bẫy rập thì nói cũng muốn đi cùng, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm cũng khiêng cái cuốc cùng xẻng sắt lên núi, tới rừng hạt dẻ, từ rừng hạt dẻ đến nơi xa hơn một chút, ở mấy chổ Tô Cảnh Lâm cho rằng là nơi có con mồi đi qua đào bẫy rập.
Lần này đào bẫy rập là dài hai mét rộng hai mét, sâu hai mét rưỡi, đế không cắm ván gỗ. Đến khi chạng vạng, bốn người đào bốn cái bẫy rập, về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Tô Diệp phát hiện trong nhà đều dùng chén cùng bồn đựng đồ ăn, không nhìn thấy mâm* đựng đồ ăn, cái này làm cho người đã quen dùng mâm như Tô Diệp xem đến rất không quen, Tô Diệp lúc trước ở trên TV xem qua tiết mục làm "chén Mộc diệp", lưu trình làm đồ gốm đại khái còn nhớ rõ.
**Mình cũng không biết tại sao lại quen dùng mâm để ăn nữa:)), convert đó mn ơi, mình định để là dĩa nhưng sợ sai nguyên tác nên thôi:>
Tô Diệp quyết định sau mỗi ngày đi tra bẫy rập trở về sớm, thời gian còn lại đều dùng để nung mâm, Diệp Quốc Kiện đã xây xong lò nung nhỏ cho nàng, xây dựa vào tường vây. Tô Diệp hợp với lò nung nhỏ đặt một cái trần nhà rộng 2 mét dài 5 mét.
Phía dưới trần nhà Tô Diệp đào cái hố 1 mét vuông sâu nửa thước, đem rìa hố cùng phía dưới đầm, Tô Cảnh Lâm thấy muội muội lại đang lăn lộn, đi qua hỗ trợ, Diệp Đức Chính thấy cũng tới trợ giúp.
Tô Diệp ở một chổ trên bắc sườn núi đem đất ở tầng ngoài đào lên, lấy bùn đất phía dưới đem một xe trở về, sau khi về đem hòn đất đập vụn, dùng sọt tre lọc ra đá vụn cùng rễ cỏ, đổ vào trong hầm, ba người dùng thời gian nửa ngày đem hố lấp đầy đến khoảng cách một gang tay so với mặt đất, Tô Diệp xách nước đổ đầy, dùng gậy gỗ quấy.
Dùng nước đem bùn đất ngâm qua một ngày một đêm, Tô Diệp tìm một cái gậy gỗ vừa phải, phía dưới bào viên, dùng chân dẫm bùn. Thời tiết lạnh như vậy, nàng cũng không dám cởi giày dùng chân dẫm, để nương nàng biết phỏng chừng lại bị mắng.
Tô Diệp nhìn Diệp Đức Chính bên cạnh chọc chọc, xem hắn lớn lên chắc nịch như vậy không biết có thể kêu hắn cởi giày đi xuống dẫm hay không... Vẫn là từ bỏ đi, nhi tử người khác người khác đau.
Diệp Quốc Kiện khi trở về xem bọn họ chọc bùn như vậy, không khỏi buồn cười: "Diệp Tử, dùng chân dẫm a"
"Lạnh."
"Kêu biểu ca của ngươi dẫm, nam hài tử thì sợ lạnh cái gì."
Diệp Đức Chính......
Ngày kế sáng sớm, Tô Diệp một người lên núi kiểm tra bẫy rập, bẫy rập cũ chỉ thu hoạch hai con thỏ hoang, bẫy rập mới đặt thu được tổng cộng tám con thỏ hoang.
Tô Diệp về đến nhà chính nhìn đến Diệp Quốc Kiện cởi giày dùng chân trần ở trong vũng bùn dẫm tới dẫm lui, hắn đi lên sau đó uống một chén canh gừng Tô Hủy nấu, Diệp Đức Chính cởi giày đi xuống dẫm. Sau khi Diệp Đức Chính đi lên Tô Diệp lại dùng gậy gỗ chọc. Vừa dẫm vừa chọc hai ngày, Tô Diệp cảm thấy đã gần được.
Tô Thế Vĩ xây cho nàng một cái bản công tác mới thích hợp với chiều cao của nàng, không có bánh xe chỉ có thể dùng tay niết.
Tô Diệp dùng tay nặn mấy cái bát hình hộp vuông, làm hình vuông dễ dàng, làm tốt đặt ở một bên hong khô.
Tô Diệp cầm một cục bùn dùng sức xoa tới xoa lui, bằng cảm giác có thể bắt được một cục nhỏ, quán bình, Tô Diệp dùng tay dính chút nước hướng ở mặt trên vẽ lên, cảm giác độ dày đều đều, đem bùn bên cạnh nhếch lên thành của mép bàn, ấn đều đều, đặt ở một bên trên giá phơi hong khô.
Tô Diệp cũng mặc kệ như vậy có đúng hay không, nàng chỉ ấn theo tâm ý của mình mà làm. . Truyện Full
Tô Cảnh Lâm nặn vài cái ống đựng bút.
Diệp Đức Chính nhìn rất thú vị, cũng lấy bùn tới tự mình nặn đồ vật mình muốn. Mấy cái hài tử nhìn thấy ngứa tay cũng gia nhập trận doanh.
Diệp Quốc Kiện thế nhưng kêu Tô Thế Vĩ làm thoát gạch mô, hắn làm bảy tám khối gạch phôi.
Tô Diệp ấn theo tâm ý của mình nặn mười mấy cái mâm, số bùn còn lại toàn để những người khác dùng, các loại hình dạng đồ vật chất thành một đống.
Ngày kế, Tô Diệp đem củi nung hộp bát trước. Dùng chủy thủ tu chỉnh bàn phôi, đem ở giữa đế bàn tước ra một tầng, tu chỉnh, dùng lọc lọc cát đem bàn mài bằng phẳng. Bàn cũng là dùng tế sa chà sáng lên, đến mắt thường có thể thấy những cái không bằng nhau đều được mài bằng, Tô Diệp tự mình cảm giác đã rất đẹp.
Những người khác học theo, giữa còn vỡ vụn không ít.
Tô Diệp đem mười mấy bàn phôi tu chỉnh xong, thế nhưng dùng một ngày thời gian. Tô Diệp đem bàn phôi để vào hộp bát, để vào lò nung, đặt ở tới một bên gần miệng lửa.
Diệp Quốc Kiện đem gạch phôi đặt ở miệng lửa bên kia, những người khác nặn đồ vật liền đặt vào trong hoặc đều chồng lên ở mặt trên gạch phôi cùng hộp bát. đựng tràn đầy một lò, bỏ vào lò nung xong, trời đã tối rồi, mọi người quyết định ngày mai mới khai hỏa lò nung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Diệp đốt lửa lò nung, muốn nung cả ngày, Tô Diệp đốt tới quá ngọ, Tô Hủy tới thế nàng một hồi, Tô Diệp nhìn thấy củi lửa không ngừng ít đi, xem ra còn phải lên núi đốn củi.
Chờ đến buổi tối ngừng lửa, lò nung quá nóng, chờ đến ngày hôm sau mới mở lò.
Cách trời sáng mọi người đều rất hưng phấn, Tô Diệp cũng hơi hơi kích động, tuy rằng trong lòng nàng biết thất bại chiếm đa số, nhưng đồng thời cũng ôm một tia hy vọng.
Diệp Quốc Kiện giữ cửa gạch mở ra,đem đồ vật đã chế từ trên xuống dưới đều dọn ra ngoài, đồ đem ra đều bị hư, không có mấy cái tốt, Tô Cảnh Lâm có hai cái ống đựng bút tốt, cái khác còn rất có cảm giác nghệ thuật.
Diệp Đức Chính niết chén xác suất thành công là cao nhất, chỉ nát mấy cái, chỉ là nhan sắc không dám khen tặng, mâm của Tô Diệp có hai cái hoàn hảo, cái khác đều trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhan sắc kia Tô Diệp cảm thấy nếu dùng để đựng đồ ăn sẽ làm người ta không muốn ăn.
Diệp Quốc Kiện gạch làm là màu đỏ sậm, dùng chút sức lực đập liền nát, căn bản không thể dùng.
Trời càng ngày càng lạnh, vào lúc ban đêm tuyết rơi, bưởi sáng ngày hôm sau thì tuyết đã đến chân nhà, Tô Thế Vĩ kéo một trăm cân than củi đưa qua cho Tô lão gia tử Tô lão thái thái, cũng đưa đi áo bông quần bông đã làm xong. Diệp Mai đem áo bông quần bông sau khi làm xong lấy ra đưa cho người trong nhà đều mặc vào.
Người nhà có điều kiện cũng tới cửa tìm Diệp Quốc Kiện mua than củi, Diệp gia không cần kéo đến trong thành cũng bán ra không ít.
Tuyết lại rơi một cái ban ngày đến buổi tối mới dừng, người một nhà đều làm tổ ở trong nhà không ra cửa, nghe nói sau tuyết là thời cơ tốt để săn thú.
Tuyết ngừng, Tô Diệp muốn ngày mai lên núi, Diệp Mai kiên quyết không đồng ý.
"Trong nhà không làm giày da, ngươi mang giày vải hai lần liền ướt đẫm, chân ngươi còn muốn nữa hay không, cô nương gia chân không thể chịu đông lạnh, nhà của chúng ta hiện tại cũng không phải thời điểm nghèo rớt mồng tơi."
"Ta muốn làm giày da."
"Rất đắt, trong nhà mua không nổi."
"Giày da heo."
"Cũng mua không nổi."
Tô Diệp nhìn về phía Tô Thế Vĩ, Tô Thế Vĩ: "Trong nhà nương con làm chủ."
Tô Diệp nhìn chằm chằm Tô Cảnh Lâm, Tô Cảnh Lâm: "Bạc đều ở chổ của nương."
_________________________
Chuyện là tiểu Lam bị bệnh rồi, tu sửa bảo hành mất thời gian, xui nữa là tiểu Lục cũng mất 2 tháng trước nên ko đăng chương cho mn được.
*cầu mn đừng trách huhu*
một chương edit rất lâu, hơn nữa mình đọc tới đâu edit tới đó còn cực hơn.
mình lại là một người mới edit nên còn nhiều chỗ lấn cấn, tra từ điển mãi không xong, thời gian cũng lâu vô cùng.
mình không hứa là sẽ bão chương hay làm nhiều chương một ngày được nhưng mình hứa với mn là trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không drop truyện.
rất vui đc đồng hành với mn trong bộ truyện này *cúi chào*
P/S: tiểu Lam là máy tính của mình
tiểu Lục là điện thoại của mình:>>