Dì Sở, nhất định không biết cô đang làm loại chuyện kì quái như thế này đúng chứ? Tạ Du Sanh nghĩ như vậy, cô thất hồn lạc phách đứng ở cửa biệt thự, lý trí nói với cô rằng rất nhanh đã là kì cuối, cô tuyệt đối không nên lãng phí thời gian tự học buổi tối chạy tới đây nổi điên, nếu như bị dính mưa phải cảm rồi sốt lại càng phiền toái. Nhưng cô nhớ Sở Tình Từ, người kia ra nước ngoài họp không hề nói với cô, vẫn là cô nghe qua miệng Sở Tầm.
Rõ ràng hai người là người yêu, nhưng ngay cả chuyện như ra nước ngoài Sở Tình Từ cũng chưa từng nói qua với mình. Người đàn bà sủng ái cô nhưng trừ hôn và nắm tay thì không có những chủ động thân mật hơn. Liệu có phải nàng chỉ coi tình yêu của cô là trò chơi của trẻ con? Nếu không tại sao không hề tiến thêm một bước.
Tạ Du Sanh biết Sở Tình Từ không chắc là sẽ về đây, tới cũng không gặp được người, nhưng cô vẫn quanh quẩn ở đây, thời gian tới rồi, cô cũng nên đi. Nhưng một ánh đèn xe bỗng nhiên chiếu thẳng vào mặt cô, cũng khiến cô chật vật không có cách nào lẩn trốn, Tạ Du Sanh ngơ ngẩn nhìn người đàn bà đang bước nhanh khỏi xe. Nàng cau mày, trên mặt là biểu cảm nổi nóng và không thể hiểu được, hiếm khi không thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu.
Nàng tức giận, Tạ Du Sanh đi theo nàng vào trong phòng, lòng thầm nghĩ vậy.
"Tại sao?" Sở Tình Từ cầm đồ rửa mặt, để Tạ Du Sanh vào phòng tắm tắm nước nóng một cái, lại chuẩn bị canh nóng cho cô, phòng cô dầm mưa dính cảm. Tạ Du Sanh nghe Sở Tình Từ chất vấn, nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của nàng, tâm sự chất chưa bao lâu bật thốt ra.
Cô hỏi người đàn bà tại sao ra nước ngoài nhưng không nói với cô, tại sao từ đầu đến cuối vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ, nàng đồng ý ở chung một chỗ với cô có phải chỉ là lời trống rỗng trên đầu lưỡi. Đây là lần đầu tiên Tạ Du Sanh phát tiết triệt để như vậy, mà đêm nay nhất định sẽ không kết thúc quá sớm.
"Tiểu Sanh đang nghĩ gì vậy?" Nhìn đôi mắt thoáng thất thần của Tạ Du Sanh, Sở Tình Từ vịn lấy bả vai của cô, để tiện cho ngón tay của cô ra vào bên trong thân thể của mình nhanh hơn. Người đàn bà vừa mới lên đỉnh một lần, vào lúc này thanh âm càng quyến rũ hơn. Khí tức và mùi vị đậm đà mê người trên người nàng, khuôn mặt phủ đầy mồ hôi mỏng, đôi mắt nâu phủ hơi nước, nhất cử nhất động của nàng giống như đoạt hồn, dây dưa với trái tim cô.
"Đang nhớ tới lần đầu tiên em muốn dì." Tạ Du Sanh xoa tóc Sở Tình Từ, cúi đầu cắn lên vật mềm mại đang đung đưa của nàng một cái nhẹ nhẹ, phần châu màu phấn ở chóp đỉnh bị cô ngậm vào miệng rồi quấy đảo liên hồi, Sở Tình Từ hừ nhẹ thành tiếng, chủ động ưỡn ngực, đưa mình vào trong miệng Tạ Du Sanh.
"Ừ... sao lại chợt nhớ tới lúc đó chứ?" Thân thể Sở Tình Từ bị ngón tay Tạ Du Sanh đưa lên đỉnh nhiều lần, ánh mắt nàng có chút mơ màng, lời nói ra lại kèm theo chút rên rỉ nhẹ. Nàng rất tận hưởng, cũng đắm chìm trong đó. Sở Tình Từ lúc này mê người tới mức Tạ Du Sanh muốn một hơi nuốt nàng vào bụng.
"Bởi vì em ở thời điểm đó, thực sự quá ngu ngốc." Tạ Du Sanh nhắc tới thể nghiệm ban đầu của mình, mặt hơi đỏ lên, Sở Tình Từ nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, bụng hơi căng lên. Nàng có thể hiểu, thiếu nữ từng bước trở nên thành thục luôn coi những thứ đã là quá khứ thành một thứ gì đó không thể chịu nổi. Nhưng với Sở Tình Từ mà nói, Tạ Du Sanh từng ngây thơ non nớt cũng có chỗ đáng yêu riêng.
"Dáng vẻ vụng về của Tiểu Sanh, tôi cũng rất thích." Vô tình, Sở Tình Từ lại nói ra những lời bản thân từng nói khi hai người ân ái lần đầu tiên, khi đó, toàn thân thiếu nữ tràn đầy bất an. Cô sợ cam kết của mình với cô chỉ là qua loa lấy lệ nhất thời, sợ cái gọi là quan hệ người yêu giữa các cô chẳng qua chỉ là một lời đùa giỡn đầu môi. Sở Tình Từ không nói cho Tạ Du Sanh biết mình đi nước ngoài công tác chỉ tại không muốn thiếu nữ vì liên lạc với mình mà đảo lộn đêm ngày.
Nàng tình nguyện dùng hết thời gian nghỉ ngơi buổi tối, hết khả năng của bản thân để trò chuyện nhiều hơn một chút với Tạ Du Sanh nhưng lại không muốn Tạ Du Sanh hi sinh thời gian của cô để nói chuyện với nàng. Chỉ tiếc con gái nàng miệng rộng, cứ vậy mà kể chuyện mình ra nước ngoài cho Tạ Du Sanh. Sở Tình Từ vốn định ngày mai sẽ dỗ thiếu nữ cho thật tốt lại chưa từng nghĩ quyết định sai lầm của mình lại khiến thiếu nữ hình thành hiểu lầm như vậy.
Sở Tình Từ đau lòng khi thấy thiếu nữ đội mưa đứng đó chờ đợi bản thân mình vốn không ở nhà, trong lòng cũng rất tức giận. Giận cô không để ý tới thân thể, giận cô giày vò bản thân mình như vậy. Nhưng khi thiếu nữ thoái thác tất cả bất an và lo sợ trong lòng mình ra, Sở Tình Từ đã không nghĩ ra bất cứ phương pháp an ủi nào ngoại trừ thân mật. Ngay cả những thứ khác chờ làm đủ rồi nói cũng không muộn.
Thiếu nữ không có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên cô thân mật với nàng, Sở Tình Từ đương nhiên trở thành "thầy". Nàng chủ động hôn những múi môi đang phát run của thiếu nữ, cùng cô ngã xuống chiếc giường mềm mại. So với sự ung dung của nàng, Tạ Du Sanh rất lo lắng, lúc đang hôn, toàn thân cô cũng phát run lrrn. Sở Tình Từ không nhịn được bật cười thành tiếng, rõ ràng thiếu nữ chủ động muốn thân mật với nàng, hôm nay nàng đáp ứng yêu cầu của cô nhưng người sợ lại thành cô.
"Dì Sở, em... em không." Tạ Du Sanh thở hồn hà hổn hển, đôi môi phát run nhẹ nhàng cọ sát bên khóe miệng của nàng, Sở Tình Từ có chút khong chịu nổi sự quyến rũ vô tình non nớt như vậy từ thiếu nữ. Thực ra nàng không phải không có cảm giác gì với đối phương, nếu quả thực không thể tiếp nhận thì ban đầu nàng cũng sẽ không đồng ý ở chung, chỉ có điều đối phương thực sự quá nhỏ, nếu mình chủ động làm những chuyện kiểu này sẽ khiến cho bản thân có cảm giác không đúng đắn lắm.
Nàng chưa bao giờ là người cấm dục, lúc từ chối thiếu nữ rồi nhẫn nại hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này, thứ có thể giải quyết nhu cầu sinh lý chỉ có mấy món mô hình kia và tay của bản thân, nếu nói không muốn làm là lừa người nhưng Sở Tình Từ muốn tôn trọng suy nghĩ riêng của Tạ Du Sanh. Nhưng cũng chưa từng nghĩ đối phương lại không nhịn được trước, lần này làm cũng là chuyện tốt.
"Hôn tôi trước, tôi rất thích hôn môi với em." Sở Tình Từ không đợi Tạ Du Sanh đáp lời, lại một lần nữa kéo cô xuống, thân mật hôn môi cùng cô. Hai người vốn chỉ mặc quần áo ngủ vì vuốt ve lần nhau mà bắt đầu xô ra xốc xếch, lại bị hai người không chờ đợi nổi nữa mà lôi lôi kéo kéo rồi ném qua một bên. Hai người thẳng thắn gặp nhau (*), đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy thân thể của đối phương.
(*) ý là trần như nhộng.
Thiếu nữ nhìn qua có vẻ gầy gò, nhưng sau khi cởi quần áo thực sự không hề gầy yếu như vậy, vận động lâu dài khiến cho các múi cơ của cô có vẻ rất bền chắc, dù ngực không có đầy đặn như vậy nhưng cũng có đủ cơ sở để đoán ra cúp B. Sờ vào có thể lấp toàn bộ bàn tay, màu trắng nõn, cảm giácnhư một viên bông. Sở Tình Từ hết sờ lại xoa, cũng thấy Tạ Du Sanh đỏ mặt, thậm chí cúi đầu không dám nhìn nàng, chỉ có tiếng rên nhè nhẹ tiết lộ sự vui vẻ của cô.
"Tiểu Sanh cũng sờ tôi đi, dùng sức ít một chút cũng không sao." Sở Tình Từ kéo tay Tạ Du Sanh đè lên ngực mình, chỗ đó không giống với thiếu nữ, dù sao cũng từng đẻ ra Sở Tầm, nơi đó đã từng căng đầy toàn sữa, mức độ đầy đặn là thứ Tạ Du Sanh còn lâu mới có thể với tới được. Nơi đó vừa to vừa cứng, đang động tình nên giữa trắng có hơi hồng hồng, nhưng màu ở chỗ chóp đỉnh lại duy trì được sự mơn mởn như thiếu nữ đồng trinh, giống như quả mật đào mới vừa trưởng thành, dụ dỗ người ta ngậm lấy.
Tạ Du Sanh cũng không phải một tờ giấy trắng tinh hoàn toàn, trên thực tế, sau khi xác định quan hệ với Sở Tình Từ, cô cũng không phải chưa từng xem vài video cũng như tiểu thuyết ở phương diện này, chỉ có điều... mắt nhìn với trải qua cùng người mình kết giao, đương nhiên là có bất đồng. Thân thể Sở Tình Từ thực sự rất đẹp, đây là thân thể thuộc về những người phụ nữ trưởng thành, tràn đầy sự quyến rũ và hấp dẫn của đàn bà.
Sở Tình Từ lúc này là dáng vẻ cô hoàn toàn chưa từng thấy qua, giống như cởi bỏ vẻ bề ngoài dịu dàng, thả ra sự diêm dúa lòe loẹt chỉ khi đối mặt với cô, mang thân phận người yêu, mới xuất hiện. Tạ Du Sanh thích Sở Tình Từ như vậy, yêu tư thái lúc này của nàng tới chết đi sống lại.
"Dì Sở, dì thật là đẹp." Những lời ca ngợi thẳng thắn của thiếu nữ khiến Sở Tình Từ vô cùng vui vẻ, nàng khẽ ừ một tiếng, kéo tay thiếu nữ ra vuốt ve bầu ngực căng đến có hơi đau của bản thân, cũng đè đầu cô để cô hôn chỗ đó. Tạ Du Sanh men theo sự lôi kéo của Sở Tình Từ, cúi đầu ngậm chóp đỉnh mềm mại kia, nơi đó đã cứng, đè trên đầu lưỡi cô giống như một hòn đá nhỏ vậy.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến lúc Sở Tầm còn là một đứa bé sơ sinh từng uống sữa mẹ của Sở Tình Từ, hôm nay cô coi như là bạn bè của cô ấy, cũng mút chỗ này giống vậy, Tạ Du Sanh cảm thấy có chút xấu hổ không thể nói ra được. Cảm giác xấu hổ này không khiến cô cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cô nhạy cảm và kích động hơn, Tạ Du Sanh cảm thấy mắc cỡ vì phản ứng như vậy của bản thân, nhưng lại không nhịn được há miếng dùng sức cắn hút chỗ đó.
"Ừ... Tiểu Sanh... Lực vừa đủ rồi." Sở Tình Từ đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Tạ Du Sanh, nàng chỉ biết là động tác của thiếu nữ lộn xộn bừa bãi, trẻ trung nhưng thô lỗ, thỉnh thoảng dùng sức hút cắn cũng sẽ khiến nàng đau, nhưng cũng là cảm giác đau đớn đó, ngược lại khiến cho Sở Tình Từ cảm thấy rất thoải mái.
Thiếu nữ giống như một chú ong nhỏ cần cù, dưới sự hướng dẫn của nàng từng bước một thu nhặt, ăn thân thể nàng, Sở Tình Từ không hề keo kiệt việc nói cho cô tất cả những điểm nhạy cảm của nàng, mang thân thể của cô thăm dò phần bí mật trên thân thể nàng. Khi thiếu nữ đưa ngón tay thon dài vào trong thân thể nàng, cặp ngón tay kia vừa dài vừa nhỏ, bụng ngón tay êm ái khẽ nhào nặn vách tường bên trong nàng, xúc cảm bị lấp đầy, bị va chạm đến thoải mái cùng nhau dội lên vào thời khắc này.
Sở Tình Từ rất ít khi có thời gian cấm dục lâu như vậy, đột ngột được giải cấm, nàng đói khát, cũng không biết đủ. Nàng bắt đầu yêu cầu thiếu nữ cho mình nhiều hơn, muốn cô va chạm với mình nhanh hơn mạnh hơn, ham muốn mình. Tạ Du Sanh nhìn bộ dạng tình loạn ý mê của Sở Tình Từ, nhịp tim đập cũng tăng tốc độ theo nhịp phập phồng của nàng.
"Dì Sở, em thực sự thích dì." Tạ Du Sanh là một người ít khi thẳng thắn nói ra tình cảm như vậy, bởi vì mất đi người thân nên với chuyện thổ lộ tình cảm, hầu hết là cô chọn thu liễm vào trong, nhưng giờ đây cô không nhịn được nói ra sự yêu thích này, hoặc nên nói, nói thích xa xôi không đủ để biểu đạt cảm tình của cô với người đàn bà này nữa rồi. Nhưng chính cô biết tình yêu tuổi trẻ không thể tin được, mình còn phải trưởng thành hơn chút nữa, mới có thể có khả năng nói đến chữ yêu.
Một đêm đó, Tạ Du Sanh dưới sự dạy dỗ của Sở Tình Từ lần đầu tiên thể nghiệm chuyện làm tình. Mặc dù mới sau một hai lần nhưng tay phải của cô đã bắt đầu đau nhức, tốc độ và lực cũng không bằng trước, nhưng Sở Tình Từ vẫn rất thỏa mãn với sự sung sướng mà thiếu nữ mang tới cho nàng.
"Lần đầu tiên của Tiểu Sanh, tay phải cũng rất dễ bị tê." Trở lại thực tế từ trong hồi ức, Sở Tình Từ nhẹ nhàng xoa cổ tay Tạ Du Sanh, trong mắt tràn đầy dục vọng tham lam. Thời khắc này nàng giống như một con mèo trộm thịt sống nhưng cũng không biết đủ, yêu cầu Tạ Du Sanh cho nàng nhiều hơn.
Nghe thấy "tay phải" bị nhắc tới một lần nữa, Tạ Du Sanh giống như bất ngờ được sạc đủ điện, lại như con sói nhỏ bất ngờ nay sinh ý đồ đen tối, cô nâng một chân của Sở Tình Từ lên thật cao, tách ra thành độ cong gây xấu hổ rồi lại một lẫn nữa chôn ngón tay vào nơi đó.