Từ ngày rời khỏi Võ Đang sơn, Nguyên Huân định mua một con ngựa để rút ngắn đoạn đường dài, nhưng chàng bỏ ý định đó vì muốn luyện tập bộ cước, vì vậy giờ đây, do nội lực đã đạt được mười hai thành hỏa hầu, khinh công chàng đã đến mức có thân pháp tuyệt kỹ. Trong thời gian ngắn, Nguyên Huân đã vượt được năm, sáu dặm cách thành Nam Kinh, và bắt đầu đi vào khu rừng nhỏ, khu rừng này, suốt thời gian trị vì, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, và Thành Tổ Chu Trực Lệ dùng làm nơi săn bắn. Từ khi dời đô về Yên Kinh, Sở Vương Hoán không ưa môn giải trí này nên bỏ phế, không cho người coi sóc, bỏ mặc cho rêu phong chen phủ.
Tuy vậy, những nhà trạm khang trang, tiện nghi, từng dùng cho các Hoàng đế nghỉ ngơi trong những cuộc đi săn vẫn không có người dân nào dám lai vãng tới vì đã có lệnh cấm rất nghiêm ngặt. Thú rừng ở đây đủ loại, nhưng không phải tự nhiên mà có, chúng được mang về từ nhiêu nơi khác. Những cuộc săn bắn của Thái tổ, Thành tổ chỉ là mang tính cách giải trí nên mọi loài thú trong khu rừng này tự do sinh sản trở nên đông đúc. Đời Thành tổ, việc trị dân rất khắc nghiệt, càng không ai dám đặt chân đến, dù là săn thú lén lút.
Chính vì thế, Nguyên Huân vô cùng ngạc nhiên khi thấy ánh lửa thấp thoáng trong đêm. Khi đến gần, chàng nhận ra ánh lửa phát ra từ trong khu nhà trạm; thận trọng, chàng nhảy lên một tàn cây cao, nhìn vào khuôn viên.
Bao quanh đống lửa, một bọn chừng bảy người đang chăm chú nghe một người khác nói, và Nguyên Huân nhận ra tất cả đều bịt mặt bằng những tấm vải màu sắc khác nhau. Người đang nói có thân thể cao lớn, chiếc khăn trùm mặt phủ kín đầu chỉ chừa đôi mắt. Tuy giọng nói cố ý đổi khác, nhưng chàng cũng nhận ra là Thiên Quang Thượng Nhân :
- Các ngươi đã nghe rõ chưa?
Cả bọn đồng thanh đáp :
- Chúng thuộc hạ đã nhận rõ!
Còn một việc này nữa cũng phải bẩm bạch với Chưởng kỳ sứ: Sở Vương Hoán đang thu dụng một nhân vật trẻ tuổi nhưng có võ công rất cao, văn học uyên bác, y họ Đoàn người nước Đại Lý, tên Thiên Chính, nhưng lai lịch y ra sao thì ta chưa dò la đích xác. Ta đang nghi ngờ y và cha con Sở Vương có chuyện mờ ám chi đây, thì ngày hôm qua y đột nhiên bỏ đi, ta lục phòng y cũng không khám phá được gì. Y người tầm thước, rất anh tuấn, công lực, thân pháp đã đạt mức tuyệt kỹ, võ khí y mang là một thanh trường kiếm, cán bằng ngà voi quắp xuống giống như đầu con hạc. Ta đã rình xem lúc y luyện kiếm, thân với kiếm đã tới tới mức nhập làm một. Các người có gặp thì tránh xa, đừng động thủ mà uổng mạng. Ta đã lầm khi mới gặp hắn, người luyện nội công khi đạt đến mức Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thái Dương huyệt không gồ lên cao nữa mà trở thành bình thường, ánh mắt nội liễm; hắn đã đạt đến trình độ này. Chúng bay chia làm ba toán mà đi, chớ ham gây hấn dọc đường!
Bỗng y nhìn vào gã bao mặt màu trắng, hỏi :
- Khốc Hư, việc ta giao cho ngươi, thế nào?
Gã được gọi là Khốc Hư, cúi đầu ấp úng nói :
- Khải bẩm Phá Quân phân đoàn chủ, thuộc hạ đã làm không xong!
Ánh mắt Thiên Quang lóe lên ánh sát quang, hắn gằn giọng :
- Lần này là lần thứ ba ngươi vi mệnh, ta không tha thứ được Địa Không đã dò la suốt hai tháng mới kiếm ra tung tích của Lưu Đại Chu và mẹ con Khương Tú Hoa, ngươi chỉ có việc giết hai mạng kia và bắt Miêu Tú mang về, chỉ có thế mà ngươi cũng không làm xong thì còn mang danh Khốc Hư làm gì nữa?
Hữu chưởng của Thiên Quang đánh ra nhanh như điện chớp, Khốc Hư bị trúng Chu Sa chưởng, bắn tung lên, bể óc chết ngay tức khắc, bọn còn lại nhìn nhau kinh hoàng.
Thiên Quang đạo nhân dịu giọng :
- Các ngươi đều biết nội qui và kỷ luật của Thất Sát đoàn rồi đấy, thế mà Khốc Hư vi lệnh đến ba lần, không thể không trừng trị. Nội qui không tha thứ cho bất cứ một ai, cho bất cứ trường hợp nào, bất cứ ở địa vị nào. Kình Dương, ngày mai ngươi về Phân đoàn Ứng Thiên lấy người bổ sung thay cho Khốc Hư, định với Tổng quản Phân đoàn về trường hợp của hắn. Ứng Thiên thất sát, Đệ thập tam, toán của ngươi có gì trình báo thêm không?
Gã Kình Dương mặt vàng nói :
- Khốc Hư đã đem việc thất bại của y trình bày với thuộc hạ, khi y ra tay định hạ sát họ Lưu và Khương thị thì bất ngờ bị một cao thủ can thiệp!
Hắn nói với ngươi về tên này thế nào?
- Đó là một nữ lang tuyệt sắc, võ công lợi hại, nhưng về kinh nghiệm giang hồ thì rất nông cạn?
: Sao ngươi biết y thị kinh nghiệm giang hồ nông cạn?
- Y thị tha không giết Khốc Hư, sau đó chúng thuộc hạ theo dõi y thị liên tiếp sáu đêm mà y thị không phát giác được. Khài bẩm Phân đoàn chủ, đến đêm thứ bảy, thuộc hạ dùng Mê Hồn hương và đã bắt được nàng ta!
- Sao không giết đi?
- Nàng đẹp quá, nên chúng thuộc hạ để Phân đoàn chủ định đoạt!
- Bây giờ ngươi để thị ở đâu?
- Bẩm, đã trói giam nàng ta trong ngự phòng ở lâm trạm này!
- Sao ngươi không nói trước?
- Thuộc hạ chưa kịp nói vì còn nhiều việc quan trọng hơn, việc Đường Trại Nhi dấy lên ở Sơn Đông, việc của Cái bang...
- Những chuyện đó ta đã có nghe. Thôi được, riêng việc vừa rồi, ta cấm các ngươi không hở miệng với bất cứ ai, một phần, cái chết của Khốc Hư cũng do bởi tính của y hay bép xem Ngoài các ngươi ra, có ai rõ việc này không?
- Thưa không!
- Đúng thế chứ?
- Thuộc hạ đâu dám dối trá!
- Tốt, việc này các ngươi cũng không được trình báo gì với Lâm chướng kỳ sứ Hậu Thổ kỳ nghe chưa, để ta đích thân trình với Pháp vương Tổng đoàn chủ, các ngươi sẽ được trọng thưởng. Tạm thời, ta thưởng cho số kim ngân này mà chia nhau, riêng chuyến đi Hán Khẩu này, các ngươi về Ứng Thiên phân đoàn mà lãnh tiền chi phí!
Nói xong y móc ra một chiếc túi vải màu đỏ :
- Ở đây gồm ba mươi lạng vàng ròng ta thưởng cho tất cả trong này có cả lệnh công tác để các ngươi về nhận tài vật! Này Kình Dương, đêm còn lâu, các ngươi có mang theo rượu thịt đấy không?
- Dạ có như thường lệ!
- Ta cho phép các ngươi tự do ăn uống! Có món kia chứ?
- Dạ bẩm, chúng thuộc hạ lúc nào cũng lo chu toàn, nhưng không được đẹp lắm. Riêng con bé nữ hiệp kia thì giam riêng chờ Phân đoàn chủ định đoạt!
- Chúng bay phải bắt thăm mà thay nhau, xong rồi giết chết đi. Kình Dương, đưa la vào Ngự phòng!
- Tuân mệnh!
Gã mặt vàng đứng lên dẫn đường, đẩy cánh cửa bước vào Lâm trạm, Thiên Quang Thượng Nhân đi sau y. Đã từ lâu nay, bọn Thất Sát Phân đoàn Ứng Thiên dùng làm nơi hội họp lén lút ở hành cung này, tuy cùng nhau nhận lệnh hoạt động, chúng không được phép biết tên, biết mặt thật của nhau, và dù cùng toán, mỗi tên vẫn nhận chỉ thị riêng lẻ để thi hành phận sự.
Khi có hiệu lệnh tập hợp, thường thì theo định kỳ mỗi tháng ba hoặc bốn lần do Phân đoàn chủ định đặt, chúng trở lại nơi này để báo cáo hoặc nhận lệnh hành sự, và tuyệt đối chỉ hành sự vào ban đêm, ban ngày chỉ thực hiện phần do thám.
Từ nãy giờ, Nguyên Huân đã phát giác ra cách chàng một quảng ngắn, trên tàng cây khác, một bóng người ẩn nấp im lìm. Nhờ ánh lửa từ dưới đất hắt lên, chàng nhận ra là Khô Nỗ Viết, vì tuy cũng bao mặt, nhưng mái tóc đỏ rực cũng đủ để chàng nhận biết. Y đến đây trước chàng đã lâu, nếu không thì y phải là người có khinh công cực cao và thân pháp quỷ mị mới khiến chàng không phát hiện ra khi y nhảy lên cây. Nguyên Huân lắng nghe câu chuyện của bọn chúng, chàng giật mình kinh hãi. Giá như không có ánh lửa dẫn đường, chàng sẽ không phát hiện được điều này, và cuộc khởi nghĩa do Đường Trại Nhi lãnh đạo chắc chắn sẽ tan vỡ từ trong trứng nước.
Khi còn ở quê nhà, chàng đã nhiều lần nghe đến hành động tàn bạo của bọn Thất Sát trên quê hương. Chúng được kén chọn để đưa sang Đại Việt dựa vào các tiêu chuẩn: Võ công cao cường, sự tàn bạo và sự trung thành tuyệt đối. Bọn này được hướng rất nhiều qui chế đặc biệt, lương bỗng ngang với chức quan võ hàm thất phẩm của Triều đình trở lên. Chàng phải tìm cách diệt tuyệt bọn Thất Sát, nếu không, cuộc khởi nghĩa của họ Đường sẽ không thành, sự chia sớt lực lượng địch đang áp đặt trên Đại Việt cũng tan theo; các cuộc khởi nghĩa của Đại Việt phải chịu toàn bộ sức mạnh của Minh triều, và chắc phải cam khổ, gian lao gấp bội. Nhưng, nếu diệt hết bọn này, làm sao chàng có thể dò xét được tổ chức nội bộ và địa điểm của chúng để phá vỡ tổ chức do thám này? Tin tức vừa rồi, nhất định không để lọt ra ngoài. Nhưng đến khi nghe Thiên Quang cấm chỉ không được báo lên thượng cấp và bất kỳ ai ngoài y, chàng biết ngay tham vọng của Thiên Quang; y muốn leo lên địa vị cao hơn bằng công lao, bằng tin tức quí báu này. Hành động giết Khốc Hư trước mắt bọn Thất Sát thuộc hạ là có chủ ý dằn mặt, cảnh cáo. Chưa chắc y đã tha mạng sống cho bọn chúng là dằng khác. Và chàng không thể không cứu mạng các thiếu nữ đang ở trong tay bọn lang sói, nên khi phát hiện ra Khô Nỗ Viết, Nguyên Huân mừng rỡ vô cùng.
Vừa lúc chàng tung người nhảy sang cây cổ thụ nơi Khô Nỗ Viết đang ẩn mình, thì ông ta cũng toan phóng vọt xuống mái ngói của lâm trạm; thoáng nghe hơi gió lạ, họ Khô vung tay tấn công ngay, bàn tay phải nhanh như một tia chớp điểm vào bốn huyệt trên người chàng: Tề Mi, Nhân Trung, Yết Hầu và Chấn Thủy; bốn tử huyệt này nằm trong bóng chỉ của Khô Nỗ Viết, kình lực chỉ phong phát ra như gió; cũng may, trên đọt cây cao, gió lớn, lá rừng xào xạt, khiến bọn ở dưới không phát hiện ra.
Nguyên Huân nhanh như chớp, hóa giải bóng chỉ của Khô Nỗ Viết, và Khô Nỗ Viết vừa kịp nhận ra chàng.
- Khô nghĩa sĩ, tại hạ đây mà!
Khô Nỗ Viết ngừng tay, nói khẽ :
- Khô mỗ ẩn thân kỹ như thế, lại đêm tối thế này mà thiếu hiệp còn khám phá ra được thì đáng sợ mục quang của thiếu hiệp thật!
Nguyên Huân khẽ dặn :
- Khô nghĩa sĩ canh chừng bọn này giùm tại hạ, chỉ can thiệp khi chúng có hành động càn rỡ, tại hạ buộc lòng phải ém miệng tên Phân đoàn chủ Thiên Quang này mới được. Khô nghĩa sĩ cố gắng lưu ý cho, trong lúc ăn nhậu, có tên nào khổ dạng na ná tại hạ, lại ít nói, lầm lỳ, ít ham sắc, tửu, để tại hạ có việc cần đến!
Nói xong, Nguyên Huân như một vệt khói, tung người xuống mái ngói Lâm trạm. Kình Dương dẫn Thiên Quang đến một căn phòng có cửa chạm trổ sơn son, vòng tay cung kính nói :
- Mỹ nhân, thuộc hạ giam nàng ở đây!
Nói xong, y trao cho Thiên Quang chiếc đèn lồng. Nhìn Kình Dương đi khuất, Thiên Quang khẽ đưa tay đẩy cửa. Căn phòng rộng rải, trang hoàng rất vương giả, đồ đạt còn y nguyên nhưng mạng nhện giăng đầy, chỉ trên giường Bát bảo, gối, chăn, nệm sạch sẽ, có lẽ bọn Thất Sát đã quét dọn tạm từ trước, thân hình một thiếu nữ bị trói cả tay lẫn chân, miệng bị nhét giẻ, đôi mắt tròn xoe căm giận, trùng trùng phẫn nộ nhìn Thiên Quang bước vào, làn tóc mây của nàng xòa trên mặt gối.
Thiên Quang đứng ngây người vì nhan sắc tuyệt vời của nữ lang; dưới bộ võ phục màu trắng, thân hình nàng tròn lẳn, những đường nét tuyệt vời ẩn hiện dưới làn vải mịn, cả hai tay, hai chân nàng bị trói chặt vào thành giường, Thiên Quang nổi dâm quang, treo đèn lồng lên móc, bước lại gần. Y cười hề hề :
- Chà, xinh đẹp quá, sao lại nhìn ta hung dữ thế? Không sao đâu, em bé sẽ thấy giây phút ngàn vàng êm ái, hoan lạc lắm!
Y giơ tay vuốt má nàng. Vị nữ lang, mắt hạnh tròn xoe, nàng uất ức giẫy giụa. Khi Thiên Quang kéo chiếc bao nhọn phủ đầu, khuôn mặt hung ác của một nhà sư, lông mày chổi xể và đôi mắt ánh lên tia thèm muốn, cúi xuống định hôn lên mặt nàng, bàn tay toan sờ trên ngực nàng. Bỗng mái tóc của nàng vút ngược lên. Tuy là những sợi tóc mỏng manh, nhưng trong cơn phẫn nộ, tuyệt vọng, nàng đã dùng hết nội lực xoay đầu quất mạnh mái tóc vào mặt y.
Trong lúc bất phòng, nhà sư bị trúng đòn vào mặt rát buốt, một con mắt bị đuôi tóc quất trúng bật máu, y ối lên một tiếng, ôm lấy mặt, mắt trái của y ràn rụa máu, chảy qua kẻ tay. Nổi cơn điên vì đau đớn, y bật lên một tràng cười tàn bạo, đưa bàn tay phải chụp vào ngực nữ lang toan xé tung quần áo của nàng.
Nguyên Huân từ mái ngói nhảy xuống, không biết ngủ phòng ở chỗ nào thì bỗng nghe tràng cười như rú của Thiên Quang, chàng vội lần theo tìm đến. Ánh sáng hắt ra từ khung cửa lúc Thiên Quang vội vào đã quên khép kỹ. Qua khe cửa, Nguyên Huân giật mình sợ hãi, nhận ra nữ lang chính là Hân Bảo Thư, cũng chính là lúc tên dâm thần toan xé y phục trên người nàng. Chàng biết tính Hân Bảo Thư rất cương cường, nếu để bàn tay nhơ bẩn của Thiên Quang chạm vào thể băng tuyết kia, dẫu có cứu được Bảo Thư, nàng cũng tự sát ngay tức khắc, hoặc giả, để lộ ngọc thể của nàng trước mắt người khác, nàng cũng hành động như vậy.
Trong lúc khẩn cấp, trên tay chàng chỉ có chiếc lá mỏng manh mà từ lúc nào chàng vẫn vô tình giữ trên tay. Nhanh như ý nghĩ, Nguyên Huân vận toàn bộ kình lực đánh ra, tiếng rít như viên đạn xé gió đánh thẳng vào huyệt Thần Môn ở cổ tay phải của Thiên Quang đang cách ngực của Bảo Thư chưa đầy một thốn. Chiếc lá như đồng xu mỏng găm vào huyệt Thần Môn nằm sát nhau trên ba kinh: Tâm kinh, Phế kinh, Tâm Bào kinh, đứt luôn gân và động mạch, sức mạnh đủ để đánh văng bàn tay của y lên, y loạng choạng lùi lại với bàn tay phải đã mềm oặt, nhưng y cũng đủ tỉnh trí, dùng tay trái điểm nhanh huyệt Hầu Khê và Nội Quan để cầm máu, đồng thời rút nhanh tay về, vận Chu sa công, đánh ngược ra phía sau lưng trước khi quay lại.
Nguyên Huân vừa phi diệp đả thương địch thủ, thanh Bạch Hạc đã ra khỏi vỏ, thân ảnh như sương, kiếm quang như chớp lóe, lưỡi kiếm cắm phập vào lưng Thiên Quang, xuyên vỡ trái tim trổ ra phía trước, tên sư dâm loạn chết tức khắc không kịp biết mình chết vì tay ai. Bảo Thư cũng vừa kịp nhận ra Nguyên Huân, ánh mắt nàng vừa đau thương, vừa mừng rỡ, rồi khép lại rèm mi dài bất tỉnh.
Nguyên Huân rút kiếm khỏi lưng xác chết, lau máu vào bộ quần áo dạ hành của y, đút kiếm vào vỏ, chàng vội chạy lại cởi trói cho Bảo Thư, và lấy miếng giẻ ra khỏi miệng nàng, xoa bóp hai cổ tay, cổ chân bị tím bầm, đồng thời bấm vào các huyệt đạo Nhân Trung, Ế Phong, Trung Phủ, Kiên Tỉnh, Nội Quan, Ấn Đường, Thái Dương, Túc Tam Lý của nàng.
Chưa đầy nửa khắc, Bảo Thư nấc lên một tiếng, mớ mắt, ngồi bật dậy, gục đầu vào bả vai Nguyên Huân khóc nức nở. Giọt nước mắt trôi đi dần uất ức xót xa trong lòng, trôi dần đi nỗi cay đắng tuyệt vọng, nhớ nhung. Bảo Thư khóc như chưa bao giờ được khóc, mỗi lúc mỗi tức tưởi thêm. Nguyên Huân bối rối, ái ngại không biết phải làm sao, phải nói gì. Chàng nâng đầu Bảo Thư lên khỏi vai, lấy tay áo lau nước mắt đang ràn rụa trên khuôn mặt xanh xao của nàng, và chàng thoáng nhận ra khuôn mặt Bảo Thư có phần hao gầy hơn ngày nào.
Nguyên Huân nhỏ nhẹ, dịu dàng nói :
- Thư tỷ, Thư tỷ, nín đi, đừng khóc nữa, Huân đệ của tỷ tỷ đây còn khóc nữa, tiểu đệ khóc theo bây giờ!
Sự vụng về chân thành của Nguyên Huân làm khuôn mặt Bảo Thư thoáng tươi lên. Nguyên Huân trêu :
- Bà chị nhè ơi, thế mà dám đi lại giang hồ thì lạ thật, liều thật!
Bảo Thư vừa sung sướng, vừa thẹn, úp mặt vào vai Nguyên Huân cắn mạnh một cái, rồi tung người xuống đất nói :
- A, ngươi dám chế diểu Thư tỷ đấy có phải không?
Nói xong, lại ứa nước mắt. Trong giây phút ấy, Nguyên Huân lúng túng, chàng không biết phải an ủi Bảo Thư thế nào, chàng đứng nhìn Bảo Thư thờ thẫn, một giây lâu như một đời. Bảo Thư bắt gặp vẻ mặt ngây ngô thờ thẫn của Nguyên Huân, phì cười nói :
- Huân đệ, đứng nhìn ta chi thế!
Nguyên Huân nghĩ trong óc: “Có trời mà hiểu, lúc khóc lúc cười”. Giữa lúc ấy, một tiếng quát bỗng vọng đến từ khuôn viên, Nguyên Huân quay người bước nhanh ra cửa, Bảo Thư cúi xuống xác chết của Thiên Quang rút nhanh thanh kiếm của y còn đeo trên lưng, vội vã lao theo.
Từ trên đọt cây cao, Khô Nỗ Viết ngồi im trong tàn cây rậm chú ý theo dõi sáu tên dưới đất bên đống lửa. Một tên trong bọn cất tiếng :
- Chúng ta bắt đầu nhập tiệc được rồi đấy?
Một tên khác nói :
- Khoan đã, hãy bắt thăm xem ai là chú rể đầu cái đã!
- Hừ? Cứ mang hai con nhỏ đó ra đây, chúng ta vừa uống rượu, vừa thưởng thức có hơn không?
- Ý kiến hay đấy!
Cả bọn nhao nhao nói. Một tên trong bọn lầm lỳ không nói gì, y nằm xuống gối đầu lên thanh đao, kéo chiếc khăn che mặt màu nâu che kín mắt. Tên đồng bọn ngồi cạnh lấy chân đá vào tên này :
- Ngươi lại ngủ đó à?
Tên khác lên tiếng :
- Thằng Hỏa Tinh này bao giờ chẳng thế, cái vụ này coi bộ nó không ưa. Thôi mặc xác nó!
Trong lúc đó, hai tên còn lại đi vào trong, một thoáng bế ra hai nàng thiếu nữ, hai cô gái sợ hãi giãy giụa nhưng làm sao thoát khỏi được vòng tay ham hố của hai tên đạo tặc. Để cô gái xuống, tên bao mặt đen chộp vào ngực thiếu nữ giựt tung vạt áo. Dưới ánh lửa bập bùng, cô gái cuống cuồng đưa tay ôm lấy khuôn ngực trắng nõn căng tròn, cử chỉ sợ hãi, thẹn thùng ấy càng như khiêu khích thêm lòng ham muốn, tên Thất Sát mặt đen đè nghiến cô gái ra sân, úp mặt vào ngực nàng. Một tiếng “bốp” khô khốc vang lên, tên mặt đen dướn người ngã bật sang một bên không kịp kêu lên, trên đầu y một cành cây nhỏ như ngón tay cắm ngập vào, đồng thời một tiếng quát, và một bóng người lao xuống Năm tên còn lại nhanh như chớp chụp lấy vũ khí.
Vừa nhảy xuống đất, Khô Nỗ Viết vung trường kiếm đánh ra liên tiếp bốn chiêu trong Lôi Phong kiếm pháp của phái Côn Lôn: Lôi Hỏa Phong Vân, Sơn Trung Đầu Vọng, Minh Nguyệt Mãn Thiên, Vân Thê Như Hà, kiếm phong rít lên ầm như có tiếng sấm vọng.
Qua phút đầu ngỡ ngàng, năm tên Kình Dương, Kiếp Sát, Địa Không, Đà La, Hỏa Tinh tức thời khai mở Ngũ Hành Âm Dương trận vây họ Khô vào giữa. Bản lĩnh bọn Thất Sát không tầm thường, thêm vào uy lực của Ngũ Hành Âm Dương biến hóa, tuy không bằng Thiên Cung Bắc Đẩu trận, Cửu Cung Bát Quái trận, La Hán trận, Kiên Bích trận, nhưng với sức năm người hợp lại, trận thế biến hóa cực kỳ lợi hại, sự phong tỏa liên kết không dứt.
Khô Nỗ Viết biết mình bị hãm vào đao trận nên không dám xem thường, vũ lộng trường kiếm sử những thức tuyệt độc trong kiếm pháp của các môn phái lừng danh thiên hạ: Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Không Động, Côn Lôn và của những Đại gia mà kiếm pháp lừng lẫy một thời; tuy vậy, dù những chiêu đánh ra toàn là những sát thủ kiếm, nhưng khuyết điểm ở chỗ không tạo được sự liên tục, thuận dòng, vì vậy mà sự biến chiêu thiếu đi cái biến hóa linh diệu, dần dần Khô Nỗ Viết lâm vào thế hạ phong, không còn giữ thế tấn công được nữa.
Hai cô gái sợ hai nép vào nhau run lập cập, quên cả kéo áo lên che đậy thân thể, cũng may mái tóc mây xỏa ra che được phần nào tấm thân nuột nà khêu gợi. Nguyên Huân và Bảo Thư đã chạy ra đến nơi. Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Bảo Thư nộ khí xung thiên, vung trường kiếm, nhảy xổ vào Ngũ Hành trận, xử dụng Vô Cực kiếm, một trong các pho kiếm tuyệt học của võ lâm, tấn công địch thủ như bảo táp.
Ngay từ nhỏ, Bảo Thư đã được các vị sư bá rèn luyện cho, nàng lại thông minh, mẫn tiệp; trong các bộ môn, Bảo Thư hơn hẳn người anh là Vân Hạc về khinh công và kiếm pháp, nhưng lại thua về quyền, chưởng và nội công. Bảo Thư xử dụng kiếm được cả hai tay, song kiếm của nàng đả bại hầu hết các đệ tử các đời thứ ba của Võ Đang, trừ Võ Đang thất Kiếm: Minh Nguyệt, Thanh Phong, Tạ Chí Dương, Liễu Thọ Cường, Tăng Duy Hạ, Tăng Thế Phương và Quách Miên Nghị, và trong bảy người này, chỉ có Quách Miên Nghị là người em thứ bảy kiếm pháp không bằng Bảo Thư, vì vậy đã nhiều lần Bảo Thư nhất định đòi bằng được vị thế thứ bảy của Quách Miên Nghị, nhưng Dư nhị sư bá và thân phụ nàng không cho.
Từ khi Trương tứ hiệp tách rời thành lập môn phái Tòng Khê đến nay, và Tống Viễn Kiều, Dư Đại Nham, Trương Thúy Sơn, Mạc Thanh Cốc và cuối cùng là cả Trương Tòng Khê lần lượt qua đời, Võ Đang có một thời đã suy vi, thực lực không còn mấy. Dư nhị hiệp và Hạn lục hiệp đã cố công rèn đúc đời thứ ba, tuy danh tiếng trên giang hồ chưa ai biết đến, nhưng tuyệt kỹ của Trương chân nhân truyền lại, cả bảy người đã hấp thụ được toàn bộ. Suốt bao nhiêu năm giang hồ im sóng gió, nhưng Dư chướng môn thấy rằng đó chỉ là sự im lặng trước giờ giông tố, do vậy, ông đã kiện toàn, điểm xuyết thêm cho Thiên Cang Bắc Đẩu trận pháp linh diệu hơn xưa, và Thất Kiếm vừa đủ số cho trận pháp này. Trên giang hồ hiện nay, theo ý ông, số người thoát khỏi Thiên Cang Bắc Đẩu kiếm trận không quá bốn người, thế trận dựa theo Cửu Cung Bát Quái trận đồ mà thành nên biến hóa khôn lường.
Thời Tam Quốc, Gia Cát Khổng Minh với tám mươi mốt đống đá mà uy lực lớn hơn quân mười vạn, trấn giữ Ngô Phúc phố, lối vào Thành đô, khiến cho danh tướng của Ngô Quyền là Lục Tốn vỡ mật bay hồn, phải rút quân về. Thiên Cang Bắc Đẩu trận là trận pháp linh diệu chỉ thua Bát Quái trận, nhưng từ khi Bát Quái Cửu Cung thất truyền thì Thiên Cang Bắc Đẩu chiếm ngôi vị số một trên võ lâm, ngay cả đến La Hán trận của Thiếu Lâm, Kiên Bích trận của Cái bang, xét về phần linh diệu, biến hóa thực không bằng. Do Bảo Thư am hiểu Thiên Cang Bắc Đẩu trận, nên đối với nàng, việc âm dương khắc chế, sinh hóa, chẳng phải là điều bận tâm, hơn nữa, trận âm Dương Ngũ Hành, sự biến hóa lại giản dị hơn nhiều..
Nàng vừa xung trận, Vô Cực kiếm như có như không, thoảng như gió, triền miên như nước chảy xuôi, mũi kiếm tấn công vào các chủ vị liên hòa xung khắc, miệng nàng hô lớn :
- Dương sinh giả vương
- Sở sinh giả tướng
- Sinh ngả giả hưu
- Ngã khắc giả tủ
- Khắc ngả giả tủ
- Vị ở lâm, sinh ở thái, khắc ở loan.
- Vị ở quái, sinh ở càn, khắc ở phục.
- Ngũ Hành trận rối loạn trong phút chốc.
Đối với Nguyên Huân, chàng cũng am hiểu rành rẽ Thiên Cang Bắc Đẩu trận, do đó, sự biến hóa của Thất Tinh, Ngũ Hành trận chàng có thể nhận thấy dễ dàng. Nhìn qua trận thế, chàng yên tâm trở lại Ngự phòng, một thoáng, chàng trở ra với chiếc chăn, Nguyên Huân còn lục túi của Thiên Quang lấy được một túi gấm, bên trong đựng tín bài của Thất Sát đoàn, một lá thư, và một số vàng ròng, năm viên ngọc mầu hổ phách lớn như trứng cút tuyệt đẹp, chàng nhét vội vào người.
Nguyên Huân lấy chăn đưa cho hai cô gái, nhỏ nhẹ :
- Xin hãy yên tâm, tai nạn đã qua rồi!
Hai thiếu nữ lúc này mới ôm nhau khóc nức nở, và mới sực nhớ ra tình trạng lỏa thể của mình. Bỗng một trong năm tên Thất Sát đột nhiên tung người nhảy ra khỏi trận, đó là Hỏa Tinh, tên bịt chiếc khăn màu nâu, y buông đao, ngồi xuống đất im lặng nhìn trận đấu như một kẻ vô can. Tên Hỏa Tinh vừa rời bộ vị của y tại quẻ Ly, Ngũ Hành trận tan rã tức khắc. Thanh trường kiếm của Khô Nỗ Viết tiện đứt đôi người tên mặt tím Địa Sát, kiếm Bảo Thư đâm trúng huyệt Nhũ Căn của tên mặt đỏ Đà La, hai tên còn lại toan quay người phóng chạy, đường kiếm của Khô Nỗ Viết lướt tới hai tên ngã sấp, máu phun như mưa bắn, hai cô gái hét lên kinh hoàng.
Còn lại mình Kình Dương, y vẫn ngạc nhiên không biết tại sao Phân đoàn chủ của y sao không thấy ra mặt, y liếc nhìn toan tìm đường tẩu thoát, ánh mắt y vừa nhìn thấy Nguyên Huân, y sững người, lời căn dặn của Thiên Quang đột nhiên vẳng lại bên tai, và rất nhanh, y biết rằng Phân đoàn chủ đã bị gã thanh niên kia hạ sát rồi. Biết rằng hôm nay, không thể thoát thân, mệnh đã tận, y quay ngược mũi kiếm, đâm vào bụng tự sát.
Tên mang danh Hỏa Tinh vẫn ngồi yên lặng, bấy giờ y đã tháo chiếc khăn mặt màu nâu, để lộ một khuôn mặt hiền lành, đôi mắt có cái nhìn u uẩn. Tay trái y mở ra, để ngửa trước mặt, bàn tay phải chụm lại, dựng trên bàn tay trái như hình ngọn lửa, miệng đọc :
- “Lửa đến từ Thiên thượng, lửa cháy trong tim ta hồng hồng. Có thành tất có bại, có diệt tất có sinh. Sinh sinh, diệt diệt. Ta sinh tất phải hóa, ta hóa tất phải sinh. Lửa thần chẳng diệt chẳng sinh, chẳng không, chẳng có...”
Giọng y đều đều như tụng kinh. Khô Nỗ Viết nói :
- Người này thuộc Minh giáo chính phái..
Bảo Thư giận hỏi :
- Đã là Minh giáo là Minh giáo, làm gì có chính có tà?
Khô Nỗ Viết mỉm cười :
- Cô nương không biết đó thôi! Khi Thái Tổ lên ngôi, những người theo về dưới trướng của Pháp vương đã bỏ lệ không đọc “Hỏa kinh” nữa.
Nghe nhắc đến Ngoại tổ, Bảo Thư buồn bã quay đi, không nói nữa. Nguyên Huân bước đến bên Hỏa Tinh, chờ cho y tụng xong “Hỏa kinh” mới cất tiếng :
- Người anh em, lai lịch thế nào?
Người thanh niên mở mắt, ngước nhìn Nguyên Huân :
- Xin cứ giết!
Khô Nỗ Viết chen vào :
- Người này đúng y như thiếu hiệp dặn đó!
Nguyên Huân quay nhìn họ Khô :
- Bây giờ chúng chết hết cả, vai trò tại hạ định đóng không còn cần thiết nữa!
Nói xong chàng quay lại gã thanh niên :
- Ngươi tên thật là gì? Gia nhập Thất Sát đoàn từ bao giờ?
- Mới chừng được nửa tháng, còn tên tuổi tại hạ chắc các hạ không cần biết đến làm gì?
- Ngươi không nói ta cũng không ép, ta thấy ngươi khác hẳn bọn kia!
Người thanh niên nói :
- Tại hạ họ Thành, tên Sử Nghiệp. Trong bộ y phục đen này và chiếc khăn che màu nâu, tại hạ là Hỏa Tinh, đứa nào cũng như nhau cả, làm sao các hạ phân biệt được mà nói thế?!
- Các hạ là người Minh giáo, bộ hạ của Pháp vương, sao còn tụng Hỏa kinh vậy?
- Dưới lốt Hỏa Tinh, tại hạ đích thị là bộ hạ của y đấy!
- Bây giờ phải chết, các hạ có điều gì để nói không?
- Chuyện sống chết là chuyện bình thường, chỉ có điều đáng tiếc là nhiệm vụ chưa tròn. Xin cho được bỏ bộ quần áo này, rồi hãy giết!
- Các hạ chung thủy với Pháp vương thật!
- Ta không là người của y?
- Vậy các hạ gia nhập vào Thất Sát đoàn với mưa đồ gì? Ai sai bảo, xin cho biết!
- Chỉ có điều ta nói với các hạ được, đó là ta chết không có gì hối hận vì mục đích chính đáng, ngoài ra không thể nói gì hơn được!
Một tia sáng lóe lên trong óc Nguyên Huân, chàng hỏi :
- Người sai phái các hạ có phải là Kiến Nghiệp đại sư, nguyên là Quang Minh hữu sứ Phạm Dao khi trước chăng?
- Việc này, việc này không quan hệ đến các hạ, xin đừng hỏi!
- Bởi vì tại hạ là chỗ quen biết của Đại sư nên mới quan tâm đến!
Người này trố mắt nhìn Nguyên Huân từ đầu đến chân, miệng vụt hỏi :
- Các hạ có phải... có phải là Đại Việt Trần Nguyên Huân?
- Sao các hạ biết danh tánh ta thế?!
- Bởi Đại sư có lời dặn bảo, nếu gặp thiếu hiệp lúc giao chiến, hãy nói rằng: “Hẹn gặp ở Yên Kinh”.
Nguyên Huân cảm động nói :
- Bằng hữu vì nghĩa mà chịu khuất thân, xin được bái phục!
Hai người thiếu nữ đã được Bảo Thư săn sóc, Khô Nỗ Viết dẹp những xác chết về một chỗ, hỏi :
- Thiếu hiệp, bây giờ ta tính sao?
Nguyên Huân nói :
- Xin tùy Khô nghĩa sĩ định liệu?
Nguyên Huân nói với Thành Sử Nghiệp :
- Bây giờ Thành huynh tính thế nào?
- Tại hạ tuân mệnh Hữu sứ, khuất thân trong đám Thất Sát, bây giờ không biết làm sao!
- Thành huynh đã tìm hiểu được ở bọn Thất Sát chưa?
Thành Sử Nghiệp nói :
- Đây là chuyến đầu tiên theo chúng hành sự nên chưa được biết những điều muốn biết, chỉ biết rằng Phân Nam Tổng đoàn của chúng nằm ở Hán Khẩu do tên Chưởng kỳ sứ họ Lâm thuộc Hậu Thổ kỳ. Tại hạ chưa biết được đích xác!
- Giờ đây, nếu Thành huynh trở lại Thất Sát Ứng Thiên phân đoàn chúng sẽ nghi ngờ ngay, vậy nếu không làm phiền Thành huynh, tại hạ nhờ Thành huynh ba việc :
- Thứ nhất, đến Ứng Thiên phủ, xin ra mắt Chu Ngoạn Thanh, Đệ tứ Tiểu vương tử, thuật cho y nghe mọi việc về cái chết của Thiên Quang Thượng Nhân, nói rằng tại hạ không thể để cho y sống sót sẽ gây tác hại cho Sở Vương.
- Thứ hai, Thành huynh liên lạc với Đường Trại Nhi vào những ngày năm, mười, mười lăm.. có người liên lạc mật khẩu và nói rõ cho Đương đại gia biết, bọn Thất Sát đã có người nằm trong hàng ngũ của ông ta.
- Việc cuối cùng, tại hạ có chuyện bên mình, không lo cho hai vị cô nương này được, vậy mong Thành huynh sắp xếp cho!
Nguyên Huân cầm chiếc túi đỏ, trong có lệnh công tác của Phân đoàn Ứng Thiên và số vàng chứa trong đó, chàng đưa cho Thành Sử Nghiệp, nói :
- Thành huynh hãy cầm lấy để lo liệu mọi việc!
Quay sang Khô Nỗ Viết, Nguyên Huân cầm lấy tay ông siết chặt :
- Việc trở lại Ứng Thiên phủ không còn cần thiết nữa, Khô nghĩa sĩ có thể lên đường về phương Nam được rồi đấy!
Mọi người nói lời từ biệt và chia tay nhau, còn lại một mình chàng và Bảo Thư giữa khuôn viên lâm trạm với đống lửa đã tàn, hai người đào hố chôn mấy xác chết, xong thì trời vừa sáng.