• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng có Khanh Thụ nào cả. Sau lưng chỉ có cái áo màu trứng muối, còn lại giống như một tấm da được vẽ lên. Cánh tay trắng bệch với những ngón tím xanh đang cầm một cây lược mun đen nạm vàng đưa lên đưa xuống. Tay còn lại cũng trắng như thế nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cậu.

Tim Vệ Diêu đập như sấm giật, tưởng chừng có thể lao ra khỏi lồng ngực. [Rầm] cậu dằn mạnh gương lên bàn, sau lưng bỗng nghe Khanh Thụ “Hơ?” một tiếng. Lòng Vệ Diêu nghi ngờ không thôi, tóc gáy đều dựng ngược lên, nhưng vẫn trấn định tinh thần, cầm lấy gương một lần nữa.

Đập vào mắt đầu tiên chính là sắc mặt hơi tái nhợt, sau đó là áo dày màu trứng muối, trên chút là cỗ tay trắng nõn. Trên thêm chút nữa…. là gương mặt của Khanh Thụ.

Khanh Thụ gác mặt lên vai cậu, trong gương liền xuất hiện gương mặt khác. Thanh tú, đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, vẫn mang ý cười dịu êm như nước:

“Chải rồi đó.”

Vệ Diêu thở nhẹ ra, quay đầu lại cười nói: “Anh chải vẫn dễ chịu nhất.”

Khanh Thụ hơi nhướng mày, bẻ chiếc gương trong tay cậu hơi nghiêng lại, chiếu xuống đất. Vệ Diêu “Ayda” một tiếng, Khanh Thụ thản nhiên nói: “Gương này là di vật của mẹ cậu, đừng soi tùy tiện.”

Vệ Diêu quay mặt đi, Khanh Thụ thở dài, nhấc một cái ghế tựa đến, có chút hờn dỗi xen lẫn chiều chuộng:

“Cậu lớn rồi sao bụng dạ vẫn nhỏ nhen thế. Còn vậy nữa anh sẽ mặc kệ luôn đấy. Cứ tưởng là cậu ở bên Tây đọc sách, sao nói về là về ngay thế?”

Vệ Diêu mỉm cười. Lòng cậu đã sớm nghĩ đến chuyện này, cũng đang âm thầm tìm ra đáp án. Vệ gia quá lớn, mà gia tộc khổng lồ như thế thường có bí mật. Cậu lại muốn từ trong đống bí mật kia moi ra một bí mật, quá khó khăn, mà cũng liên quan nhiều lắm.

Khanh Thụ không biết cậu đang nghĩ gì, nhàn nhã bê đĩa trái cây đến cho cậu.

“Cậu về, mẹ cậu cũng cảm thấy bớt mũi lòng.”

Vệ Diêu “Hở? một tiếng, như giễu cợt nói: “Năm nào cũng đốt hàng đống thứ cung phụng cho người. Tôi không biết mẹ tôi đáng giá như thế từ khi nào.”

Mẹ của Vệ Diêu là thiếp của Vệ lão gia. Năm đó khi sinh Vệ Diêu, tuổi tác cũng xấp xỉ Lan Nhược, là một người cực kỳ xinh đẹp. Đáng tiếc mệnh không được dài, sinh cậu xong, chẳng bao lâu thì mất. Sau đó được chính thê đích thân an tán.

Trước đây, Vệ Diêu có lén xem qua ảnh chụp của mẹ. Nghe đồn lúc chụp hình này, hơn phân nữa người khi ấy đều ngẩn ngơ hẳn. Vì thế trong ảnh kia, Vệ Diêu dám khẳng định mẹ cậu có gương mặt xinh đẹp nhất.

Trong ảnh là một cô gái áo sống dịu dàng. Váy xếp ly nhiều lớp như hoa lan, dù ảnh không có màu sắc nhưng vẫn tái hiện đầy đủ vẻ thanh nhã lúc đó. Người dùng tay chống cằm, cổ tay lộ ra chiếc vòng vàng khắc cửu long ôm châu, mang theo phong thái trầm tư và u buồn, lặng yên ngồi trên ghế bành chạm trỗ chim hoa. Đầu cài trâm kiểu thỏ ngọc ngậm cỏ tiên bằng vàng ánh lên loang loáng. Trông ra có vài phần thê lương.

Mẹ là một nữ tử xinh đẹp nhưng ưu thương như thế. Cứ lặng lẽ nhìn, không nói một lời. Dù người dát đầy châu ngọc, cũng không thể sánh bằng một đôi mắt phượng mày ngài giống cậu y như đúc.

Trong lòng Vệ Diêu, mẹ có dáng vẻ như thế. Dịu dàng, tao nhã, mẫn tuệ hiền lành.

Khanh Thụ ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cậu có nghe qua ‘hoài thai phụ nhân’ chưa?”

—————————

Hộp trang điểm

1413692821510801_a602x602

Gương

LB2

Lược

images

Vòng cửu long ôm châu 

20110621174643-1192147892

Trâm Ngọc thố ngậm cỏ tiên :)

view

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK