Mục lục
Trọng Sinh Năm 80: Tôi Từ Bỏ Vị Hôn Phu Là Thủ Trưởng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lời nói của tôi lại khiến Tri Dung Dung phát điên.

 

Cô ta gào lên như một kẻ mất trí.

 

“Con nhỏ quê mùa, cô giả bộ thanh cao cái gì chứ?”

 

“Cô nghĩ mình là ai mà dám mặc mấy bộ đồ đẹp như vậy?”

 

“Cô xứng sao?”

 

“Hừ! Ai biết cô lấy đâu ra tiền? Tôi nghe nói ở phía Nam, đám đàn bà mất nết toàn đi làm gái kiếm tiền.”

 

“Có khi cô cũng bán thân mà ra đấy!”

 

“Chát!”

 

Âm thanh chát chúa vang lên.

 

Nhưng lần này, không phải tôi ra tay.

 

Người tát Tri Dung Dung chính là Mạnh Sĩ An.

 

Anh ta giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô ta.

 

“Im miệng!”

 

Tri Dung Dung trợn trừng mắt, đưa tay ôm lấy gò má bỏng rát.

 

 

“Anh dám đánh tôi? Tôi hận anh!”

 

Nói xong, cô ta òa khóc rồi chạy ra ngoài.

 

Mạnh Sĩ An đứng im.

 

Anh ta không đuổi theo, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, vẻ mặt tràn ngập mâu thuẫn.

 

“Diệp...”

 

“Anh mau đuổi theo cô ta đi, tôi không sao.”

 

“Tôi còn phải ra mộ thắp hương cho cha mẹ.”

 

Nói rồi, tôi quay lưng rời khỏi nhà họ Mạnh.

 

Ra nghĩa trang thắp nén nhang cho cha mẹ xong, tôi lập tức lên đường rời khỏi làng.

 

Từ nay, dù Mạnh Sĩ An và Tri Dung Dung có diễn thêm bao nhiêu vở kịch, tôi cũng chẳng còn bận tâm.

 

 

14

 

Sau khi xuân sang, Mạnh Sĩ An lại đến Thâm Thành một lần nữa.

 

Anh ta mang theo một chiếc áo phao đỏ giống hệt chiếc áo bị cắt rách hôm nào.

 

Nói là để đền cho tôi.

 

Tôi nhận lấy.

 

Nhưng anh ta không chịu rời đi.

 

“Diệp Tần, trước kia là tôi sai.”

 

“Thật ra... tôi vẫn cảm thấy em rất tốt...”

 

“Tri Dung Dung... cô ấy quá ương bướng.”

 

“Là tôi không biết trân trọng những gì mình có.”

 

“Thơ chỉ để đọc thoáng qua, chứ không thể mang ra sống cả đời.”

 

Ánh mắt anh ta đầy vẻ hối hận.

 

Rồi dè dặt lên tiếng hỏi.

 

“Chúng ta... còn có thể cưới nhau không?”

 

“Mọi thứ... đã qua rồi.”

 

Tôi cắt ngang.

 

Anh ta thở dài, bất lực quay người rời đi.

 

Sau lần đó, tháng nào anh ta cũng gửi cho tôi một bức thư.

 

Nhưng tôi chưa từng mở ra.

 

Những bức thư ấy, tôi đều ném thẳng vào bếp lò, đốt sạch.

 

Thời gian thấm thoắt trôi.

 

Cuối năm sau, tôi đã mở rộng quán ăn thành ba chi nhánh.

 

Nhân viên dưới quyền hơn ba mươi người.

 

Thu nhập hàng năm vượt quá một trăm nghìn đồng.

 

Cuối năm ấy, tôi lặng lẽ về làng.

 

Không báo cho ai.

 

Chỉ thắp nén nhang cho cha mẹ, rồi lại lặng lẽ rời đi trong đêm.

 

Nhờ tôi, nhiều người trong làng cũng kéo nhau đến Thâm Thành làm việc.

 

Tôi luôn hết lòng giúp đỡ.

 

Nghe mọi người kể rằng, năm 1987, Mạnh Sĩ An đã kết hôn với Tri Dung Dung.

 

Là vì cô ta ép cưới.

 

Ban đầu, Mạnh Sĩ An nhất quyết không đồng ý.

 

Nhưng Tri Dung Dung đã lén bỏ thuốc vào rượu của anh ta.

 

Sau đó, cô ta làm ầm lên đến tận sở chỉ huy.

 

Mạnh Sĩ An đành phải cưới.

 

Nhưng hai người đó suốt ngày cãi cọ, mâu thuẫn không ngừng.

 

Tri Dung Dung cũng không thể hòa hợp với bố mẹ chồng.

 

Cuối cùng, vì không chịu nổi, Mạnh Sĩ An đã chủ động xin chuyển ra biên giới công tác.

 

Từ đó, hai người sống ly thân.

 

Họ không có con.

 

Rồi thời gian cứ thế trôi, bước vào thập niên 90.

 

Tôi đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.

 

Ngoài ngành ẩm thực, tôi còn đầu tư vào du lịch, điện ảnh và bất động sản.

 

Dù sao, tôi cũng là người được trọng sinh, nên đương nhiên biết những lĩnh vực nào sẽ trở thành xu hướng.

 

Khối tài sản cá nhân của tôi đã vượt quá mười tỷ đồng.

 

Nhưng tôi chưa từng kết hôn.

 

Đàn ông chẳng có gì thú vị.

 

Sự nghiệp mới là người bạn đồng hành trọn đời của tôi.

 

Tin tức tiếp theo tôi nghe được về Mạnh Sĩ An là vào năm 1994.

 

Anh ta bị khai trừ khỏi quân đội.

 

Nguyên nhân là do Tri Dung Dung đòi ra nước ngoài, cô ta nói rằng trong nước kiếm tiền quá ít, muốn sang trời Tây để hưởng thụ cuộc sống.

 

Nhưng Mạnh Sĩ An không đồng ý.

 

Khi ấy, anh ta đã là tham mưu trưởng của sư đoàn, nắm trong tay khoản kinh phí huấn luyện không nhỏ.

 

Tri Dung Dung đã điên cuồng đến mức trộm khoản tiền đó để làm thủ tục xuất cảnh.

 

Cuối cùng, cô ta bị bắt.

 

Tri Dung Dung bị kết án tù.

 

Còn Mạnh Sĩ An, vì tội thiếu trách nhiệm trong công tác quản lý, cũng bị cách chức và khai trừ khỏi quân đội.

 

Khi đó, chú thím Mạnh đã qua đời.

 

Tôi đương nhiên không còn bất cứ liên hệ nào với anh ta nữa.

 

Rồi thời gian cứ thế trôi thêm hai mươi năm nữa.

 

Năm 2024.

 

Tôi tròn sáu mươi tuổi.

 

Trở lại đúng độ tuổi khi tôi tự tử và được trọng sinh ở kiếp trước.

 

Tài sản của tôi đã đạt ba mươi tỷ.

 

Tôi vẫn một mình.

 

Nhưng tôi đã làm rất nhiều việc thiện nguyện, các chương trình từ thiện trải dài khắp nơi.

 

Hôm ấy, trợ lý lái xe đưa tôi đến dự một buổi lễ trao giải thưởng vì sự nghiệp nhân đạo.

 

Khi xe chạy ngang qua hầm gửi xe, tôi tình cờ nhìn thấy một ông lão bảo vệ đang ngồi ngủ gật.

 

Ông ta mặc một bộ đồng phục xanh cũ kỹ, bạc màu.

 

Mạnh Sĩ An.

 

Lâu rồi không gặp.

 

(Hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang